Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1090: Ngô sư, Từ Đạo Viễn

Chương 1090: Ngô sư, Từ Đạo Viễn


Núi cao nguy nga, đứng trên trời đất, trên mây tường, dưới biển máu.

Giấc mộng lần nữa xuất hiện, là một mảnh thế giới màu máu, mấy ngàn sơn môn, trong vòng một ngày trở thành tử địa.

Thanh niên Kim Đan đại thành, chẳng những trở thành cường giả trong tông môn, cũng trở thành Hung thú tiêu diệt tông môn.

Không có một ai còn lại, vô luận đồng môn quen thuộc hay xa lạ, cũng không có thoát khỏi thanh kiếm tràn đầy huyết quang kia, cùng bàn tay nhiễm đầy máu tươi kia.

- Tại sao... Vì sao tru sát đồng môn...

Tông chủ kim đan bị đánh ra một vết thương thật lớn ngay tim, kéo thân thể sắp chết, phát ra nghi vấn không cách nào lý giải, bởi vì thanh niên đối diện hắn, là người kế nhiệm hắn coi trọng.

- Chôn cùng.

Người thanh niên mặt không chút thay đổi, tiếng trong trẻo lạnh lùng:

- Chôn cùng Đại Ngưu.

- Đại Ngưu? Là bằng hữu mới vào tông môn kia của ngươi?

Tông chủ cười thảm một tiếng, nói:

- Vì một phàm nhân như con kiến hôi, ngươi tru sát ngàn tu sĩ, cũng không sợ nghiệp hỏa thiêu thân! Vĩnh viễn không vào luân hồi sao.

- Luân Hồi?

Khuôn mặt băng hàn của thanh niên giống như hòa tan ra, cư nhiên cười điên cuồng.

- Luân Hồi liên quan gì ta! Ngôn Thông Thiên kiếp này... Không tu kiếp sau.

Kiếm quang nổi lên, máu tươi bắn tung tóe, đầu tông chủ bay lên mấy trượng, treo trên cây, giống như cú đêm lẻ loi, yên lặng nhìn theo thân ảnh sát khí cả người kia dần dần đi xa.

- Lại là ngàn mạng người đi hoàng tuyền, nhưng cầu không rộng, khi nào có thể đi hết đây, từ bi, từ bi.

Thân ảnh đi ra khỏi núi rừng, dừng bước, phát ra một lời cảm khái, trước mặt thanh niên, một vị đạo nhân cao gầy đang đứng, dung mạo bình thường, mặt mày hiền lành, giống như người đi ngang qua.

- Không ngừng đi, tự nhiên có một ngày đi hết.

Ánh mắt Ngôn Thông Thiên nhìn về phía đạo nhân mang theo ngưng trọng.

Đối phương rất bình thường, bình thường đến mức ngay cả một chút linh khí cũng không có, lại có thể nhìn ra gần đó có ngàn người chết.

- Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu. Thiện ác chi báo, như ảnh tùy hình. Sở dĩ nhân tâm khởi vu thiện, thiện tuy vị vi, nhi cát thần dĩ tùy chi. Hoặc tâm khởi vu ác, ác tuy vị chí, nhi hung thần dĩ tùy chi. Kì hữu tằng hành ác sự, hậu tự cải hối, cửu cửu tất hoạch cát khánh, sở vị chuyển họa vi phúc dã.

(*Họa phúc không có cửa, người ta tự vời đến cho mình. Thiện ác có báo ứng, như bóng với hình. Cho nên trong tâm nuôi dưỡng cái thiện, chưa làm việc thiện, cát thần đã đến rồi. Trong tâm nảy sinh cái ác, dù chưa làm việc ác, hung thần đã theo rồi. Nếu đã từng làm việc ác mà sau hồi tâm ăn năn hối cải, lâu dài ắt sẽ ược cát lành, ấy gọi là chuyển họa thành phúc.)

Đạo nhân gầy gò lắc lắc đầu, miệng nói ra lời, nói một phen lời tối nghĩa, lúc hắn nói, trên mặt mang theo nụ cười, thanh niên đối diện sau khi nghe qua, thật lâu không nói gì.

