Triệu Như Phong của Vân Thượng Phong đã nhảy vào bong bóng khí trước, chỉ còn Phong Thái Hoa vẫn đang đợi bên ngoài.
Minh Vân tước ẩn thân nơi đỉnh tháp đá nghiêng nghiêng đầu nhỏ, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Từ Ngôn trốn trong tháp đá, không chỉ được khí tức tháp đá che dấu bản thân mà còn bị tháp đá phong bế năng lực cảm giác ngoại giới của mình.
Cũng may có Minh Vân tước thám thính nên Từ Ngôn mới nghe ra được đoạn đối thoại giữa Triệu Như Phong và Phong Thái Hoa.
Quả nhiên bên trong bong bóng khí là phần cuối của mảnh hóa cảnh, được gọi là Tam Tài điện. Mà cường giả Hóa Thần Địa Kiếm tông cũng đang ở trong tình huống không còn sống được bao nhiêu ngày như Từ Ngôn suy đoán, rất có thể nhục thân đã sớm hư thối, đến Nguyên Thần cũng sắp tiêu tán đi rồi.
Quả nhiên đây là cơ hội để hậu bối tông môn đến thu hoạch truyền thừa tốt nhất, cũng là cơ hội tốt để hoành đao đoạt bảo. Đáng tiếc Từ Ngôn không cao hứng nổi.
Bởi điều kiện để vào được Tam Tài điện ít nhất cũng phải là Kim Đan vận dụng toàn lực trở lên.
Toàn lực của Kim Đan cũng chính là toàn bộ linh lực của cảnh giới Kim Đan, có điều hiện nay Từ Ngôn chỉ có thể động dụng Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi.
"Trắng tay rồi..."
Hắn thầm nói một tiếng không may, mặt mày bất đắc dĩ đến cực điểm. Hắn không định chờ trong tháp đá này, bởi ai biết được ba thiên kiêu Địa Kiếm tông người ta thu hoạch xong truyền thừa rồi, Nhị và Tam trưởng lão có hoàn toàn biến mất hay không. Một khi Hóa Thần biến mất, không khéo hóa cảnh cũng theo đó mà vỡ nát.
"Đến Tam Tài điện!"
Ánh mắt Từ Ngôn chuyển sang âm trầm. Nếu chỉ linh lực Kim Đan mới vào được Tam Tài điện, vậy Từ Ngôn đánh mở thêm một phần cấm chế nữa là được.
Hắn không định vận dụng Nguyên Anh của Ngọc Nữ lúc này, nhưng trừ cách này ra đã không còn biện pháp nào khác. Nếu muốn nhanh chóng đạt được linh lực trình độ Kim Đan thì chỉ có thể mượn nhờ Nguyên Anh của Ngọc Nữ đánh mở cấm chế mà thôi.
Đã quyết định xong, Nguyên Anh trong Tử Phủ hắn đã bắt đầu vận dụng toàn bộ linh lực. Thời gian đến kỳ hạn một ngày đã sắp hết. Hắn bèn dùng linh lực giam cầm Nguyên Anh của Ngọc Nữ lại, biến Ngọc Nữ thành đại chùy bắt đầu trùng kích vết rách trên cấm chế Tử Phủ.
Không ai biết được dị biến phát sinh bên trong Tử Phủ, hắn chỉ phân ra một tia tâm thần cảnh giác cho bản thể. Dù sao thì Từ Ngôn đang ẩn thân trong tháp đá, lúc này chỉ có ai ăn no rỗi việc mới vào tháp đá điều tra.
Bên ngoài chỉ có một mình phân thân Phong Thái Hoa, không lâu sau đám Kim Đan Vân Thượng Phong đã lục tục đến.
Mỗi người đi tới đều được Phong Thái Hoa giúp đỡ nhảy vào bong bóng khí. Sau khi mười người tiến vào Tam Tài điện, nhân mã tiếp đó đã không còn ai xuất hiện thêm nữa.
"Chỉ có mười người đi vào?" Chân mày lá liễu của Phong Thái Hoa nhăn lại, có hơi bất mãn.
