Nhìn thấy Quốc sư, bá quan văn võ đang cùng đợi buổi triều sớm đều nhao nhao chào hỏi. Quan từ Tam phẩm trở lên thì gật đầu, còn Tam phẩm trở xuống thì ai nấy khom người xuống, hô Quốc sư Đại Nhân.
Người vừa đến tên Kỷ Hiền, không chỉ là Quốc sư của Đại Phổ, mà còn là Giáo chủ của Thái Thanh giáo.
"Hai vị đại nhân, chào buổi sáng."
Đi tới trước mặt văn võ bá quan, vị Quốc sư đại nhân này dừng bước, nhìn về phía hai vị Tể tướng, cười nói: "việc xây dựng Bắc Giao đạo tràng, không biết hai vị đại nhân thương thảo thế nào rồi. Việc có quan hệ tới cơ nghiệp vạn năm của Đại Phổ ta, lẽ ra không nên trì hoãn quá lâu mới phải chứ."
Đạo tràng Bắc Giao Ngọc Long, năm năm trước sau khi tân hoàng lên ngôi đã bắt đầu khởi công xây dựng. Với tư cách thánh địa của Thái Thanh giáo, Ngọc Long đạo tràng cũng định là nơi tế thiên của hoàng thất Đại Phổ, vật liệu để xây dựng không chỉ là gạch đá, mà là cả ngọc. Một tòa đạo tràng hao phí vô số tiền bạc không nói đi, mà vì thu thập ngọc, Hoàng đế Phổ Quốc lục soát quy mô lớn trên toàn quốc, hễ có ngọc thạch thì đều liệt vào của cải Hoàng tộc, hết sức hao người tốn của. Những bách tính mưu sinh dựa vào ngọc thạch lại càng khổ không thể tả, thậm chí bây giờ ở Đại Phổ, có lời đồn đại là có ngọc sánh với kim tiền.
Đạo tràng Ngọc Long xây dựng năm năm mà đến giờ vẫn còn chưa xong, không phải vì tìm không ra ngọc thạch, mà là vì bị Tả tướng đương triều đè ép xuống.
Muốn có ngọc thạch, thì tự Thái Thanh giáo đi tìm, đây chính là mệnh lệnh đầu tiên mà Tả tướng mới phục chức hai năm trước ban ra. Bởi vậy, một bên là Quốc sư, một đằng là Tả tướng, hai bên sớm đã như nước với lửa.
"Cơ nghiệp do người, không phải do trời." Trình Dục tóc bạc trắng nhìn thấy Quốc sư tiên phong đạo cốt, nói: "Ngủ giường nạm vàng có thể gặp mộng đẹp sao, hay là nói một thân lăng la thì được phú quý cả đời?"
Lời ông lão bén nhọn như dao, nhìn thấy Kỷ Hiền, Trình Dục đã cảm thấy tức giận bừng bừng, có thứ chuột này đục khoét thì Đại Phổ sớm muộn gì cũng bị ăn khô gặm sạch.
"Lời này của Tả tướng sai rồi. Trời sinh vạn vật, cần kính, cần bái, cần tôn sùng. Nếu như ngay cả trời mà cũng không kính, thì sao mà con cái tôn kính người?" Kỷ Hiền mặt vẫn mỉm cười, chậm rãi nói: "Tả tướng chớ quên, Thiên tử, Thiên tử, Thiên là cha, Đế là con, người bất kính với Thiên Địa, thì chết đi lục đạo bất dung."
Hai người đối chọi gay gắt, làm cho đám đại thần còn lại câm như hến, không ai dám xen vào, càng không ai dám can ngăn, lúc này bên ngoài cửa cung lặng ngắt như tờ.
" Ngọc Long đạo tràng sẽ không bị ngưng trệ, quốc sư không cần nóng vội. Bây giờ quốc khố trống rỗng, biên giới Đại Phổ ta lại nhiều lần bị nạn châu chấu. Vậy mà chúng ta lại bỏ qua tình hình nạn dịch, không quan tâm nạn dân, chỉ chăm chăm coi việc Tế Thiên Chi Địa làm trọng sao? Được rồi được rồi, cửa cung đã mở, hai vị, chúng ta vào triều diện thánh thôi."
Người vừa nói là một ông lão phúc hậu, đứng đầu văn thần, tên là Phí Hà, là hữu tướng đương triều, thống lĩnh văn thần. Ngược lại Trình Dục là tả tướng tức là người quản lý tất cả võ tướng Phổ Quốc.