- Thiện tuy vị vi, nhi cát thần dĩ tùy chi... Dám hỏi đạo hiệu của tôn trưởng.

Hai hàng lông mày thanh niên nhíu chặt, chắp tay, đạo nhân nói những lời này không chỉ tối nghĩa, bên trong ẩn giấu đại đạo, đối phương tuyệt không phải phàm nhân.

- Tục gia họ Từ, tên đã sớm quên, đại đạo dài dằng dặc, xa xôi như thế nào, gọi ta Từ Đạo Viễn là được.

Đạo nhân cao gầy nói, ánh mắt trong veo, trong ánh mắt thâm sâu lộ ra một loại cơ trí nhìn thấu thiên cơ.

- Từ Đạo Viễn. Hạnh ngộ, không biết đạo trưởng chặn đường của ta, cần làm chuyện gì, nếu ngươi muốn gặp bất bình, báo thù cho người chết, bây giờ có thể ra tay.

Thanh niên nâng trường kiếm lên, trên mũi kiếm có một giọt huyết châu lăn xuống.

- Ngươi, có biết thiện ác không?

Đạo nhân không có ra tay, mà cười tủm tỉm hỏi ra một vấn đề cổ quái.

- Nếu như Ngôn gia không bị diệt môn, ta sẽ là người tốt.

Thanh niên trả lời.

- Nếu người nhà sống sót, chẳng lẽ ngươi không vào tu tiên giới?

Đạo nhân lại hỏi.

- Tu luyện, không quan hệ với nhà còn hay không.

- Cũng không phải cũng không phải, người như cỏ rác, tu sĩ cũng như thế, trong thiên địa oán hận vô tận, trong nhân thế thị phi không rõ ràng, ngươi làm sao tránh được, trốn thoát được?

- Ba thước nổi gió, tránh không được liền chém ra! Không thoát được liền đối mặt! Ngôn mỗ không sợ thiên địa, không sợ thị phi!

Trong lúc nói chuyện, kiếm phong bạo nổi, trường kiếm trong tay thanh niên đột nhiên chấn động, chỉ thẳng vào đạo nhân đối diện.

- Ngươi có bản tâm bất kính thiên địa, ngạo cốt bất tôn tiên phật, ngược lại khó có được, bần đạo đi đến đây, nếu đã gặp nhau, cũng coi như ngươi và ta có duyên.

Đạo nhân tên Từ Đạo Viễn vẫn cười khẽ nói:

- Ngươi trả lời ta một câu, như thế nào là thiện ác?

Đối mặt với đạo nhân cao gầy, tâm thần Ngôn Thông Thiên từ đầu chí cuối đều chấn động, bởi vì từ khi đạo nhân này xuất hiện, liền có một cỗ khí tức như thiên uy lưu chuyển ở trong thiên địa, hắn nhìn không thấu đối phương tu vi cao bao nhiêu, nhưng hắn rất xác định, chỉ cần đạo nhân tên là Từ Đạo Viễn này xuất thủ, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Ta không hiểu làm cái gì tốt, chỉ biết ác như phong.

Cường giả đến, thiên uy xuất hiện, thô bạo bị Ngôn Thông Thiên thủy chung giấu ở đáy lòng giờ phút này phát ra, khí tức giam cầm xung quanh giống như lồng giam, mà hắn muốn đánh vỡ cái lồng giam này.

- Gió giật! Gió xoáy! Gió thổi! Gió là điềm báo của mưa, mưa là màn sấm, sấm sét diệt vạn vật, ác như gió rít!!

Trường kiếm toàn lực công kích, bị khí tức cường hoành phản chấn đến vỡ vụn, Ngôn Thông Thiên mất đi vũ khí, vẫn chưa thu tay lại, mà dùng một chưởng đánh về phía đạo nhân đối diện.

Một chưởng mang theo cơn lốc, lại ngưng tụ thành một phong chưởng, bên trong là quỷ khóc sói gào, mang theo vạn loại ác niệm.

