Gió nhẹ, gió mạnh, thậm chí gió núi lốc xoáy, vòi rồng khuấy động cả biển.
Nhưng Từ Ngôn chưa từng cảm nhận được loại cuồng phong mang theo ác ý vô biên này.
Trong gió mang theo quỷ gào sói rống, còn có tiếng trẻ con kêu rên, bà lão kêu thảm thiết, tiếng chim hót líu lo xen lẫn hổ gầm, trùng minh cùng phong khiếu hợp âm.
Quỷ dị đến mức làm cho người ta giống như đang lâm vào cuồng phong trong vực chết, thổi tan bùa chú bên ngoài Từ Ngôn, thổi động tam túc chi đỉnh, thổi đến đầu lâu của Phùng Nhất Nguyên bay tán loạn, càng thêm gầy nhỏ.
Bị cỗ cuồng phong vô cùng quái dị này bao vây, tâm thần Từ Ngôn bắt đầu trở nên xao động, cho đến khi thô bạo, đáy mắt xuất hiện tơ máu thật dày đặc, mười ngón tay uốn cong, giống như muốn xé nát cái gì đó.
Loại ác niệm tùy gió mà đến này, giống như xuyên qua vạn năm ngàn năm, mang theo vô số tội ác trên thế gian đánh úp lại, nếu như tâm trí hơi sơ sẩy, thần hồn sẽ bị triệt để mài mòn, trong nháy mắt biến thành một đầu dã thú không hề có thần trí.
- Ác...
Cắn chặt răng, từ kẽ răng Từ Ngôn hô ra một chữ ác.
Hắn có thể cảm nhận được ác ý trong cuồng phong, đã hình thành một loại vật đáng sợ có thể phá hủy lòng người, loại vật này giống như cơn ác mộng, không xua đi được, hết lần này tới lần khác không cách nào ngăn cản.
Cũng may cuồng phong đột nhiên đến, biến mất cũng rất nhanh, trong nháy mắt mà thôi, xung quanh gió ngừng, ngoại trừ khí xám trắng bị thổi bay rất xa, trong Tam Tài điện cũng không có thay đổi.
Trang sách đã rời khỏi đỉnh đầu đại trưởng lão, trôi nổi ở gần đầu lâu.
Trong hốc mắt đầu lâu lóe lên vầng sáng, giống như xuất hiện hai con ngươi, yên lặng nhìn chằm chằm thanh niên hai mắt tràn máu, cả người run rẩy trước mặt.
- Lòng người không đủ rắn nuốt voi, tiểu tử kia, ngươi quá tham lam, lại dám theo dõi công pháp của Thông Thiên tiên chủ. Ngươi có thể biết được những gì ghi lại trên trang sách này, đừng nói tu luyện, chính là coi trọng một cái, đều muốn tẩu hỏa nhập ma, năm đó ta cùng Hồng Chí Tiêu Thiên Phục ba vị Hóa Thần liên thủ tìm hiểu, cuối cùng đều thất bại kết thúc, huống chi là ngươi.
Tiếng đầu lâu mang theo một cỗ đắc ý, chậm rãi phiêu phù đến trước mặt Từ Ngôn, vây quanh Từ Ngôn một vòng, nói:
- Vốn định giúp ngươi mở cửa ra rời khỏi Tam Tài điện đoạt lấy thân thể này, nếu cấm chế trên trang sách đã bị cởi bỏ, ác phong thổi ra khí xám trắng, vừa lúc có thời gian đoạt bộ thân thể này, lão phu bị vây khốn ba trăm năm, vốn định tiêu tán trong thiên địa, không ngờ địa phủ không thu, để cho ta tiếp tục hành tẩu nhân gian...
Trong cảm khái, hai mắt đầu lâu có một đoàn hồng quang bay ra, bay về phía mi tâm Từ Ngôn.
Hai mắt trải rộng tơ máu càng thêm dữ tợn, Từ Ngôn lúc này thậm chí phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, hình như phong ma, căn bản không có ý ngăn cản.
