Lúc này Bàng Hồng Nguyệt cách Từ Ngôn hơn mười trượng, đang lùi lại cực nhanh.
Không phải khả năng bơi lội của Bàng Hồng Nguyệt xuất chúng đến thế nào, mà nàng đang bị một quái ngư trong nước đẩy lùi về phía sau!
Một con dao găm nhỏ được Bàng Hồng Nguyệt cắm thẳng vào hàm răng sắc bén của quái ngư. Nếu không có con dao nhỏ kia, chỉ sợ nàng đã bị quái ngư nuốt mất rồi. Bởi con quái ngư kia há to mồm ra, dư sức nuốt sống được một người lớn.
Con cá có thân mình rất dài, đuôi cá như đầu nhọn của một cây đinh ba, mang cá màu xanh lục phập phồng đầy khát máu. Nó có một cái đầu rất lớn, miệng rộng khủng bố hệt như miệng một sơn động nhỏ, nhìn qua dư sức nhét trọn một con trâu vào.
Đó không còn là cá nữa, mà là một con Yêu thú dưới nước.
Trên tầng vây cá của quái ngư còn có một khí tức kì dị bốc lên. Người ngoài không nhìn thấy khí tức này, chỉ có Từ Ngôn nhìn ra được. Cái khí tức kia lại cực giống với linh khí trên người cường giả Hư Đan cảnh.
Yêu linh chân chính!
Là Yêu thú đầy khủng bố, có thể áp đảo tất cả Yêu vật, độc đấu được với cường giả Hư Đan!
Nhìn thấy cá lớn kia, Từ Ngôn đã biết lần này lành ít dữ nhiều. Thân thể Bàng Hồng Nguyệt trên miệng cá như thể một chiếc lá đong đưa, nhìn qua cực nguy hiểm. Chỉ cần con dao găm kia rời tay, Từ Ngôn không nghi ngờ chuyện Bàng Hồng Nguyệt bị quái ngư cắn nuốt sạch.
Bất chấp Ngư Vĩ liên nơi đáy đầm, Từ Ngôn ngậm Ngọc Phong đao trong miệng, nhanh chóng bơi đến phía Bàng Hồng Nguyệt. Hắn nắm bắt đúng thời cơ, chộp mạnh lấy tay Bàng Hồng Nguyệt.
Dưới đáy nước không cách nào mở miệng, hai người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau. Từ Ngôn khẽ gật đầu, mắt nhìn con dao dăm đang cắm vảo giữa kẽ răng của quái ngư. Bàng Hồng Nguyệt lập tức ngầm hiểu, dùng sức đưa tay rút mạnh con dao găm ra.
Dao găm vừa rút ra, Từ Ngôn đã nhanh chóng vung Phong Ngọc đao đến, dùng hết sức ném thanh thanh đao vào miệng cá thế chỗ. Thanh đao hẹp dài vừa vặn đỡ lấy hàm răng cá, không để nó khép lại được. Nhân cơ hội đó, hai người nhanh chóng lùi lại phía sau.
Vừa mới thoát hiểm, hai người Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt còn chưa kịp bơi đến Ngư Vĩ liên thì đã nghe thấy tiếng sắt thép đứt gãy truyền đến. Một thanh Phong Ngọc đao cứ như thế bị quái ngư cắn gãy.
Tuy nói cắn gãy trường đao, nhưng quái ngư cũng lộ vẻ đau đớn, đuôi lớn quẫy lên, một con sóng ngầm tràn qua.
Đầm nước chấn động, Từ Ngôn chỉ đành nắm chặt lấy Bàng Hồng Nguyệt. Hai người như lá rụng trong gió, bị cuốn vào sâu trong vào trong nước. Dưới nước, dù có võ nghệ cao cường thế nào cũng khó có thể thi triển ra được, trừ phi là tu hành giả còn có thể tách nước ra chiến đấu hoặc tránh nước mà đi.
