Đúng là lập gia đình, mà còn ở rể nữa, chắc chắn cả đời không ngốc đầu lên được. Ngay cả việc sinh con dưỡng cái sau này, họ cũng phải theo họ nhà gái. Thời đại này phàm là người nhà cưới vợ cho con, không một ai sẽ nghĩ để con trai đi ở rể nhà người ta. Việc này có khác gì gả con gái ra ngoài cơ chứ?
Về chuyện cưới vợ hay ở rể, Từ Ngôn không thèm quan tâm. Hiện tại sắp mất mạng, chỉ cần có chút cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.
Tin tức của Mai Tam Nương trở thành cọng rơm duy nhất cứu mạng. Nếu bắt được, hắn có lẽ giữ được mạng; còn không, chỉ có thể vĩnh viễn rơi xuống vực sâu.
Dù hy vọng đã xuất hiện, nhưng có nắm chắc được thời cơ hay không, mới là chỗ khó khăn nhất.
Từ Ngôn cần xác minh hoàng thất Tề quốc có phái trọng binh bảo vệ Thái Bảo hay không? Chỉ có người từ hoàng thành tới, hắn mới có thể từ đó ra sức giành lấy một phần hi vọng. Còn nếu không một ai để ý tới Quỷ Vương môn, bỏ mặc Thái Bảo như hắn một mình đi Đại Phổ ở rể, không cần phải nói, cái mạng này tuyệt đối không giữ được.
Chỉ là nghĩa tử mà thôi, Trác Thiên Ưng vẫn có thể giết chết hắn, lại tùy tiện tuyển một nghĩa tử khác đưa đi Đại Phổ. Đến lúc đó sinh tử của hắn, lại nằm hết trong tay Trác Thiên Ưng rồi.
Sau khi ăn no một bữa ở Mai Hương lâu, Từ Ngôn chào từ biệt Mai Tam Nương.
"Tam tỷ, hiện tại tỷ hãy lập tức rời khỏi Phong Đô, mang theo tiền và Tiểu Hắc, đi xa khỏi đây, đừng trở lại!"
Sắp tới lúc chia tay, Từ Ngôn dùng sức nắm chặt tay Mai Tam Nương, thần sắc ngưng trọng nói câu dặn dò cuối cùng, sau đó bước nhanh mà đi. Họa hắn gây ra quá lớn, mặc dù mồi lửa lớn năm trước khiến mối liên hệ giữa hắn với Mai Hương lâu hoàn toàn cắt dứt, nhưng Quỷ Vương Môn có bỏ qua cho Mai Tam Nương không thì không biết. Vì vậy, đối với Mai Tam Nương, dứt khoát rời khỏi Phong Đô mới là việc an toàn nhất.
Xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt của Từ Ngôn tức khắc trở nên u ám và thống khổ.
Độc tính Ô Anh thảo phập phồng lên xuống, thời điểm này lại xuất hiện dấu hiệu phát tác.
Thời gian không còn nhiều lắm...
Rời khỏi Mai Hương lâu, Từ Ngôn đi thẳng đến phủ thành chủ.
Nhìn thì có vẻ có sinh cơ, nhưng muốn bắt được nó, vẫn muôn vàn khó khăn.
Phủ thành chủ xây dựng tại phía bắc thành Phong Đô, là phủ đệ rất lớn và tráng lệ. Quy mô Hầu phủ, thì những khu nhà cao cấp của thế gia cũng không thể so sánh.
Sâu trong phủ đệ khổng lồ, Diêm Lâm Chử đang luyện kiếm trong hoa viên. Đừng nghĩ thân hình mập mạp kia nhìn như vụng về, nhưng từng chiêu từng thức lại rất có trình tự. Mỗi khi lão chém ra một kiếm, lập tức sẽ có một cơn gió mát từ mũi kiếm lướt đi, thổi trúng cây cỏ trong hoa viên hoa khiến chúng tán loạn.
Ngọn gió thổi lên cây càng thêm dồn dập, kiếm chiêu Diêm Lâm Chử cũng càng lúc càng nhanh. Không lâu sau, một mảnh bóng kiếm gần như bao phủ hết thân thịt mỡ kia.
Soạt!
Kiếm phong nổi lên, một đường kiếm quang lạnh thấu xương xuất hiện trên kiếm, quét ngang qua qua cây mẫu đơn. Đóa hoa vốn đang nở rộ bị một kiếm chém rụng.
Chém rứt mẫu đơn cũng không phải là kiếm thể, mà là một cỗ kiếm khí lạnh thấu xương.
