Đấu Vân thí luyện tuy rằng xuất phát từ miệng đại trưởng lão, nhưng trên thực tế lại là Từ Ngôn định.
Nếu như Vân Thượng Phong cùng Vân Hạ Phong minh tranh ám đấu biến mất, đối với Địa Kiếm Tông mà nói là chuyện tốt, đối với vị tiểu sư thúc mới tới như Ngôn này mà nói, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Hữu danh vô thực, là hiện trạng của Từ Ngôn hiện nay.
Hắn cần thân phận tiểu sư thúc này mang đến quyền lợi, mà không phải chờ đợi trong tông môn không còn phân chia hai phái, mọi người tương thân tương ái, cuối cùng liên hợp lại, không cần vị tiểu sư thúc vốn có chút lai lịch hay là nói không rõ lai lịch này.
Người đã làm quốc chủ, sao lại không hiểu đạo ngự nhân.
Thân phận tiểu sư thúc, hoàn toàn thành lập trên người Đại trưởng lão Hồng Chí, bộ khôi lỗi kia, Từ Ngôn không dám cam đoan có thể tồn tại bao lâu, cho nên Địa Kiếm tông vẫn phải tiếp tục nội đấu mới là tốt nhất.
Vừa nghe các đệ tử đàm luận, Từ Ngôn một bên quan sát các loại linh thảo linh quả trong Dịch Bảo Các, phát hiện ra vài loại linh quả thuộc tính hàn nhiệt, giá trị không nhỏ, bất quá so với Tuyết Quả ẩn chứa lực lượng cực hàn thì còn kém một chút.
Có lòng trắng trợn mua sắm một phen, quét mắt linh thạch trong túi đựng đồ, Từ Ngôn buông tha cho ý định mua linh quả tính hàn nhiệt, ngược lại mua ba gốc cây linh thảo mộc thuộc tính.
Không thể lấy ra linh thạch trong Thiên Cơ phủ, rất dễ dàng bị người hoài nghi, ngoài ra, Từ Ngôn hôm nay thân gia thật ra không ít, trong túi trữ vật cũng có thể tìm được vạn khối linh thạch, cộng thêm trước thu thập được túi trữ vật của một phần tu sĩ Kim Đan, Từ Ngôn xuất ra hai ba vạn linh thạch là không cần phải nói.
Hai ba vạn linh thạch đích xác không ít, thế nhưng những linh quả quý trọng kia cũng không tiện nghi, động một chút là mấy ngàn linh thạch thậm chí hơn vạn, hiện giờ thân gia tổng cộng cũng không mua được mấy cái.
Đều thành tiểu sư thúc của một đám cường giả Nguyên Anh ở Địa Kiếm tông, linh thạch sao có thể làm khó được Từ Ngôn, không cần kiếm, chỉ cần tìm được linh quáng của Địa Kiếm tông là được.
- Một thanh linh cuốc năm mươi khối hạ phẩm linh thạch, không cần thì xin mời đi.
Giao dịch đại điện bên cạnh, một vị đệ tử Trúc Cơ bán tạp vật đang không kiên nhẫn xua tay nói, giống như ruồi nhặng, người mua trước mặt hắn chỉ có tu vi luyện khí, là một nam tử trung niên, khuôn mặt gầy gò, thoạt nhìn thập phần nghèo túng.
- Sư huynh, ta chỉ có ba mươi khối linh thạch, cầu ngươi bán ta một thanh linh cuốc, coi như ta thiếu ngươi hai mươi khối linh thạch cũng được.
Nam tử trung niên nghèo túng lộ ra vẻ mặt đau khổ cầu xin, ngữ khí cứng rắn, hẳn là rất ít cầu người.
- Cái gì gọi là ngươi nợ ta hai mươi khối linh thạch? Linh Cuốc vốn là năm mươi khối linh thạch một cái, toàn bộ Dịch Bảo Các đều giống nhau, có thể xuất ra năm mươi khối linh thạch liền bán ngươi, lấy không ra, cút!
Đệ tử Trúc Cơ bán tạp vật không kiên nhẫn, một đệ tử Luyện Khí kỳ hắn căn bản chướng mắt, còn ở đây dây dưa không đi, chậm trễ làm ăn không nói, nghe được lòng người phiền lòng.
- Linh cuốc của ta bị chặt đứt, không mở được linh quáng, sư huynh làm ơn, hai ngày thôi, hai ngày sau ta nhất định trả thêm hai mươi khối linh thạch.
- Tránh đi đi, không có linh thạch đừng đến mua đồ, tu tiên giới không có cho thiếu nợ.
- Một ngày cũng được, một ngày nhất định trả lại linh thạch cho sư huynh, sư huynh, được không.
- Quỷ nghèo, cút xa một chút! Lại dong dài đừng trách ta không khách khí!
Đệ tử Trúc Cơ nổi giận, đệ tử trung niên nghèo túng bị dọa tới mức vội vàng ngậm miệng, nhìn chằm chằm linh cuốc dùng để khai quặng trên quầy hàng, không nỡ đi, còn không mua nổi, đứng ở bên cạnh không sai biệt lắm như khối gỗ.
Rầm một tiếng, hai mươi khối hạ phẩm linh thạch rơi ở phụ cận Linh Cuốc, bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện:
- Ta cho mượn ngươi hai mươi khối linh thạch, không cần lãi suất, mua linh cuốc đi.
Nghe nói có người cho mình mượn linh thạch, đệ tử trung niên mừng rỡ quá đỗi, cũng không thèm nhìn người cho mượn linh thạch là ai, trước tiên bắt lên linh cuốc, lưu lại ba mươi khối linh thạch.