Đó là phẫn nộ mà Thông Thiên tích góp được tại thời điểm gia tộc bị diệt, nhiều năm lưu lạc, làm cho những phẫn nộ này lắng đọng, tông môn lãnh khốc, cuối cùng biến những phẫn nộ này thành ác niệm ngập trời, tại thời điểm này đều bị bức ra, càng hình thành một chưởng đầy cuồng phong do ác niệm đúc thành.

Một chưởng như thế, uy lực đạt tới trình độ khủng bố, bởi vì ác niệm trong chưởng phong quá nặng, nặng đến mức có thể ăn mòn tâm thần.

Một chưởng này, là Ngôn Thông Thiên đi tắm trong cừu hận cùng phẫn nộ nhiều năm cảm ngộ ra.

Một chưởng này, mang theo tiếng kêu bi thương khi người nhà chết thảm, chứa đựng chấp niệm lúc bạn cũ lâm chung.

Một chưởng này, tên Ác Như Phong.

Chưởng phong vô hình, sau khi thúc dục xuất hiện, cư nhiên xuất hiện đường viền, lao thẳng tới đạo nhân.

- Thủy nhu, thủy tĩnh, thủy động, thủy là mẹ của đất, đất là nền tảng của trời, trời sinh vạn vật, thượng thiện như thủy.

Đạo nhân cười khẽ, khẽ rên rỉ ra tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên, một mảnh ba động như nước xuất hiện.

Chưởng ấn ẩn chứa ác ý nhiều năm đánh vào trên thủy văn chậm rãi ba động, trong thiên địa yên tĩnh một mảnh, bốn phía hai đạo thân ảnh lặng ngắt như tờ.

Không có tiếng nổ vang, không có kêu thảm thiết, càng không có tiếng động, giống như một kích toàn lực của Ngôn Thông Thiên đánh vào bông, hơn nữa chính hắn cũng không có chút phản phệ nào xuất hiện.

Vốn tưởng rằng một kích liều mạng, Ngôn Thông Thiên thậm chí đã chuẩn bị tốt bị cắn trả trọng thương, dù sao một chưởng Ác Như Phong kia cơ hồ là hắn hao hết thần hồn lực mới thúc dục ra, bất luận có thể giết địch hay không, chưởng ra, tất nhiên sẽ bị cắn trả, bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp, thấp đến mức còn không cách nào khống chế một chưởng này.

- Đây là...

Trên người Ngôn Thông Thiên xuất hiện từng đạo gợn sóng, cả người giống như chìm xuống nước, một cỗ cảm giác lạnh lẽo bơi khắp toàn thân, cuối cùng hóa thành linh đan khôi phục lực lượng.

Khi phần khôi phục lực lực này xuất hiện trên người, Ngôn Thông Thiên lần thứ hai bị khiếp sợ, hắn bị thương nặng trong ác chiến của tông môn bị diệt, Tử Phủ bị ác phong cắn trả, cư nhiên trong nháy mắt được chữa khỏi.

- Thần thông khôi phục thương thế bản thể. Thiên Như Thủy.

Trong tiếng kinh hô, Ngôn Thông Thiên bất ngờ ngẩng đầu, đạo nhân cao gầy đối diện đã xoay người rời đi, một bước trăm trượng, có tiếng cười dài vang lên.

- Thiện theo tâm mà đến, ác do tâm sinh, hắc bạch liền kề, thiện ác tự thấy. Ha ha ha ha ha!

Đạo nhân cao gầy vài bước sau, biến mất ở trong rừng, vẫn chưa quay đầu lại, mà Ngôn Thông Thiên sau khi khôi phục thương thế, lại ngây ngô nhìn về phía chân trời.

Những ác niệm bị hắn chôn ở đáy lòng vẫn tồn tại như trước, nhưng mà không biết vì sao, những ác niệm nhìn không thấy sờ không được kia giống như có thể vì hắn mà sử dụng, tựa như cỗ lực lượng kỳ dị này, có thể bị khống chế.

- Thiện như thủy, ác như phong. Truyền đạo...

Hồi lâu sau, Ngôn Thông Thiên nhìn về phía đạo nhân cao gầy đi xa bái lạy thật sâu, miệng nói một tiếng thầy ta, Từ Đạo Viễn. 【.. 】.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch