Quán ăn bởi vì việc Quách mập “giả chết” mà có thể thuận lợi giải quyết. Chủ cho thuê nhà cũng cẩn thận thương lượng qua, chỗ này quả thật không phát triển lắm. Các quán cơm mở xung quanh phần lớn đều là tài sản cá nhân, không chịu áp lực tiền thuê nhà, kiếm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Mặc dù có nhà cho thuê thì cũng đại khái trên dưới một ngàn đồng.
Lúc trước cũng chỉ có Trương Thắng và Quách mập, những kẻ không có kinh nghiệm buôn bán mới tin vào những lời dụ dỗ của Diệp Tri Thu, có thể đem tiền thuê nhà nâng cao như vậy, lại còn ký hợp đồng hai năm.
Hai người này không có kinh nghiệm kinh doanh quán ăn, quan hệ giữa người và người lại ít. Nếu để cho bọn họ làm, chỉ có thể là ngồi chờ chết. Nếu chẳng may có tai nạn chết người xảy ra, như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất. Nói sau, con thỏ nóng nảy còn cắn người. Hai năm qua báo chí đưa tin không ít những tiểu nhân vật bị bức bách không thể sinh tồn, dưới sự giận dữ đã giết người tự sát. Hai tên tiểu tử này biết chỗ ở của Diệp Tri Thu, nếu hai người không còn muốn sống nữa, chạy tới đâm cho y một nhát, thì lúc đó biết kiếm ai mà kêu oan?
Cho nên Diệp Tri Thu cân nhắc một phen, tiếp nhận lời khuyên của cô em vợ, rốt cuộc đồng ý giải trừ hợp đồng.
Tuy nhiên, Trương Thắng vẫn phải lĩnh giáo sự lợi hại của Phó chánh văn phòng Thôi. Mặc dù Quách mập có bệnh tim, nhưng Diễm tiểu thử vẫn phát huy đầy đủ sức mạnh của cái miệng, tiến hành đàm phán với hai kẻ thất nghiệp từ trưa cho đến tối, cho đến khi tinh thần hai người sụp đổ, đồng ý bỏ lại toàn bộ tài sản, từ nhà bếp cho đến mái ngói cũng phải hai tay dâng tặng thì mới có thể thoát thân được.
Hai ông chủ nghèo, sau nửa năm làm, mỗi người được ba ngàn tám đồng. Tiền vốn bỏ ra là chín ngàn. Trắng tay mà phấn đấu nửa năm, cuối cùng cũng vẫn hoàn trắng tay. Quả thật giống như bừng tỉnh một giấc chiêm bao.
Trương Thắng đang suy nghĩ về chuyện của khu kinh tế mới là thật hay giả; làm thế nào để lợi dụng tin tức quan trọng này để làm giàu. Quách mập thì đang suy nghĩ việc trở lại vùng ngoại thành, theo cha mẹ vợ làm nghề nông. Chỉ có điều, vợ mình vất vả lắm mới thoát ra được kiếp nông dân, cô sợ sẽ phải trở lại chịu khổ nữa.
Cầu vượt phía trước, một cô gái mặc chiếc quần đùi, áo lót, chân dài eo thon nhanh nhẹn đi qua. Dưới cái nắng của mùa hè, ẩn dưới cái lớp áo màu vàng nhạt là màu trắng của chiếc áo ngực. Bộ ngực nhấp nhô, di chuyển theo đôi chân, run rẩy run rẩy, cực kỳ có cảm xúc.
- Cậu nói người này sinh ra ở đâu?
Quách mập hai mắt tỏa sáng, lập tức dứt bỏ phiền não trong lòng, ánh mắt bị thân hình mỹ nữ hấp dẫn kia thu hút, cảm khái nói:
- Trời nóng như vậy, các cô còn mặc áo ngực, không cảm thấy nóng sao?
Trương Thắng vỗ y một cái thật mạnh:
- Cô ấy nếu không mang thì anh sẽ nhiệt nóng trong người thì sao? Thế nào, đã nghĩ về sau làm gì chưa?
Miệng nói nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cái đùi trắng bóng và cặp mông căng tròn nấp sau cái quần đùi ngắn màu đỏ.
Đã hai mươi bốn tuổi, nhưng hắn chưa từng chạm qua một người con gái nào. Đúng là chó nên kéo ra ngoài lai giống hết rồi. Hắn còn biện pháp sao?
Về chuyện của khu kinh tế mới, Trương Thắng cũng không có tâm gạt bạn bè. Chỉ là chuyện này còn chưa được chứng thực, hơn nữa hắn chỉ cảm thấy đây là một cơ hội khó có được, chứ chưa nghĩ ra được đầu mối, không biết nên vận tác như thế nào, lợi dụng nó như thế nào. Tính phiêu lực cực lớn nên không tiện nói ra với Quách mập.
Lúc trước mở tiệm cơm, chính là hắn là người đầu tiên đề nghị, nhưng đây chẳng qua là một chủ ý nhất thời, ngay cả khảo sát qua cũng không có, liền quăng tiền vào. Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn cảm thấy thẹn với Quách mập. Lúc này phiêu lưu càng lớn hơn nữa, nên hắn không dám tùy tiện kéo bạn bè vào.
