Dùng gió ngưng chưởng, tu sĩ có linh lực đều có thể thi triển, chẳng qua uy lực bất đồng.
Từ Ngôn thi triển phong chưởng, không chỉ linh lực ngưng tụ, bên trong còn bao bọc một cỗ ác ý, cỗ ác ý này đến từ đáy lòng, một khi hóa thành chưởng phong, có thể phá hủy tâm thần địch nhân.
Một tháng bế quan, Từ Ngôn tu đến tiểu thành công pháp ghi chép trên sách Ác Như Phong.
Môn công pháp cổ quái như thế, không cách nào lấy đẳng giai phân biệt, bất quá dựa theo linh lực trình độ Kim Đan cùng ác niệm hiện giờ có thể thúc dục mà xem, một chưởng này Ác Như Phong, đánh chết đồng giai hẳn là dễ dàng, cho dù đánh không chết, địch nhân một khi bị ác niệm quấn lấy tâm thần, bản thể liền thành mục tiêu, sinh tử bất do kỷ.
Có thể tu thành kỳ công như thế trong một tháng, thiên phú của Từ Ngôn cực cao là một, cảm thụ trong mộng cảnh càng thêm quan trọng.
Công pháp trên trang sách, giống với trong mộng cảnh Ngôn Thông Thiên thi triển chưởng pháp bản nguyên, nhưng uy lực kém quá nhiều, lấy trên trang sách ghi lại, nếu có thể tu ra Ác Như Phong chân chính, có thể dùng gió đào núi gạt biển, thổi nát thiên địa.
Cảnh giới Kim đan ngộ ra công pháp, trải qua nhiều năm hoàn thiện, cuối cùng hình thành thần thông của cường giả tán tiên, đây chính là Ác Như Phong.
Trong mộng Từ Ngôn hóa thân thành Ngôn Thông Thiên, mà Ngôn Thông Thiên thi triển Ác Như Phong, Từ Ngôn giống như tự mình cảm nhận được, cho nên mới có thể dùng thời gian một tháng tu đến tiểu thành, nếu đổi lại người khác, cho dù đệ tử Nguyên Anh thiên phú nhất cao, cũng không cách nào trong vòng một tháng tu thành tuyệt học như thế.
Học phong chưởng, thủ đoạn khống chế ác niệm của bản thân cũng không đơn giản như vậy.
Một chưởng đánh nát bình phong, cái này còn chưa vận dụng toàn lực, Từ Ngôn nhíu mày nói:
- Thần thông như thế, không chỉ linh lực càng mạnh uy lực càng lớn, ác ý càng sâu cũng sẽ uy lực càng lớn, đây là chuyên môn chuẩn bị cho ác nhân.
Suy đoán ra nếu như mình toàn lực thi triển Ác Như Phong, hẳn là có thể đánh chết tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thậm chí Nguyên Anh sơ kỳ, mi phong của Từ Ngôn giãn ra.
- Mau chóng cởi bỏ phong ấn mới được...
Nguyên Anh trong Tử Phủ mở hai mắt ra, nhìn cấm chế cái động lớn trên đỉnh đầu, sau đó vô tình nhìn Tiểu Hắc, bỗng nhiên Nguyên Anh của Từ Ngôn ánh mắt khẽ động.
Khí tức của Tiểu Hắc rất suy yếu, hẳn là do Nguyên Thần luyện hóa Phùng Nhất Nguyên gây ra, vốn tưởng rằng Tiểu Hắc nghỉ ngơi một chút có thể khôi phục lại, Từ Ngôn lại bỗng nhiên suy nghĩ một chuyện.
Trong Tam Tài điện, Tiểu Hắc lần đầu tiên xuất hiện ở Chân Võ giới, nhưng mà lúc ấy Tiểu Hắc, long thể rất mơ hồ, giống như hư ảnh trong suốt, căn bản không phải thực thể.