- Đa tạ sư huynh! Đa tạ sư huynh!
Đệ tử trung niên gắt gao bắt lấy linh cuốc, lúc này mới quay người nhìn lại, chỉ thấy người cho hắn mượn linh thạch là một thanh niên xa lạ, dung mạo thanh tú, khóe miệng mang theo nụ cười thật thà, vừa nhìn đã biết là một người thành thật hảo tâm.
- Vội vàng khai quặng, đúng không.
Từ Ngôn hòa ái hỏi một câu, hắn vừa rồi đi qua quầy hàng này, nghe được đệ tử trung niên trước mặt muốn mua linh cuốc khai quặng, mới quay trở về, nếu như là chuyện khác, Từ Ngôn cũng lười để ý tới.
Đang muốn tìm người hỏi xem linh quáng của Địa Kiếm tông ở địa phương nào, vừa lúc gặp phải một đệ tử khai quặng.
- Đúng vậy, sư huynh yên tâm, chỉ cần hôm nay có thể khai thác ra đủ linh quáng, ngày mai ta nhất định có thể trả lại cho ngươi hai mươi khối linh thạch, ta trở về làm việc ngay đây!
Đệ tử trung niên cao hứng đến mức ngay cả Từ Ngôn là ai cũng quên hỏi, xoay người rời đi.
Đối phương vừa đi, Từ Ngôn đi theo, hỏi:
- Linh cuốc của đệ tử Linh Quáng các ngươi, còn muốn tự mình chuẩn bị sao, tông môn như thế nào mặc kệ?
- Một lời khó nói hết. Linh cuốc của linh quáng, đệ tử mỗi tháng sẽ phát ra một thanh, linh cuốc của ta sớm đã phế, muốn tiếp tục đào quặng, chỉ có thể đến Dịch Bảo Các một lần nữa mua một phen, còn có nửa tháng mới đến ngày phát Linh Cuốc, nếu như ta không mua, sẽ trì hoãn nửa tháng thời gian, sẽ mất đi rất nhiều linh thạch.
Đệ tử trung niên đi ra khỏi Dịch Bảo Các, Từ Ngôn cũng đi theo một đường, nghe đối phương nói không giống dối, Từ Ngôn ngược lại kinh ngạc, hỏi:
- Nghỉ ngơi nửa tháng không phải là được rồi, cần phải vất vả như vậy sao.
Đệ tử trung niên liên tục xua tay, vẻ mặt đau khổ nói:
- Sư huynh có điều không biết, ta không thể nghỉ ngơi, nợ nần nhiều lắm, nghỉ một ngày đều sẽ nợ càng nhièu, huống chi nửa tháng.
- Thì ra là nợ nhiều, nói như vậy, ngươi nhất định là một con bạc, con bạc cũng không có tín dụng, ta đổi ý, hai mươi khối linh thạch không cho ngươi mượn nữa, lấy cuốc linh cuốc ngươi trả nợ đi.
Nhìn ra được đối phương xuất thân hẳn là không tệ, ít nhất đến từ nhà giàu, bất quá cảnh giác rất nặng, không muốn cùng người khác nói thêm cái gì, nếu đối phương không muốn nói thật, Từ Ngôn đành phải vận dụng chút thủ đoạn.
- Đừng đừng đừng! Ta không phải là một con bạc! Ta bị người hãm hại, đánh nát một khối linh quáng có thể tinh luyện linh thạch thượng phẩm, do đó thiếu mười khối linh thạch thượng phẩm, cũng chính là một ngàn linh thạch hạ phẩm, nếu mà trả không nổi, ta sẽ bị tông môn lưu đày, sẽ không trở về được!
Đệ tử trung niên tên Tiền Danh gấp đến độ nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nắm lấy cuốc linh cuốc không chịu buông tay, cuối cùng bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Từ Ngôn, vạn phần thê lương cầu xin.
- Đứng lên nói chuyện, ngươi bị ai hãm hại, đánh nát một khối linh quáng, không phải bồi thường thêm một khối linh thạch thượng phẩm sao, vì sao tính ngươi mười khối linh thạch thượng phẩm?
Từ Ngôn khó hiểu hỏi.
- Quản sự linh quáng nhận định linh quáng kia tinh thuần hơn so với linh quáng khác rất nhiều, ít nhất có thể tinh luyện ra mười khối linh thạch thượng phẩm.
Tiền Danh than thở dài đáp.
- Người ta nói ngươi liền tin, linh quáng đều vỡ vụn, đây không phải là hố ngươi sao.
Từ Ngôn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Ngươi sẽ không theo lý mà tranh đấu, cùng lắm thì thu lại cặn linh quáng, lấy đến trước mặt tông chủ đối sách công đường, đến lúc đó cường giả nguyên anh vừa nhìn đã biết ngươi nên bồi thường bao nhiêu.
- Tông chủ sao có thể quản những đệ tử Luyện Khí kỳ chúng ta chứ, khối linh quáng kia đích xác vỡ vụn trong tay ta, chuyện đã đến nước này, ngoại trừ cố gắng lao động trả nợ, không còn biện pháp nào khác.
- Không thể tranh, không thể tranh, sai chính là sai, ta nhận, bằng không sẽ bị tông môn lưu đày, khuê nữ của ta cùng quản sự tranh chấp hai câu, đã bị trục xuất khỏi tông môn, trở thành tán tu lưu lạc tứ phương, ta không muốn rời khỏi tông môn, làm trâu làm ngựa cũng không muốn rời khỏi tông môn...