Hoàn cảnh cực tệ khiến tâm tình Từ Ngôn trầm xuống. Vì lúc nãy suýt bị nuốt sống, mà mặt mày Bàng Hồng Nguyệt đến giờ vẫn còn sợ hãi tái mét. Dù sao thì ngay cả trên bờ, hai võ giả Tiên Thiên cũng không đấu lại một quái ngư trình độ Yêu linh chứ đừng nói đang ở dưới nước.
Nhìn thấy quái ngư lại quẫy đuôi đánh tới lần nữa, Từ Ngôn nảy sinh ngoan lệ, vận chuyển chân khí dồn lên mắt trái.
Đã dốc sức liều mạng thì Từ Ngôn không định giữ lại thứ gì nữa. Hắn biết trong mắt trái mình có một con quái vật. Thân lạc vào hiểm địa, trừ phi quỷ trảo trong mắt trái lại xuất hiện, nếu không hắn và Bàng Hồng Nguyệt khó mà sống sót trở lên bờ được.
Chân khí dồn vào mắt, Từ Ngôn cảm thấy mắt trái mình nhìn rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn còn nhìn thấy được cả quái ngư đang há to miệng bơi đến, nhìn thấy từng chiếc răng nhọn hoắt trong miệng nó.
Nhưng mà...
Chỉ là thấy rõ ràng hơn mà thôi. Quỷ trảo uy lực khủng bố khiến người ta phải sợ hãi lại không có chút tung tích.
Hỏng rồi!
Từ Ngôn kinh hãi, lúc này quái ngư đã đánh tới. Hắn không hề nghĩ ngợi, một chưởng đánh về phía Bàng Hồng Nguyệt, muốn đẩy đối phương ra xa. Chẳng qua Bàng Hồng Nguyệt bên kia cũng mang theo tâm tư y hệt như vậy, nên cũng đánh một chưởng về phía bên này.
Hai chưởng đụng vào nhau, sau một khắc, hai bóng người đều bị đối phương đẩy ngược ra xa. Con quái ngư há to miệng gào thét xuyên thẳng ngay chính giữa vị trí của hai người, kéo theo đó là một luồng sóng nước cuồn cuộn.
Hai bóng người bị luồng nước tách ra nhanh chóng hợp lại, hai cánh tay lại gắt gao nắm chặt lấy nhau. Tay kia của Bàng Hồng Nguyệt cầm theo con dao găm, tay còn lại của Từ Ngôn thì đang siết chặt lấy mấy cục đá.
Ở trong nước, dù vung dao hay đánh phi thạch cũng đều bị cản đi hết phân nửa lực lượng. Cho nên bọn họ không thể xuất ra tới một nửa năng lực của cao thủ Tiên Thiên Ngũ mạch được, như vậy không cách đấu lại quái ngư hung ác có trình độ Yêu linh được.
Cục diện cửu tử nhất sinh!
Sinh tử ngay trước mặt, Từ Ngôn dần bình tĩnh lại, bèn quay người nhìn qua nữ hài bên cạnh. Bàng Hồng Nguyệtg ở dưới đáy nước đã lâu, không cách nào thở được nên gương mặt đã bắt đầu đỏ ửng, có điều đôi mắt mang theo kinh hoảng không cách nào che giấu được.
Cục diện kiểu này Từ Ngôn từng gặp qua, hơn nữa không chỉ một hai lần. Nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại không từng trải nhiều như Từ Ngôn, nàng sợ hãi, vẫn nắm chặt lấy tay Từ Ngôn không rời nửa bước.
Lúc này dưới đáy đầm lại xuất hiện một cảm giác ấm áp đầy quái dị, như thể tân nương tử trong đêm tân hôn đang được phu quân nàng thâm tình ngắm nhìn. Xa xa, quái ngư lại quẫy đuôi quay người lao tới, Từ Ngôn đột ngột cử động khiến Bàng Hồng Nguyệt không cách nào đoán trước mà phản ứng lại được.