Trong mắt Tiểu Hắc không có Huyết Luân, chỉ có một mảnh đỏ tươi, cho nên Từ Ngôn thủy chung không biết đẳng cấp chân chính của Tiểu Hắc, từ khi đánh chết Hà Mẫu, khí tức của Tiểu Hắc rốt cuộc không đạt tới trình độ cự long, bất quá mạnh mẽ hơn so với Yêu Vương rất nhiều.
Vốn tưởng rằng cảnh giới của Tiểu Hắc hẳn là tương tự như chủ nhân của mình, ít nhất cũng nên đạt tới trình độ Đại Yêu của Chân Võ giới, nhưng mà hiện tại xem ra, sau khi Tiểu Hắc xuất hiện ở Chân Võ giới, biến hóa chỉ sợ còn lớn hơn so với Hải Đại Kìm cùng Tiểu Thanh.
Trầm ngâm một lúc lâu, Từ Ngôn thử đánh thức Tiểu Hắc, để Tiểu Hắc trốn ra khỏi Tử Phủ.
Bên trong đại điện, long thể Tiểu Hắc vây quanh bên ngoài, cơ hồ trong suốt, Từ Ngôn thò tay vuốt ve, lại xuyên thấu qua thân thể của Tiểu Hắc.
- Long Hồn. Tiểu Hắc, bản thể ngươi đâu.
Sắc mặt Từ Ngôn có chút trắng bệch, hắn cũng không nghĩ tới Tiểu Hắc xuất hiện ở Chân Võ giới sẽ trở thành hồn thể, bản thể long thân hoàn toàn biến mất.
Gầm gừ.
Trong tiếng gầm thấp, mang theo thái độ mệt mỏi cùng mê mang, lại có vẻ hỗn độn ngốc nghếch.
Tiểu Hắc sớm đã mất đi linh động, chỉ có thể nghe lệnh chủ nhân phân phó, giống như khôi lỗi.
- Ngưng Châu!
Từ Ngôn nhíu chặt mi tâm phân phó một tiếng, Tiểu Hắc rất nghe lời, đầu đuôi khoát lên, ngưng tụ thành hắc châu, nhưng mà hắc châu đã rất khác với lúc ở bình giới, trở nên trong suốt như tàn ảnh.
- Là thiên địa lực xóa sạch long thân của ngươi, hay long thân của Bình Trung Giới là giả?
Nhẹ nhàng nâng hắc châu trong suốt, Từ Ngôn trăm mối suy nghĩ khó hiểu, nhưng hắn có thể cảm nhận được khí tức Tiểu Hắc càng thêm ảm đạm, cùng với cỗ mê mang nhàn nhạt trong Long Hồn.
- Tiểu Hắc, ngươi trước kia sinh tồn ở Chân Võ giới đúng không? Vì sao ngươi tiến vào Bình Trung giới, vì sao cùng ta đồng sinh đồng tồn đây...
Từ Ngôn đầy bụng nghi hoặc, hiện ra một tia cười khổ, đem Long Hồn Hóa Châu đập về phía mắt trái của mình, nói:
- Hay là nói, ngươi cũng có liên quan đến Ngôn Thông Thiên?
Long Hồn đập vào mắt, phát ra một tiếng gầm trầm thấp, trốn vào thế giới đáy mắt.
Thế giới ở đáy mắt tương liên cùng Tử Phủ, Tiểu Hắc ở lại Tử Phủ cùng ở lại đáy mắt không có khác nhau, bất quá ở lại thế giới đáy mắt, Từ Ngôn sẽ lần thứ hai khôi phục năng lực của mắt trái.
Nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra, trong mắt trái hiện lên một luồng tinh văn màu đen.
Long thân biến mất, chỉ còn lại long hồn, Từ Ngôn thật sự nghĩ không ra vì sao Tiểu Hắc xuất hiện ở Chân Võ giới lại nghênh đón biến cố lớn như vậy, Tiểu Thanh cùng Hải Đại Kìm cũng không có dấu hiệu mất đi bản thể.
- Chẳng lẽ, thân thể Hắc Long chân chính, lưu lại ở Chân Võ giới?
Suy nghĩ loại khả năng này, Từ Ngôn có chút kinh nghi bất định.
- Tiểu Hắc ở Bình Trung Giới là thân hắc trư, chẳng lẽ là hậu thiên sinh trưởng ra bản thể, mà bản thể chân chính cũng không có đến Bình Trung Giới?
Trong lúc Từ Ngôn nghi hoặc, bên ngoài đại điện truyền đến tiếng hô của Phí Tài:
- Từ sư huynh! Tông chủ lại tới cầu kiến, còn có Hồng trưởng lão, ngài có muốn gặp, không gặp thì để cho người ta sớm trở về đi, đứng ở cửa quài không tốt.
Phí Tài nhìn thấy tông chủ cùng Hồng Tâm Vũ cùng nhau bái phỏng, hắn lại không biết làm sao, vì thế hảo tâm truyền lời, người khác không dám tiếp cận tòa đại điện đại trưởng lão đang bế quan này, Phí Tài cũng mặc kệ bộ.
Nghe được giọng nói to của Phí Tài, Từ Ngôn không suy nghĩ nhiều, đứng dậy chuẩn bị gặp tông chủ cùng Hồng Tâm Vũ, đã qua một tháng, đại trưởng lão cũng nên lộ diện một lần.
Thời điểm Từ Ngôn bế quan, Hồng Chí giống như thủ vệ đứng ở một bên, lúc gặp người ngoài, bộ khôi lỗi này của Hồng Chí chính là chủ nhân, Từ Ngôn chỉ là đệ tử của người ta.
Trong đại điện có chỗ ngồi, Hoành Chí ngồi vào ghế chính, vừa muốn thúc dục khôi lỗi, mi phong Từ Ngôn nhất thời nhướng lên, trong mắt trái lưu chuyển qua một đạo hắc mang.
Khôi Lỗi Hoành Chí không có gì thay đổi, Thiên Quỷ Luyện Hồn trong cơ thể cũng trước sau như một, làm cho Từ Ngôn kinh ngạc chính là, ở dưới chân khôi lỗi, có một dấu chân.
Nói là dấu chân, thật ra không thể tra ra, thật giống như khôi lỗi đi về phía trước một bước.
Nếu long hồn không trở về mắt trái, biến hóa không đáng kể như thế, Từ Ngôn căn bản không nhìn ra.
- Khôi lỗi động...
Từ Ngôn kinh ngạc, dùng mắt trái cẩn thận phân biệt một phen, xác nhận phía sau Hồng Chí đích xác xuất hiện một dấu chân, nói cách khác, từ một tháng khi Từ Ngôn bế quan, khôi lỗi tự mình đi về phía trước một bước.
Thiên Quỷ từ trăm năm trước đã bị luyện hóa, không có khả năng tự mình hành động, mà thân thể Hoành Chí không hề có sinh cơ, là do linh lực hóa thần cường giả bao phủ mới không có thối rữa, là một cỗ thi thể chân chính.
Khôi lỗi do luyện hồn cộng thêm thi thể hình thành, theo lý thuyết chỉ có thể nghe lệnh Từ Ngôn, căn bản không có khả năng xuất hiện dị tượng tự động đi lại.
Pháp quyết vừa động, Thiên Quỷ bị Từ Ngôn bắt ra, tỉ mỉ cảm giác một lần, lại kiểm tra thi thể Hoành Chí một phen, vẫn chưa phát hiện chút khác thường nào.
- Từ sư huynh, tông chủ cầu kiến! Từ sư huynh, tông chủ đang ở bên ngoài.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu to của Phí Tài, còn mơ hồ có thể nghe được Vương Chiêu vội vàng chạy tới ngăn cản động tĩnh của Phí Tài.
Đè nén nghi hoặc trong lòng, sau khi an trí khôi lỗi xong, đại môn mở ra, Từ Ngôn đi ra.