“Đã nói bao nhiêu lần rồi? Minh Khê ngư không được nhỏ hơn ba thước, chân gấu không được nhỏ hơn hai thước. Chẳng lẽ Hoàng tộc Đại Tề các ngươi toàn ăn mấy thứ chân gấu nhỏ xíu này sao?”
Hoàng đô Tề quốc, trong Đông cung của Thái tử, một thiếu nữ đang cầm con tôm lớn, mặt mày giận dữ quát mắng: “Tôm biển không tới chín tấc, là các ngươi vét từ bên bờ sông lên đúng không? Ngự trù đâu rồi? Đem chém hết cho ta, đổi người khác!’
Tôm lớn bảy tám tấc đã tính là lớn, không nói tới chuyện ăn, mà đa số bình dân bá tánh còn chưa từng nhìn qua con tôm lớn như vậy. Thế mà trong tay người ta lại trở thành con tôm nhỏ mang đi gạt người, vì vậy mà muốn chém đầu tất cả người trong phòng Ngự trù.
Bên ngoài đại điện, Thái tử Tề quốc nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến run rẩy, lại không thể làm gì được.
Khi công chúa Đại Phổ đến Hoàng đô Tề quốc, vị Thái tử này mới nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Sở Linh Nhi đã cảm thấy hết sức hài lòng. Thật tình y lại không biết vị tiểu công chúa này vừa đến Đông cung của mình đã hiện nguyên hình bản chất ác ma. Đừng nói đụng vào, mà Thái tử y chỉ liếc mắt nhìn vị tiểu công chúa ác ma này từ xa đã cảm thấy thập phần nguy hiểm rồi.
Thân thủ ít nhất là Tiên Thiên Tứ mạch, hầu như không hộ vệ Đông cung nào là đối thủ. Thái tử vốn định dùng sức mạnh, không ngờ không hộ vệ nào của y đánh lại người thiếu nữ yếu ớt kia, thậm chí đầu lĩnh đám hộ vệ còn bị đánh cho bầm dập mặt mày. Còn vị Thái tử y bị người ta đuổi đánh, phải chạy khỏi Đông cung mới thoát nạn được.
Mấy tháng nay, Thái tử Tề quốc đã cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi. Đông cung của y nay đã biến thành phủ công chúa, đây mới chân chính gọi là cưu chiếm tổ thước mà!
(Cưu chiếm tổ thước: ý nói không phải khó nhọc mà được hưởng sẵn chỗ tốt_Hoangtruc)
“Ngày mai…ngày mai sẽ tiến cung cầu cao thủ bên cạnh phụ hoàng!”
Thái tử nghiến răng nghiến lợi quyết định vứt bỏ tôn nghiêm. Chịu đựng mấy tháng này đã quá đủ với y rồi. Vốn tưởng dư sức đối phó với một tiểu nha đầu, không nghