Đám hòa thượng trong chùa đang không ngừng quét dọn chiến trường, còn đám người Quỷ Vương môn đã đi rất xa.Không ai nhìn thấy được sự cổ quái của hai tăng nhân bên ngoài Ngọc Lâm tự cả.
Chân núi, xe thuyền to lớn giương buồm mà đi, chở đám Thái Bảo về Phong Đô.
Trên xe thuyền thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng tru lên của Dương Nhất. Thái Bảo thứ năm am hiểu nối xương khớp đang nắn lại mắt cá chân cho gã, tiếng mắng chửi của thiếu niên kia càng lúc càng nhiều. Dương Nhất hận tên A Thất thấu xương, đại ca lo ngại thanh danh của Quỷ Vương môn nên không đánh giết Ngọc Lâm tự, gã lại thầm hạ quyết tâm sớm muộn gì cũng phải giết chết lão hòa thượng và hòa thượng ngốc kia.
Trái ngược với Dương Nhất đang kêu la thảm thiết, Từ Ngôn lại đang ngồi một chỗ trên boong thuyền cười ngây ngô.
Lúc này hắn cảm giác như giảm bớt vài phần nặng nề vì bị Quỷ Vương môn nhìn chằm chằm. Không phải Từ Ngôn đã tìm ra đối sách, mà đã tìm thấy đồng loại cùng một dạng với hắn.
Từ lúc rời khỏi Thừa Vân quan, tiểu đạo sĩ đã bị Tam tỷ cướp mất đạo bào, rồi thêm một mồi lửa đốt sạch sẽ. Chẳng những hắn ở thanh lâu vài năm, còn thành Thái Bảo Quỷ Vương môn, thân phận đạo sĩ của Từ Ngôn tính đến giờ đã tan nát thành từng mảnh nhỏ. Lúc này, hắn nhiều nhất cũng chỉ được tính là một tên đạo sĩ giả.
Đạo sĩ giả vui vẻ, vì đã gặp được hòa thượng giả.
“Một thân vẽ đầy thứ quỷ dị, bái Phật gì đây? Là tà Phật hay sao?”
Lòng thì thầm một câu, Từ Ngôn nhìn về phía Ngọc Lâm tự càng lúc càng xa.
Người khác không nhìn ra điểm quái dị của hòa thượng Vô Trí, nhưng Từ Ngôn lại nhìn rõ ràng đồ đằng quái dị kéo dài từ trán xuống cổ của đối phương. Sở dĩ hắn ở trong đại điện nghe lão hòa thượng niệm kinh là vì muốn nhìn rõ hơn mà thôi. Hắn là đạo sĩ, làm sao lại đi nghe hòa thượng tụng kinh chứ?
Đạo sĩ giả gặp hòa thượng giả vốn nên làm người khác cao hứng một phen. Thế nhưng khóe miệng mỉm cười của Từ Ngôn dần chuyển sang tiếc nuối.
“Sao lại không chịu đốt cái bụi gai kia đi chứ? Ngươi đốt bụi gai kia đi, không phải ta cũng thừa cơ bứt ra rồi ư, ài….”
Hòa thượng Vô Trí kia tuyệt đối không tầm thường, đến A Thất cạnh lão, Từ Ngôn còn có thể phát hiện ra có thực lực võ giả Tứ mạch. Không phải đỉnh đầu gia hỏa kia có khí nóng bốc lên đó sao, dị tượng chỉ mình Từ Ngôn nhìn thấy đại biểu cho khí tức đầy đủ đến mức huyết mạch sắp nổ bung ra.
Có khí huyết cường đại đến như vậy, chắc chắn chiến lực của A Thất kia không tầm thường. Đáng tiếc hai quái nhân đó không chịu trở mặt với Quỷ Vương môn.
Từ Ngôn vô cùng tiếc hận, tiếc vì lão tăng kia không chất vấn lại mười tám Thái Bảo. Trước đó hắn đã nói lão tăng là chém bụi gai, châm một mồi lửa đốt cháy, ẩn dụ bụi gai kia chính là Quỷ Vương môn. Đáng tiếc người ta lại thờ ơ.
Không có cách nào khác cả, bị mười bảy Thái Bảo và một đám cao thủ Quỷ Vương môn vây quanh, hắn không có cơ hội trốn thoát trong lần xuất hành này.