"Hừ!"
Không nhịn được hừ lạnh một tiếng, Diêm Lâm Chử quăng trường kiếm đi. Ngay lập tức có hạ nhân nhặt nó lên, cung kính rồi lui ra xa.
Hầu gia không vui, bọn hạ nhân tự nhiên muốn tránh cho xa, khỏi bị trở thành chỗ trút giận.
"Hai năm cũng không đổi được một hạt Bá Nguyên đan, Thanh Nguyên kiếm pháp khi nào mới có thể đại thành đây!?"
Thần sắc âm trầm, Yến Lâm Chử tự nói:
"Hư Đan cảnh, khi nào mới có thể đến Hư Đan cảnh?! Cứ tu luyện như vậy không phải biện pháp. Bá Nguyên đan, năm nay nhất định phải đổi được một hạt mới được..."
Một hạ nhân quỳ một gối xuống đất, cúi đầu báo tin.
"Thập thất Thái Bảo?"
Sau chút sững sờ, Yến Lâm Chử liền phân phó:
"Kêu hắn chờ ở phòng khách đi!"
Đợi đến lúc hạ nhân rút đi, lõa sờ sờ lên cằm, lẩm bẩm:
"Lão thập thất, Từ Ngôn sao? Hắn đến đây làm gì?"
Bình ổn lại tâm tình, Yến Lâm Chử đổi bào phục, rồi mới đi đến đại sảnh tiếp khách.
"Diêm tướng quân, Từ Ngôn xin vấn an ngài!"
Vừa thấy Diêm Lâm Chử đến, Từ Ngôn lập tức đứng dậy thi lễ. Luận bối phận, Diêm Lâm Chử ngang hàng với Trác Thiên Ưng, hắn chỉ có thể dùng lễ vãn bối.
"Ngôn Thái Bảo sao? Ha ha, khách quý ít gặp, ít gặp, nhanh ngồi!"
Vẻ mặt Diêm Lâm Chử đầy hòa ái, vừa phân phó dâng trà, vừa hỏi:
"Không có việc không lên điện tam bảo, không biết Ngôn Thái Bảo vì chuyện gì mà đến chỗ ta?"
Diêm Lâm Chử hết sức quen thuộc với Trác Thiếu Vũ, còn những vị Thái Bảo khác thì chưa từng để ý qua. Hôm nay chỉ có một thập thất Thái Bảo đến nhà, lão cũng có chút ngoài ý muốn. Trước mặt Diêm tướng quân lão thì thân phận địa vị của hắn thật sự không là gì, lời khách sáo cũng giảm đi nhiều.
"Không biết miếng ngân quan kia của tướng quân, có từng đổi được Bá Nguyên đan?"
Từ Ngôn không có trả lời ngay mục đích đến đây, mà lại hỏi vấn đề về linh đan. Vừa mới nói xong, sắc mặt Yến Lâm Chử rõ ràng thay đổi mấy lần.
Bá Nguyên đan cực kỳ trọng yếu với lão. Tu luyện Thanh Nguyên kiếm pháp đã đến bình cảnh, lão cần dùng nó mới có cơ hội tu đến đại thành. Một khi Thanh Nguyên kiếm pháp đại thành, Diêm Lâm Chử lão mới có thể mượn cơ hội này đột phá Hư Đan cảnh.
Người tu hành muốn tăng thực lực còn khó hơn võ giả Tiên Thiên nhiều. Cho nên trong lòng Diêm Lâm Chử, Bá Nguyên đan mới là trọng yếu nhất. Tiếc rằng loại linh đan này quá mức trân quý, một cái Ngân Quan xà còn lâu mới đổi được, trừ phi ngân quan kia có phẩm giai cực cao, thì may ra có khả năng.
Mào bạc Ngân Quan xà thuộc về thiên tài địa bảo, trong mắt tại người tu hành đều là thứ xa xỉ. Nhưng loại đồ vật này cũng chia phẩm giai, cao hay thấp đều có quan hệ đến yêu linh. Mào bạc có chứa Linh thể Yêu Linh, giá trị của nó có thể hơn vài lần thậm chí mười mấy lần so với mào bạc bình thường.
Nghe Từ Ngôn đề cập đến Bá Nguyên đan, ánh mắt lập tức ngưng trọng lên, Yến Lâm Chử bảo:
"Lời ấy có ý gì, chẳng lẽ ngươi có Bá Nguyên đan?"
"Ta không có Linh Đan."