Hồng quang đắc ý không thôi sắp dán lên mi tâm Từ Ngôn, nhưng mà sau một khắc, hai mắt Từ Ngôn trải rộng tơ máu đột nhiên nhìn chằm chằm hồng quang.
- Cấm!
Một chữ cấm ra khỏi miệng, linh lực mãnh liệt từ hai tay Từ Ngôn lao ra, phương pháp luyện hồn bị toàn lực thi triển, huyễn hóa ra một tòa tù lao hình tròn như lồng chim, đem hồng quang vây ở trong đó.
Tù lao bộc phát ra hắc bạch nhị khí, lưu chuyển hai loại khí tức hoàn toàn bất đồng, một cỗ là linh lực của Từ Ngôn, một cỗ khác thì tràn ngập cuồng bạo của Hắc Long.
- Ngươi không bị chấn nhiếp tâm trí.
Nguyên Thần Hồng Quang của Phùng Nhất Nguyên vốn đã suy yếu không chịu nổi, bị nhốt trong lồng giam nhất thời kinh hô:
- Không có khả năng! Bị ác phong bao phủ, cho dù ngươi có tu vi Hóa Thần cũng khó có thể ngăn cản.
- Ác phong, không vây khốn được ác nhân.
Ánh mắt Từ Ngôn trở nên bình tĩnh lại, ngoại trừ tơ máu trong mắt, không có gì khác thường, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, nói:
- Xem ra Phùng tiền bối cũng không phải cố ý giúp ta. Mục đích của ngươi, quả nhiên là đoạt xá.
Giơ tay lên nắm lấy trang sách, Từ Ngôn nhìn lướt qua.
Trên trang sách dùng cổ văn ghi lại một đoạn công pháp kỳ dị, tối nghĩa khó hiểu, hơn nữa tiêu đề quái dị nhất, chỉ có ba chữ.
Ác Như Phong.
Công pháp tên là Ác Như Phong, làm cho Từ Ngôn khẽ nhíu mày, trong lòng tự nhủ trách không được trang sách sau khi thoát khỏi cấm chế tản mát ra cuồng phong mang theo ác ý vô biên, thì ra phần công pháp này tên gọi Ác Như Phong.
Thu hồi trang sách, Từ Ngôn mang theo ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm hồng quang, hỏi:
- Bị vây khốn ba trăm năm, ngươi hẳn là có rất nhiều cơ hội nhìn thấy đệ tử tông môn mới đúng, vì sao hiện tại mới động thủ đoạt xá đây, chẳng lẽ, là đại trận vận chuyển, làm cho nguyên thần các ngươi không cách nào vọng động?
- Ngươi làm thế nào để biết!
Hồng quang mang theo giọng điệu điên cuồng quát:
- Nếu không phải Nguyên Thần còn lại không có bao nhiêu, lão phu còn sẽ không làm khó Tiêu Thiên Phục, kết cục đồng quy vu tận, ngươi làm sao đắc ý như bây giờ, tiểu tử, đừng cao hứng quá sớm, ngươi cho rằng bằng ngươi có thể vây khốn nguyên thần của lão phu? Hừ, vọng tưởng! Mở !! cho ta.
Nguyên Thần của Phùng Nhất Nguyên đích xác suy yếu, nhưng dù sao hắn cũng là chí cường trong cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, cho dù Nguyên Thần đã suy yếu, muốn đánh chết Nguyên Anh tầm thường cũng không thành vấn đề, nhưng khi hắn thi triển toàn lực muốn chấn nát lồng giam muốn giam cầm mình, chẳng những không phá vỡ lồng giam cổ quái đen trắng kia, ngược lại nghe được một tiếng long khiếu khủng bố.
- Long Ngâm. Đây là lực lượng chân long! Ngươi có long hồn tương trợ! Ngươi là ai?!
Cảm nhận được trong hắc quang trên lồng giam mang theo một cỗ khí tức của long tộc, Nguyên Thần của Phùng Nhất Nguyên phát ra tiếng kêu hoảng sợ, một tên gia hỏa Từ Ngôn hắn không sợ, nhưng có thể vận dụng long hồn lực, hắn không sợ cũng không được.