Trốn không thoát thì đành nằm ngủ, đây là đạo lý xử thế của Từ Ngôn. Vì vậy đến khi hắn tỉnh lại, thì đội ngũ đã về tới Quỷ Vương môn.
Tiệc ăn mừng thịnh soạn đến cực điểm, môn chủ Trác Thiên Ưng tự mình mời mười tám Thái Bảo uống rượu, còn trắng trợn khen ngợi đám nghĩa tử bọn hắn. Về chuyện khoe khoang gì đó thì Từ Ngôn không nghe rõ, tỉnh dậy thì đói nên hắn vẫn luôn cắm đầu ăn cơm kia mà.
Sau tiệc rượu, mười tám Thái Bảo đều quay về chỗ ở của mình. Từ Ngôn trở về gian viện của mình thì vừa vặn gặp được hàng xóm.
"Nghe nói hành trình Ngọc Lâm sơn lần này, Ngôn Thái Bảo đã chém được các chủ Thanh Vân các, thật sự là một thiếu niên đầy hứa hẹn a, ha ha!”
Đường chủ Thiên Long đường Lam Phá Lãng đứng đối diện chắp tay cười nói, một bộ dáng đầy hâm mộ nhìn đối phương.
“Lam Đường chủ quá khen, chỉ giết đầu heo mà thôi, không tính là gì cả.” Từ Ngôn cười hắc hắc đáp. Đây tính ra là lần đầu tiên hắn và Lam Phá Lãng chính thức trò chuyện với nhau, trước kia vốn chưa từng gặp mặt qua.
“Coi như là heo, cũng là một con heo có Tiên Thiên Tam mạch. Đây mới gọi là anh hùng từ lúc thiếu niên. Ngôn Thái Bảo tuổi còn nhỏ mà có chiến tích như vậy, ngày sau nhất định trở thành tà phái đệ nhất nhân, cũng là ở trong tầm tay a.”
“Lam đường chủ chớ khen ta. Vu Thành bị trói thành đòn bánh tét, một đao bổ xuống không giết chết được thì ta là đồ ngu hay sao?”
“Ngôn Thái Bảo thật biết nói đùa, ha ha ha, lão phu thật sự thích loại thiếu niên biết nói giỡn như ngươi, có cơ hội nhất định tìm Ngôn Thái Bảo không say không nghỉ.”
“Được lắm!” Từ Ngôn nhăn răng cười, rồi tò mò hỏi một câu: “Lam Đường chủ, ta vẫn luôn có một nghi hoặc, không biết Đường chủ đại nhân có thể giải đáp được không?”
"A? Ngôn Thái Bảo có nghi vấn gì cứ nói ra, nếu lão phu biết sẽ không dấu giếm!”
“Lam đường chủ là thân thích với Nhạc Thừa Phong sao?” Từ Ngôn chớp mắt hỏi.
"Không phải thân thích, lời của Ngôn Thái Bảo là có ý gì?" Vẻ mặt Lam Phá Lãng cũng đầy nghi hoặc.
"Thừa phong phá lãng (theo gió vượt sóng) mà, ta còn tưởng Lam Đường chủ và Nhạc đường chủ là thân thích, hóa ra lại không phải. Đáng tiếc, tên của hai người các ngươi đứng chung một chỗ chính là trời sinh một cặp nha.”
Một câu trời sinh một cặp khiến Lam Phá Lãng suýt nữa thì nôn cả ra ngoài, lòng thầm mắng to ví ai không ví, lại ví với lão Nhạc Thừa Phong hom hem kia một đôi?
Hàng xóm thì cũng chỉ tán gẫu qua lại đôi câu nhờ giúp đỡ rồi cũng từ biệt. Hai người vốn không quen biết, Từ Ngôn cũng không có tâm tình khua môi múa mép đấu khẩu với Đường chủ Thiên Long đường đang theo dõi hắn. Trở vào phòng, hắn lại ôm sách vở, đầy hào hứng đọc.
Thế nhưng Từ Ngôn lại không nhớ lấy một chữ trong sách, vì hắn căn bản không đọc sách, mà chỉ đang suy nghĩ đối sách.
Trác Thiên Ưng âm hiểm vẫn luôn đặt một con dao sắc bén trên đỉnh đầu Từ Ngôn, không biết lúc nào sẽ hạ dao xuống. Hắn vào Quỷ Vương môn đã hơn một tháng, nhưng lại không thể tính ra khi nào thì mình sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết nữa.
