Nhìn đa số Kim Đan nơi này đều có thân thể khoẻ mạnh, Từ Ngôn càng phát hiện tình cảnh của mình thêm nguy hiểm.
Hai ngàn Trúc Cơ dùng để mở ra đoạn Băng Hỏa lộ này, còn năm trăm Kim Đan thì được dùng để phá vỡ tảng đá trước cửa động. Địa Kiếm tông phái những môn nhân này ra chỉ để làm công cụ mà thôi.
Phàm là công cụ, sau khi dùng xong chỉ có thể vứt bỏ.
"Trăng khuyết..."
Từ Ngôn bình tĩnh lại, ngẩng đầu quan sát vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu, tia sáng trắng trong mắt lập loè.
Sau khi vận chuyển toàn lực Tiên Mi Quỷ Nhãn, hắn rốt cuộc đã phát hiện ra một chút khác biệt.
"Cung?"
Từ Ngôn mơ hồ nhìn thấy có một sợi dây nhỏ nối giữa hai đầu cong nhọn của vầng trăng, nhìn rất mờ nhạt, cũng có thể nói là mảnh như sợi tóc.
Trăng khuyết màu bạc kia chắc chắn là một kiện dị bảo. Dị bảo này là mấu chốt để thắp sáng lên băng lộ, khó khăn lắm mới thức tỉnh lại nhờ sinh cơ và linh khí của một ngàn môn nhân Trúc Cơ. Nếu không trên băng lộ ắt hẳn đã phủ đầy lực lượng không người chống cự lại được.
"Không kéo ra được long thiệt... Phùng Nhất Nguyên nói không kéo ra được, vậy chẳng lẽ nói không kéo ra thanh bảo cung có hình dáng như vầng trăng khuyết kia. Cung này có tên là Long Thiệt sao? Vậy mũi tên ở nơi nào..."
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Trong lúc Từ Ngôn còn đang trầm ngâm, bỗng nhiên tảng đá chặn ngang cửa động bắt đầu chuyển động.
"Tảng đá tự chuyển động? Có phải sắp xuất hiện lối đi rồi không?"
"Chỉ cần xuất hiện ra lối đi, chúng ta lập tức đi vào liền!"
"Băng lộ chân chính hẳn nằm giữa thân núi, chỉ có vào được băng lộ mới tính là an toàn."
"Tảng đá vẫn còn ở chỗ cũ, vẫn chặn đứng cửa vào. Chúng ta liên thủ đẩy tảng đá này ra nào!"
Hơn trăm Kim Đan chung quanh lối vào bắt đầu nhao nhao khẽ bàn luận, cuối cùng đã nhất trí cùng nhau ra tay. Chỉ cần đẩy tảng đá kia dịch chuyển ra được một khe hở là đã có thể tiến về phía trước được rồi.
Đám Kim Đan còn chưa kịp ra tay thì tảng đá tự chuyển động cuốn lấy sợi xích sắt đang quấn quanh thân núi, quấn sợi xích quanh mình nó.
"Tảng đá kia là vật sống!"
"Không thể nào, chẳng lẽ trong tảng đá có thứ gì à?"
"Tảng đá không phải vật sống, hẳn là được một loại pháp thuật nào đó ngưng tụ thành."
"Ai có năng lực khống chế được tảng đá mà một trăm Kim Đan không lay chuyển được, hơn nữa cũng không cách nào dùng pháp thuật đánh bay đi được?"
"Tu vi Nguyên Anh không thể làm được, dù có là Nguyên Anh hậu kỳ cũng không được. Chỉ dùng một tảng đá ngăn cản được một trăm Kim Đan, năng lực này chỉ có thể là lực lượng của Hóa Thần..."
"Chẳng lẽ là Nhị trưởng lão của Vân Thượng Phong!"
Nói đến đây, sắc mặt của cả trăm Kim Đan đều biến đổi, đều nhao nhao lùi về sau một bước, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tảng đá đang tự chuyển động. Không lâu sau, tảng đá đã cuộn hết toàn bộ xích sắt quanh mình nó, rốt cuộc đã ngừng lại.
"Dám động đến tảng đá của lão phu, muốn chết!"
Ngay khi tảng đá ngừng lại, trong tảng đá truyền đến một tiếng quát lạnh mang đầy âm trầm khiến toàn bộ mọi người rùng cả mình. Đám Kim Đan ngay ngắn khom người, không dám làm loạn. Kể cả đám Trúc Cơ Cửu Phong động ở phía xa cũng im lặng đứng trang nghiêm, không dám có điểm bất kính nào với tảng đá.
Lời nói kia nhanh chóng biến mất, hơn nữa cũng chỉ một câu đó. Từ Ngôn có thể nghe ra giọng nói này hoàn toàn khác hẳn với giọng truyền âm già nua cho hắn lúc trước.
Giọng nói truyền từ tảng đá ra không phải của Phùng Nhất Nguyên mà là của người khác.
"Vị trưởng lão Hóa Thần thứ hai...."
Ánh mắt Từ Ngôn lóe lên tia sáng trắng nhìn chằm chằm vào tảng đá. Khí tức trên đá tuyệt không phải là vật sống mà chỉ mang theo một luồng thổ linh khí tinh thuần đến tận cùng.
"Pháp môn hệ thổ do cường giả Hóa Thần thi triển, khó trách đao thương bất nhập, pháp thuật không có hiệu quả, chỉ có thể dùng sức mạnh kéo ra. Tảng đá này có lẽ do pháp thuật của Nhị trưởng lão tạo thành, còn xiềng xích kia là thủ đoạn của Tam trưởng lão để cho đám môn hạ đệ tử tiện kéo tảng đá ra. Vừa rồi tảng đá tự chuyển động là để cuốn sợi xích có tác dụng kéo nó lên, như vậy mới có thể chặn kín cửa động lại được."
Suy đoán ra được chân tướng băng lộ, Từ Ngôn có thể kết luận trong tảng đá không có người. Mà câu nói uy hiếp vừa rồi của Nhị trưởng lão cũng chỉ là lời dọa suông mà thôi.
"Phải vào trong mới được!"
Mục đích của Nhị trưởng lão chỉ có một, đó là chặn kín cửa vào đi thông tới chỗ sâu trong hóa cảnh. Từ Ngôn xem ra, môn nhân lưu lại ở bên ngoài chỉ có thêm lành ít dữ nhiều.
Cái gọi là Băng Hỏa lộ kỳ thật do hai trưởng lão Hóa Thần đấu pháp tạo thành. Nhìn dị bảo trăng khuyết trên trời có thể thấy ở Băng Hỏa lộ này có thể gặp phải tai hoạ ngập đầu bất kỳ lúc nào, chỉ có thể vào được trong động mới tính là an toàn.
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn nhìn nhìn đám Trúc Cơ Cửu Phong động gần đó, rồi lại quét mắt về phía một trăm Kim Đan đang đeo đủ loại vẻ mặt khác nhau quanh tảng đá.
Sức hắn có lớn mấy cũng chưa chắc đẩy được tảng đá do pháp thuật tạo thành ra được. Dù sao đó cũng là pháp thuật thần thông của cường giả Hóa Thần, có lẽ lực lượng ngàn cân của hắn vẫn chưa đủ dùng.
Nếu mình không đẩy ra được, vậy đành tìm thêm trợ giúp vậy!
Từ Ngôn đã có chủ ý, bèn đi tới gần tảng đá, đứng sau đám Kim Đan. Phần lớn tu sĩ Kim Đan đều tập trung chú ý đến tảng đá lớn. Phát hiện tảng đá đứng yên không còn âm thanh nào truyền ra nữa, có người mới nói nhỏ.