Ngoại trừ thi triển pháp môn luyện hồn, Từ Ngôn còn mượn lực lượng của Tiểu Hắc.
Đối mặt với Nguyên Thần của Hóa Thần cường giả, Từ Ngôn không dám có chút sơ suất nào, may mắn Tử Phủ cấm chế nứt ra một cái động lớn, không chỉ có thể lao ra linh lực Kim Đan sơ kỳ, còn có thể để cho Tiểu Hắc trốn ra khỏi Tử Phủ, hắc quang trên lồng giam chính là do Tiểu Hắc biến thành, lấy toàn lực của Hắc Long cùng mình vây khốn Nguyên Thần của Hóa Thần, Từ Ngôn mới có thể yên tâm.
- Sớm đã nói qua, ta là môn nhân đệ tử của Địa Kiếm tông, hôm nay vừa mới bái nhập tông môn, trời xui đất khiến được đưa đến Hóa Cảnh.
Từ Ngôn yên lặng nhìn chằm chằm hồng quang trong lồng giam, nói:
- Ta nói thật, có tin hay không do ngươi, dù sao Phùng tiền bối cũng sống không được bao lâu, nếu ngươi không thể thoát khỏi cấm chế của ta, chỉ có một con đường là tiêu tán.
- Có chuyện dễ nói! Tiểu hữu chớ động thủ, lão phu chính là một trong ba đại Hóa Thần trưởng lão của Địa Kiếm tông, chỉ cần ngươi mang theo Nguyên Thần của ta đi ra ngoài, ta cam đoan ngươi trở thành đệ nhất nhân của Địa Kiếm tông.
- Nguyên Thần của Hồng Chí, rốt cuộc đi nơi nào, Mịch Thiên Trận do Tam Tài điện hình thành, đến tột cùng có tác dụng gì, nói một chút đi, tốt nhất là nói cẩn thận rõ ràng, ta đang suy nghĩ có nên mang theo Phùng trưởng lão đi ra ngoài hay không.
- Không có ta ra tay, ngươi cũng đừng hòng rời đi! Tiểu hữu, chúng ta có thể trở thành đồng bọn hợp tác, yên tâm, biết thực lực của ngươi, lão phu sẽ không tự tìm khổ.
- Nói, nếu không chết.
Theo Từ Ngôn quát lạnh, hắc quang trên lồng giam trở nên càng thêm ngưng thật, long khiếu trầm thấp mơ hồ vang lên, càng có long tức dọa người xuất hiện, hồng quang ở trong long tức chợt ẩn lúc hiện, kêu thảm thiết liên tục.
- Nguyên Thần của Hồng Chí hẳn là bị vây chết trong lúc Thiên Linh Bảo, hoặc là bị tòa đại trận này cắn nuốt thành tro bụi! Chân tướng Mịch Thiên đại trận là dùng để tìm tiên thiên linh bảo.
Hồng quang trong lồng giam ảm đạm xuống, bị long tức của Tiểu Hắc ăn mòn càng ngày càng suy yếu, Phùng Nhất Nguyên không dám không nói, lúc này lòng hắn như tro tàn, đành phải thành thật kể lại.
- Ba trăm năm trước, ba người chúng ta hao phí vô số tài nguyên, bố trí ra tòa Mịch Thiên chi trận truyền thừa từ viễn cổ này, lấy ba kiện địa linh bảo của Lâm Lang đảo dẫn dắt, muốn tìm được Tiên Thiên linh bảo sau khi Thông Thiên tiên chủ ngã xuống, đáng tiếc, chúng ta đánh giá thấp lực phản phệ của Mịch Thiên Trận, Nguyên Thần của Hoành Chí không biết bị đại trận đưa đến nơi nào, một đi không trở về, mà ta cùng Tiêu Thiên Phục, cứ như vậy bị vây chết ở chỗ này, vây khốn, chính là ba trăm năm...