Muốn lấy được truyền thừa phải trợ giúp cường giả Hóa Thần thoát khốn, cho nên nhân số tiến vào Tam Tài điện càng nhiều thì sẽ càng nhanh chóng trợ giúp cho Hóa Thần. Về phần Lam Ngọc Thư phía Vân Hạ Phong, Phong Thái Hoa đoán chừng y đương nhiên sẽ trợ giúp Tam trưởng lão rồi.
Đã đến Tam Tài điện, hai bên chỉ có thể tự lo việc của mình, không đơn giản giao thủ với nhau. Cho nên Phong Thái Hoa mới an tâm đứng bên ngoài, không sốt ruột đi vào trong Tam Tài điện.
Đợi thêm chốc lát nữa, Phong Thái Hoa thấy phía sau đã không còn ai bèn hừ lạnh một tiếng. Nàng ta không định đợi thêm nữa mà chuẩn bị nhảy vào bong bóng khí.
Tiếng bước chân lộp bộp vang lên, rồi một bóng người đi nhanh tới, chưa tới gần đã vang lên tiếng gọi: "Trưởng lão chờ chút, ta đến rồi!"
Người tới là một Kim Đan bên phía Vân Thượng Phong. Gã này vừa hô lên, Phong Thái Hoa chợt ngừng bước, có điều nàng ta không quay đầu lại, chỉ không kiên nhẫn chờ trước bong bóng khí.
Người tới nhanh chóng đến gần. Phong Thái Hoa cũng bắt đầu vận khởi khởi linh lực, vận dụng toàn lực chuẩn bị trợ giúp gã tiến vào trong bong bóng khí.
Tuy nói hành động vẫn như những lần trước đó, có điều lần này chim sẻ nhỏ đứng trên đỉnh tháp đá chợt kinh ngạc đến suýt nữa kêu to lên.
Nguyên Anh của Từ Ngôn đang khóa kín Ngọc Nữ, sử dụng linh lực của bà ta phá cấm mặc kệ cho bà ta có kêu r3n cầu xin tha thứ thế nào hắn cũng không chút động đậy. Thế nhưng lúc này hắn lại ngừng lại, ánh mắt Nguyên Anh đầy vẻ kinh ngạc.
Mượn nhờ ánh mắt Minh Vân tước, Từ Ngôn đã trông thấy hình dáng người tới. Gia hỏa vốn dĩ là Kim Đan Vân Thượng Phong lại có gương mặt giống hệt với Từ Ngôn hắn, ngoại trừ hàng lông mày rậm là khác hẳn mà thôi!
Xuất hiện một bản thân khác khiến Từ Ngôn giật mình kinh ngạc, sau đó chuyển sang nghi hoặc, rồi hắn nhanh chóng nghĩ ra một điều, lập tức mắng thầm: "Chung Ly Bất Nhị... Gã định hãm hại ta!"
Biết rõ bị người hãm hại nhưng Từ Ngôn lại căn bản không thể nào nhúc nhích được,
Nguyên Anh của Ngọc Nữ trùng kích tới, vết rách trên Tử Phủ bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tan vỡ. Chỉ cần tiêu hao hết Nguyên Anh Ngọc Nữ, hắn chắc chắn phá vỡ cấm chế ra một lỗ lớn, đến lúc đó sẽ có được linh lực Kim Đan.
Ngay lúc đang phá cấm mấu chốt nhất, Từ Ngôn chỉ đành trơ mắt dùng ánh nhìn của Minh Vân tước nhìn tên gia hỏa đang giả dạng mình đi lừa người.
"Còn chờ gì nữa! Mau nhanh chân tiến vào Tam Tài điện!"
Phong Thái Hoa đã thúc giục linh lực chuẩn bị hiệp trợ đối phương nhảy vào bong bóng khí nhưng người sau lưng vẫn không nhúc nhích, cũng không thấy tiến vào bong bóng khí.
"Được, vậy chúng ta bắt đầu. Không nghĩ tới Thái Hoa cô nương còn nóng lòng hơn cả ta nữa. Yên tâm, ta sẽ không để nàng thất vọng đâu, hắc hắc."