"Cứ chờ đợi thế này không phải là cách hay, dù sao Băng Hỏa lộ cũng không phải nơi tốt lành gì."
"Giọng nói vừa rồi không phải là Nhị trưởng lão sao? Tảng đá của cường giả Hóa Thần, chúng ta không thể đụng vào, không thể nhúc nhích, bằng không lỡ chọc giận cường giả Hóa Thần thì khó mà giữ được tính mạng!"
"Không gian trong Băng Hỏa lộ đã củng cố, không có nguy hiểm gì. Hai vị trưởng lão đấu pháp, môn nhân Kim Đan chúng ta cứ đứng ngoài nhìn là được, may ra Nguyên Anh tông môn mới dám nhúng tay vào, nếu không khéo còn bị cường giả Hóa Thần giận chó đánh mèo."
"Cường giả Hóa Thần ở bên trong, còn chặn đường đi chỉ là một tảng đá. Đừng quên một ngàn môn nhân Trúc Cơ kia tiến vào trong này đã trải qua chuyện gì."
"Không đến nỗi chứ, Băng Hỏa lộ hấp thu sinh cơ và linh khí cả ngàn người rồi, đáng lẽ đã hoàn toàn vững chắc rồi chứ..."
"Nghĩ xem phân thân Lam Ngọc Thư mang theo hơn mười Kim Đan có thân phận gì? Nghĩ xem chúng ta có thân phận gì trong tông môn? Còn chưa nhìn ra sao?"
"Đi theo Lam Ngọc Thư toàn là cao thủ trận đạo chịu trách nhiệm mở mắt trận Lưỡng Nghi viên lúc trước, còn thân phận chúng ta ở tông môn chẳng phải là chấp sự gì, chỉ toàn làm việc vặt bên ngoài... Chẳng lẽ chúng ta cũng bị thí mạng sao!"
Mấy tu sĩ có tu vi Kim Đan trung kỳ khẽ bàn luận với nhau, đến cuối cùng sắc mặt cả bọn biến tệ hại cả đi.
Nghe thấy mấy lời bàn luận đó, vẻ mặt đám Kim Đan khác cũng trở nên nặng nề, có người còn trở nên đau khổ ảo não.
Thí mạng Trúc Cơ đã đành, thí mạng cả Kim Đan là chuyện quá kinh người rồi! Năm trăm Kim Đan được chọn đến đây hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình vậy mà cũng chỉ là thứ công cụ tùy thời sẽ bị vứt bỏ.
"Không có khả năng... Không có khả năng!"
Một nam tử trung niên trong đó tái mặt quát: "Coi như thiên phú chúng ta bình thường thì cũng có tu vi Kim Đan, là căn cơ của tông môn! Môn nhân Kim Đan ở Địa Kiếm tông có hơn mấy ngàn, sao chúng ta lại bị chọn trúng vậy? Còn tưởng là nhiệm vụ tông môn, ra sức cho tông môn, ai nghĩ vậy mà lại bị đem đi thí mạng. Ta không cam lòng! Nếu như cửa ra vĩnh viễn không xuất hiện, các ngươi cam tâm chết ở đây sao?"
"Không cam lòng thì thế nào? Xích sắt vỡ rồi, muốn đẩy tảng đá ra khó càng thêm khó!" Một Kim Đan khác còn giữ được bình tĩnh lắc đầu thở dài.
"Không thử sao biết không thể dịch chuyển được? Nếu sau tảng đá có sinh cơ, chúng ta liều mạng cũng phải dịch chuyển đi ra."
Càng lúc càng có nhiều Kim Đan bị lay chuyển, rồi trở nên tức giận bất bình. Nhận thấy thời cơ đã chín muồi, Từ Ngôn đứng sau đám người cất tiếng quát to: "Trời không tuyệt đường người! Đệ tử Trúc Cơ chúng ta nguyện trợ giúp chư vị trưởng lão một tay!"