Hữu văn tả võ, hai chức vị đều là Tể tướng Đại Phổ, là quy củ của triều đình Đại Phổ qua các thời kỳ. Dù cho Trình Dục không phải là Tiên Thiên võ giả, nhưng là tả tướng Đại Phổ nên Đại Tướng quân của biên quân cũng đều phải nghe theo sự điều khiển của ông.
Con người Phí Hà ôn hòa khiêm tốn, có ông làm người hòa giải, Tả tướng và Quốc sư cũng thôi không tranh cãi nữa. Cửa cung mở rộng, văn võ bá quan lần lượt bước vào.
Bên ngoài cung cũng chỉ là khoe khoang miệng lưỡi một chút, chính thức tranh đấu là ở trên triều. Nên người đau đầu không phải là Quốc sư hay Tể tướng, mà khổ não hai năm nay lại chính là Văn Tuyên đế của Đại Phổ. Vị tân đế này quả thực muốn xây cho xong Ngọc Long đạo tràng, nhưng lại không thể không để ý đến những bách tính gặp tai họa mà tả tướng nói. Đành phải tạm thời ngừng cấp tiền, để tự quốc sư nghĩ biện pháp trước.
Quốc sư vào triều mục đích là đến giục Hoàng đế mau chóng khôi phục lại nhân lực vật lực cần thiết cho việc xây dựng đạo tràng. Hiện tại Ngọc Long đạo tràng xây dựng chậm chạp không nói, còn làm giảm tiền tài và nhân thủ của Thái Thanh giáo của y. Thái Thanh giáo không thể nghèo rớt mồng tơi, sao có thể chịu nhẫn nhịn mà không loại bỏ chướng ngại vật tả tướng kia. Nếu không thì không biết Ngọc Long đạo tràng của y không biết đến tháng nào năm nào mới có thể xây xong đây.
Trong nhà có xích mích lợi ích gia tộc, thì trong triều đình cũng có đấu đá lẫn nhau. Từ khi Từ Ngôn cùng vị Trình lão gia kia rời khỏi Lâm Sơn trấn, thiên hạ Phổ quốc dường như đã định sẵn phải bắt đầu nổi phong vân.
Hoàng Đế Đại Phổ đau đầu vì Quốc sư và Tả tướng đấu khẩu.
Từ Ngôn thì lại đau đầu vì lệ quỷ không biết từ đâu đến.
Sáng sớm, bên ngoài Bàng Phủ đã ầm ĩ, ngựa hí người la, mơ hồ còn có tiếng khóc vọng đến.
"Khóc lóc thảm thiết gì vậy chứ?" Từ Ngôn đang nằm sắp ngay cửa sổ bị đánh thức, nhìn quanh, không nhìn tới cửa lớn, vì vậy lầm bầm lầu bầu: "Ai chết à?"
Cộp cộp cộp một hồi tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, Bàng Hồng Nguyệt vành mắt hơi sưng đỏ ôm tiểu bạch ưng đi xuống cầu thang, xem ra tối hôm qua có lẽ là ngủ không ngon. Tuy nhiên tinh thần không tệ, vì tiểu bạch ưng rõ ràng khỏe hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Không để ý Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt đem bạch ưng đến sương phòng, vừa đúng lúc nha hoàn Minh Châu bưng điểm tâm từ nhà bếp đi ra, vành mắt cũng đỏ như vậy, xem ra là vừa mới khóc.
"Tiểu Bố ca, Tiểu Bố ca chết rồi." Minh Châu nức nở, rồi lau khóe mắt.
"Xảy ra lúc nào? Tiểu Bố gần đây khỏe mạnh như vậy, sao lại chết?" Đôi mi thanh tú của Bàng Hồng Nguyệt cau lại.
Tiểu Bố là hạ nhân của Bàng gia, là người chừng mực, lại hết sức lanh lợi, quản lý chuồng ngựa Bàng gia. Người nhà Bàng phủ dùng xe dùng ngựa đều là Tiểu Bố sắp xếp. Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà mấy ngày hôm trước Bàng Hồng Nguyệt còn gặp đây, sao lại nói chết là chết rồi chứ.
"Nha môn khám nghiệm tử thi đến xem qua, nói Tiểu Bố ca có lẽ có bệnh ẩn lâu năm, vì bạo bệnh mà chết."