Sau lưng Phong Thái Hoa truyền đến một tràng cười trầm thấp. Lúc này nàng ta mới giật mình nhận ra có điều không ổn bèn trở ngược một chưởng đánh ra. Lòng bàn tay còn ngưng tụ một vằn nước như thể một thanh trường kiếm.
"Huyễn thủy chi thể, nhanh nhẹn uyển chuyển, có thể coi là cơ thể hoàn mỹ, hiếm có hiếm có. Cơ thể hoàn mỹ thế này, lúc hầu hạ mới là tuyệt nhất, ha ha ha!"
Gia hỏa gắn gương mặt Từ Ngôn cười cười điên cuồng nâng hai tay lên. Không thấy gã vận dụng chiêu số gì, chỉ có hai tiếng bành bành vang lên, hai luồng linh lực như con độc xà từ ống tay áo gã lao ra dễ dàng khóa cứng thanh trường kiếm vằn nước lại.
"Ngươi không phải là người Vân Thượng Phong, là kẻ nào?"
Phong Thái Hoa gặp phải cường địch cũng không bối rồi mà phi thân lui về phía sau, đồng thời lạnh giọng quát: "Dám cả gan không giữ mồm miệng, làm nhục cường giả Nguyên Anh Địa Kiếm tông, ngươi quả là to gan!"
Phong Thái Hoa nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng đã sợ hãi.
Bởi đối phương vừa ra tay đã hoàn toàn áp chế nàng, đến trường kiếm cũng không thể tế ra được mà vẫn bị khóa cứng trong phân thân của mình. Người mạnh như vậy, tuyệt đối không thể dưới bản thể Phong Thái Hoa nàng được. Hơn nữa kẻ này còn khẩu xuất cuồng ngôn, từ câu nói hầu hạ kia rõ ràng là một kẻ dâm tặc mà.
Phong Thái Hoa nhìn như lùi về sau nhưng thật ra là định nhảy vào trong Tam Tài điện. Chỉ cần đi vào trong đó tụ hợp cùng Triệu Như Phong, trừ phi có bản thể cường giả Nguyên Anh đích thân tới nếu không sẽ không ai địch nổi lại cả.
Gặp phải cường địch, Phong Thái Hoa phản ứng cực nhanh nhưng động tác của gã thanh niên trước mặt còn nhanh hơn. Chỉ thấy cả người gã mờ ảo đi như thể là một tàn ảnh, sau đó đã xuất hiện phía sau Phong Thái Hoa. Trường bào của gã vung lên, bên trong tay áo như có một con quái trùng ẩn hiện.
"Muốn đi sao? Chậm rồi, hắc hắc, ngày tốt cảnh đẹp thế này không nên để phí phạm thì hơn. Nàng nói có đúng không? Thái Hoa cô nương?"
Gã thanh niên cười lạnh đầy vẻ tà dị, phất tay bùng lên một luồng khí đen bao phủ hoàn toàn Phong Thái Hoa vào bên trong. Nơi phát ra luồng khí đen đó quả thật là từ con quái trùng trong ống tay áo gã.
Phong Thái Hoa nổi giận, mặt trầm như nước, thúc giục toàn lực thi triển ra một đạo pháp thuật hệ thủy. Sau lưng nàng ta xuất hiện một ngàn mũi tên nước nhanh như chớp đánh về phía đối thủ.
Tiếng rít nổi lên, có điều nhanh chóng biến mất không còn gì nữa. Mũi tên nước kia như thể xuyên qua cái bóng, căn bản không thể làm bị thương đối phương. Vị thiên kiêu Địa Kiếm tông Phong Thái Hoa này còn chưa kịp sử dụng pháp thuật nào nữa thì hai tay đã bị khóa cứng lại.
Tiếng kinh hô vang lên, Huyễn Thủy phân thân của Phong Thái Hoa đã bị đối phương bắt giữ. Gã nhanh chóng lướt vào trong một tòa tháp đá cùng với tiếng cười cười đắc ý vang vọng.