Đang ở đầm rồng hang hổ, hơn nữa có cao thủ theo dõi, Từ Ngôn không cách nào bỏ trốn được. Nếu hắn bỏ chạy khỏi sơn trang, chỉ sợ nghênh đón hắn là cao thủ Quỷ Vương môn toàn lực đuổi giết.
Từ Ngôn có thực lực khai mở được Ngũ mạch có thể không ngại đám võ giả tiên thiên bình thường kia, thế nhưng còn có sự tồn tại của tu hành giả tứ đại Hộ pháp sẽ thu hẹp hi vọng chạy thoát của hắn. Võ giả Tiên Thiên đối mặt với tu hành giả Trúc cơ cảnh không khác gì trẻ con chống lại người lớn to khỏe cả.
Nếu trốn không thoát, chỉ còn cách kéo dài thời gian.
Từ Ngôn gần như không kế sách nào để kéo dài thời gian Trác Thiên Ưng động thủ cả. Nếu ngay từ đầu người ta đã phái cao thủ theo dõi mình, nói rõ Từ Ngôn đã trở thành mục tiêu thứ nhất, nhưng điều này khiến Từ Ngôn ngổn ngang trăm mối lại không cách nào giải đáp được, đó là vì sao Trác Thiên Ưng không chọn Dương Nhất, hết lần này tới lần khác chọn Từ Ngôn hắn.
Thật ra Từ Ngôn đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều ngày, đại khái hắn rút ra một cái điểm khác biệt nhỏ.
Đó chính là tuổi tác.
Tuy đều có cảnh giới Tiên Thiên Tam mạch, nhưng hắn lớn hơn Dương Nhất một tuổi. Nếu so sánh thiên phú của cả hai, thì tất nhiên Dương Nhất cao hơn một cái đầu. Bởi vì võ giả Tam mạch càng trẻ tuổi thì tốc độ tu luyện sau này sẽ càng nhanh, cho dù kém một tuổi nhưng cũng là ưu thế lớn rồi.
Tiên Thiên Tam Mạch...
Khép cuốn sách lại, Từ Ngôn trở mình lăn ra giường. Hắn quyết định nhanh chóng hiển lộ ra thực lực Tứ mạch, có như thế mới áp được Dương Nhất một bậc, nhờ vậy mà chuyển ánh mắt của Trác Thiên Ưng từ người mình dời qua trên người Dương Nhất.
Không thể nói quyết định của Từ Ngôn là hèn hạ được, chẳng qua thiếu niên bị hãm sâu vào tử địa, đành phải bất đắc dĩ hành động để tự bảo vệ mình. Hơn nữa, để sống sót, từ nhỏ Từ Ngôn đã phải đau khổ tôi luyện công phu làm như không thấy, hắn đã bất chấp chuyện của người khác, huống hồ lần này người chết lại là một Thái Bảo của tà phái chứ.
Nguy kịch ngay trước mắt, Từ Ngôn sẽ không nảy sinh ra cái tâm địa bồ tát gì đó được. Cảm nhận được nguy hiểm cực lớn đang tiến tới, đầu ma quỷ trong lòng lại thừa lúc hắn không chú ý lẻn ra, có cơ hội ra ngoài tàn sát bữa bãi một phen.
Một đêm không ngủ, vốn Từ Ngôn định ngủ ngon giấc lại không hề buồn ngủ.
Không phải bị dọa vì thân bị hãm trong hiểm cảnh, mà vì trên đường từ Ngọc Lâm tự trở về Quỷ Vương môn, hắn đã ngủ quá nhiều rồi.
Lại sang một ngày mới rực rỡ ánh mặt trời, ve sầu sáng sớm đã râm ran khiến không người yên bình ngủ tiếp được nữa, Từ Ngôn trở người ngồi dậy, rửa mặt,chuẩn bị chờ đến bữa sáng.
Dùng tâm trí để suy diễn thời cuộc là một chuyện mệt người, còn riêng Từ Ngôn thấy thì động tay làm việc hay động não cũng đều mệt cả, cần phải nhanh chóng ăn một bữa cơm thật no để bồi bổ lại thân thể.
Nữ tỳ mang điểm tâm còn chưa tới, một bóng người cao lớn đã xuất hiện trong gian viện. Nhìn thấy người đến qua khung cửa sổ, gương mặt chất phác của Từ Ngôn chợt vui vẻ, nhưng trong lòng trầm xuống.