Chỉ thấy Từ Ngôn một phát túm lấy nàng, rồi đưa miệng dán tới. Bàng Hồng Nguyệt căn bản không đề phòng, miệng anh đào nhỏ bị lấp kính. Chẳng qua chỉ đơn giản là môi nàng bị hắn khóa kín, một ngụm không khí đồng thời được Từ Ngôn thổi qua miệng nàng, rồi hắn tiện thể đoạt lấy con dao găm trong tay nàng đi.
Dù phải chết, cũng phải giúp đỡ nàng. Chỉ cần ta còn một hơi thở, chắc chắn sẽ chia cho nàng một nửa…
Thiếu niên cố chấp, làm Bàng Hồng Nguyệt vừa kinh vừa luống cuống. Còn con quái ngư hung mãnh bên kia đã càng lúc càng tiến gần.
“Lại một đôi vong mệnh. Vợ chồng, vợ chồng…”
Bên bờ hàn đầm, nữ tử áo xanh lạnh lùng lẩm bẩm: “Vợ chồng vốn là đôi chim rừng, tai vạ kéo đến, đều tự mình bay đi. Không bay, chỉ có một đường chết…”
Trong mắt vị cốc chủ này, hai thiếu niên dưới đầm đã định là sẽ chết. Mà tình cảnh Từ Ngôn hôm nay lại càng không cần nói đến chuyện sinh cơ. Có thể tránh được một lần hai lần, nhưng không thể tránh được lần thứ ba, thứ tư. Đừng nói là võ giả Tiên Thiên, dù là tu hành giả Trúc Cơ cảnh cũng phải cam chịu phải chết dưới đáy đầm.
Cọt kẹt..t..tttt, cọt kẹt..t..tttt.
Trên đỉnh Tê Phương sơn cách đáy hàn đầm vạn trượng, có một tảng đá cao hơn đầu người chậm rãi chuyển động. Trong ánh trăng sáng, tảng đá kia như thể vật còn sống, không ngừn nghỉ lăn dài đến bên vách núi.
Bộp.
Như thể có người vỗ vào tảng đá. Hòn đá to lớn như vậy bay ra khỏi núi cao, rồi nhanh chóng rớt xuống phía dưới. Điểm rơi, lại đúng ngay Lưu Lan cốc nơi chân núi!
Tiếng động ầm ĩ từ xa truyền dần tới gần, rồi xuất hiện ngay trên khoảng không của hàn đầm.
Nữ tử áo lam bên bờ đầm nước đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen che kín cả ánh trăng, dùng một tốc độ khủng khiếp lao xuống mặt nước.
Làn váy chấn động, trường kiếm như băng tạo thành một tia sáng được vung ra. Nương theo kiếm quyết trong tay nữ tử áo lam, thanh trường kiếm nhìn như mềm mỏng lại bộc phát ra kiếm quang kinh người, như hóa thành một tòa kiếm sơn nghênh đón tảng đá lớn kia.
Rặc rặc rặc!
Kiếm khí ngút trời tích tắc đã chia tảng đá làm hai mảnh, rồi từ hai lại phân thành bốn mảnh. Chỉ trong chốc lát, tảng đá cao hơn đầu người bị chia nhỏ thành từng mảnh đá vụn. Đến khi đá vụn đến gần mặt nước, đã biến thành một đám tro bụi.
Tảng đá vô duyên vô cớ trên trời rơi xuống, không vì muốn đánh thẳng xuống mặt nước, mà muốn làm vị Lưu Lan cốc chủ giật mình.
Không đợi vị cốc chủ thu hồi lại kiếm quyết, một điểm sáng mờ ẩn dấu bên trong đám tro bụi của tảng đá chợt lóe lên, rồi bay thẳng xuống đáy đầm.
Chủm!
Một vòng tròn sóng nước nhỏ xuất hiện, không chút tiếng động, đến mức vị Lưu Lan cốc chủ đang ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Tê Phượng sơn cũng không phát hiện ra. Điểm sáng này không chỉ lao vào mặt nước, mà còn đâm thẳng vào đầu quái ngư. Vì vậy dưới ánh mắt không thể tin được của Từ Ngôn, hung thú cực lớn như bị trọng chùy nện xuống, đánh thẳng nó vào sâu dưới đáy đầm.