Quách mập thở dài nói:
- Còn làm gì được nữa. Tôi số mang mệnh nghèo, làm gì cũng không được, trở về thương lượng với vợ, không thể ngồi ăn không được. Trước giúp đỡ vợ bán hàng, nếu không được nữa thì trở về nông thôn phụ cha vợ trồng trọt. Sau đó từ từ suy nghĩ biện pháp. Còn cậu thì sao?
Trương Thắng cười chua xót:
- Tôi? Tôi còn chưa có mục tiêu, đang còn tìm biện pháp.
Quách mập gật đầu, im lặng một lúc rồi nói:
- Tôi đi về trước, vợ tôi đang bán hàng tại chợ Nhị Lộ. Tôi qua đó đỡ một tay.
Trương Thắng ừ một tiếng rồi nói:
- Ừ, anh đi đi, tôi cũng suy nghĩ lại tiền đồ của mình. Chúng ta lại tìm cơ hội tụ họp.
Hai người bắt tay rồi tự lái xe, ngược đường mà đi.
Dưới cái nắng chói chang, Trương Thắng không muốn đi đâu. Hắn muốn về nhà trước nhưng rồi lại muốn đến Kiều Tây một chút. Nơi đó hắn gần như chưa đi qua bao giờ, nên muốn tìm hiểu tình hình ở đó, tái cân nhắc cơ hội của mình ở nơi nào.
Trương Thắng tâm tư lắc lư không chừng. Lái xe đạp về nhà rồi, ngẫm qua ngẫm lại lại chạy đến Kiều Tây, đi một trận loanh quanh lại quay trở về. Cứ thế qua lại, hắn rốt cuộc quyết định, trước đến vùng ngoại thành Kiều Tây xem qua một chút.
Cưỡi qua mấy con phố, Trương Thắng bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ven đường. Cô gái mặc chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, eo thon, chân dài. Thời tiết tuy nóng bức, nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp của cô, lại làm cho lòng người như có một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Mỗi lần tà áo đung đưa, người ta lại cảm giác đôi chân của cô thon dài đến cỡ nào. Ngoài ra, bộ ngực cao ngất của cô giống như có đàn hồi, nhấp nhô phập phồng, làm cho người ta muốn tăng cao dục vọng.
- Trịnh Tiểu Lộ!
Trương Thắng theo bản năng mà kêu lên, nhưng rồi lập tức có chút hối hận.
Cô gái phía trước liền quay đầu lại, nhìn thấy hắn, lập tức nở nụ cười:
- Anh Trương, sao trùng hợp vậy? Anh đi đâu thế?
Trương Thắng từ trên xe nhảy xuống, hơi lắp bắp nói:
- Ồ, tôi…không…chỉ tùy tiện đi dạo thôi.
Trịnh Tiểu Lộ và hắn cùng là nhân viên nhà máy in ấn Ba Sao. Sau khi nhà máy trở thành xí nghiệp góp vốn, được đổi tên là nhà máy in màu Đại Tam Nguyên. Trương Thắng thì bị cho thôi việc, còn Trịnh Tiểu Lộ được giữ lại làm. Cô là một cô gái rất khéo hiểu lòng người, vừa thấy Trương Thắng bối rối thì lập tức chuyển đề tài.
Hai người cùng nói chuyện với nhau về thay đổi bên trong nhà máy. Trịnh Tiểu Lộ lúc này cúi đầu nhìn đồng hồ. Khi cô cúi xuống liền lộ ra một đoạn cổ dài. Chiếc cổ trắng mịn, làm cho người ta cảm giác nó rất nhẵn. Trương Thắng không khỏi tham lam nhìn lướt qua.
Trịnh Tiểu Lộ ngẩng đầu lên, nở nụ cười mê người:
- Anh Trương, tôi có hẹn với một nhóm bạn đi dạo phố. Hôm nào có cơ hội thì nói chuyện tiếp. Tôi phải đi rồi.
Trương Thắng vội nói:
- Ừ, có rảnh thì nói chuyện tiếp.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Trương Thắng trong mắt toát ra vẻ cô đơn.
Trịnh Tiểu Lộ vẫn không biết Trương Thắng yêu thầm cô. Đối với Trịnh Tiểu Lộ, Trương Thắng có một loại cảm giác rất đặc biệt. Trương Thắng đẹp một cách thanh thuần. Vẻ đẹp giống như cô không phải là không có, nhưng không thể mang đến cho Trương Thắng một cảm giác sâu như vậy. Một sự xúc động trong tâm hồn, chính là khi gặp đã yêu.
Trịnh Tiểu Lộ cười rất ngọt ngào, ngọt đến nỗi khiến Trương Thắng tâm động. Ánh mắt của cô khi cười giống như ánh trăng, đôi môi hồng hào cộng thêm má lúm đồng tiền, dường như đã đem hết mật ong của thiên hạ đổ vào. Còn nữa, còn giọng nói của cô nữa. Tuyệt đối là bốn điểm cộng.
Dù sao, khi yêu thì nhìn cái gì cũng đẹp. Ở trong mắt Trương Thắng, cho dù là đầu ngón chân của Trịnh Tiểu Lộ thì cũng tuyệt đối đẹp vô cùng.
Tuy thầm yêu thì thầm yêu, Trương Thắng tuyệt đối không nghĩ đến việc có được cô. Thân phận hai bên kém xa. Người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, còn hắn là gì chứ, chỉ là một người chẳng có tiền đồ. Quyền lực duy nhất mà hắn có chỉ là hưởng thụ sự thầm mến mà thôi.