“Tiểu Bố có bệnh ngầm ư? Ngươi có nghe hắn nói không?"
"Không có, Tiểu Bố ca bình thường rất khỏe mạnh, thế mà nói bệnh liền bệnh rồi chết trong một đêm." Minh Châu vừa khóc vừa nói: "Buổi sáng em nhìn, lúc Tiểu Bố ca chết nhất định rất đau khổ, mắt trợn trừng đến chảy máu. Khi người nhà hắn đến kéo thi thể đi, chim sẻ kia vẫn vây quanh Tiểu Bố ca, giống như không muốn cho hắn đi vậy, hu hu hu..."
Hạ nhân Bàng gia chết, người nhà đến mang xác đi, thảo nào buổi sáng ngoài cửa lớn lại ồn ào. Từ Ngôn ngáp một cái, nhìn thấy bữa sáng lập tức muốn ăn.
Từ Ngôn cũng mặc kệ ai chết, chính mình đói bụng muốn chết thì phải được ăn no. Tiểu Bố hắn gặp một lần, lúc trước đi Hoàng cung dự tiệc quay về, chính là thiếu niên kia đón hắn.
Ngay cả chim chóc cũng không rời bỏ chủ nhân lúc qua đời, nghe tin Tiểu Bố ốm chết làm tinh thần Bàng Hồng Nguyệt cũng chán nản theo. Thiếu niên còn trẻ như vậy, lúc trước vẫn vui vẻ, trong vòng một đêm nói mất là mất, dù là ai thì cũng cảm thấy thế sự vô thường. Đương nhiên, ngoại trừ cái tên Từ Ngôn coi trọng việc ăn uống no bụng hơn cả việc người ta chết đi.
"Tiểu Bố nuôi chim sao?"
Nhìn Từ Ngôn ăn như hổ đói, Bàng Hồng Nguyệt sớm đã không có khẩu vị, lúc này thuận miệng hỏi một câu.
"Chim sẻ của Ô bà bà, khá thân với Tiểu Bố ca, về sau Ô bà bà đem chim sẻ cho Tiểu Bố ca. Tiểu Bố ca vẫn còn khoe khoang việc này trước mặt các hạ nhân chúng ta đấy." Minh Châu che cái miệng nhỏ nhắn, đáp.
Nghe được ba chữ Ô bà bà, động tác và cơm của Từ Ngôn không ngừng nhưng trong ánh mắt xuất hiện vẻ lo lắng.
"Ô bà bà..."
Bàng Hồng Nguyệt nhìn về phía Từ Ngôn, nàng biết rõ lão bà bà kia là tôi tớ của Từ Ngôn, đều đến từ Quỷ Vương môn.
"Một lão thái bà sống dở chết dở, tay nghề ấn huyệt đầu không tệ." Từ Ngôn ngẩng đầu cười hắc hắc, trên miệng còn dính một hạt cơm trắng.
"Ô bà bà còn có thể cắt giấy, cắt chim ưng chim sẻ, đẹp lắm."
Nhắc đến Ô bà bà, thương tâm của Minh Châu rõ ràng giảm đi vài phần, lấy từ trong lồng ngực ra một cái giấy màu đỏ, là hình dáng đầu chim hoàng oanh. Dù là giấy cắt nhưng lại giống như đúc, chắc cũng bỏ không ít công phu.
"Ô bà bà cho em đó, các nha hoàn khác đều không có. Trước kia Tiểu Bố ca có một cái, ai xin cũng không cho." Khoe khoang một chút quà của mình, tiểu nha hoàn lại nghĩ tới Tiểu Bố ca đã chết, vì vậy yên lặng không nói gì mà lại nghĩ muốn đem cất kỹ cái giấy này.
"Giấy cắt thật xinh đẹp a, Minh Châu, cho ta mượn xem một chút." Từ Ngôn đang ăn cơm đột nhiên nói một câu.
Nếu là bình thường, khi Từ Ngôn ăn cơm thì sẽ một câu cũng không nói, trời sập xuống hắn cũng sẽ ngồi vững như bàn thạch ăn hết thức ăn không để lại cái gì. Hôm nay lại bị một miếng giấy cắt nho nhỏ hấp dẫn, đã làm cho Bàng Hồng Nguyệt cảm thấy hơi bất ngờ.