Từ Ngôn liên tục xua tay, tiếp tục nói:
"Trước đó vài ngày, ta nhận được một đầu Linh thể Kim Xà từ một thủ hạ. Theo lời y nói, là bắt được ở phụ cận Mã Vương trấn, bộ dáng của nó hoàn toàn cùng loại với đầu Ngân Quan xa lần trước, chỉ là có chút mờ nhạt, không biết nó có thể làm được gì. Rồi sau đó bị ta thu lấy. Lần này tiện đường đi qua Hầu phủ, chợt nhớ tới đại ca từng đưa ngân quan cho tướng quân, không biết đầu Linh thể này có giống như yeu linh Ngân Quan Xà trước đó hay không, nên giờ ta mới tới hỏi ngài đây."
Vừa nói chuyện, Từ Ngôn vừa quan sát thần sắc Diêm Lâm Chử, phát hiện thấy đối phương khi nghe đến Linh thể Kim Xà, khóe mắt liền trực tiếp máy động. Hắn lập tức kết luận đối phương rất để ý yêu linh Ngân Quan Xà.
"Không biết đầu Yêu linh có phần mờ nhạt này, có hữu dụng với tướng quân không?"
Rắc!
Chén trà trong tay Yến Lâm Chử, theo câu hỏi cuối cùng của hắn bị bóp nứt ra một đường. Phát hiện mình thất thố, lão vội vàng phá lên cười:
"Ta là tưởng Ngôn Thái Bảo vì chuyện gì mà đến, nguyên lai là vì một đầu Linh thể tiểu xà. Ngân Quan xà ở Mã Vương Trấn kia chỉ là yêu vật, còn chưa đạt tới trình độ yêu linh, giá trị ngân quan của nó cũng không cao. Nếu trong ngân quan tồn tại Linh thể, có lẽ giá cả sẽ mắc hơn vài phần."
Nói là giá trị không cao, nhưng từ con ngươi Yến Lâm Chử, Từ Ngôn lại bắt được một tia ý tứ, giống như sợ đối phương chạy mất.
"Xà Linh mới sinh, trong thời gian ngắn không có nguy hiểm gì. Nếu để thời gian dài, súc sinh Linh thể này sẽ đả thương người."
Yến Lâm Chử đổi chén trà mới, hỏi:
"Người có thể bắt được Linh thể, chỉ sợ rất không đơn giản. Ngay cả lão phu cũng không nhìn ra xà linh tồn tại, tên thủ hạ đó chẳng lẽ là người tu hành?"
Đối với nghi vấn của lão, Từ Ngôn sớm có đối sách, thuận miệng nói ra:
"Người nọ mù một con mắt, nghe người ta nói từ khi bị mù, một mắt còn lại thường xuyên có thể nhìn thấy một ít thứ cổ quái, bằng không cũng không bắt được Linh thể Kim Xà. Chẳng qua, ta vẫn không tin, người đó có thể nhìn thấy Linh thể."
"Khi thấy được Linh thể, ta còn tưởng rằng nhặt được bảo bối, không nghĩ rằng nó chỉ làm cảnh. Lần này tới bái kiến tướng quân, thứ nhất là vấn an ngài, thứ hai cũng là nhờ tướng quân phân biệt giúp. Nếu tiểu tử kia gạt ta, chờ ta trở về nhất định sẽ lột da của y!"
Thấy bộ dạng của Từ Ngôn, Diêm Lâm Chử liền mở cờ trong bụng. Nếu như đối phương chỉ đơn giản đưa Xà linh tới, lão tất nhiên hoài nghi mục đích của hắn; nhưng đối phương lại có tâm tư nhờ lão kiểm nghiệm một phen, mới là hành động trẻ trâu của vị Thái Bảo trẻ tuổi này.
Có được bảo bối, bản thân không cách nào xác nhận, lại không muốn kinh động người Quỷ Vương môn. Hắn muốn độc chiếm dị bảo, tự nhiên là tìm loại người không quan hệ như Diêm Lâm Chử lão để nghiệm xem là thích hợp nhất.
Bảo bối đưa tới tận cửa, sao Diêm Lâm Chử có thể bỏ qua. Miếng ngân quan mà Trác Thiếu Vũ tặng nếu như có thể dung nhập Xà Linh, giá trị lập tức sẽ tăng, hơn nữa những năm gần đây lão còn thu thập mấy bảo bối khác, từng đó đổi lấy một hạt Bá Nguyên đan, cũng không khó khăn nữa rồi.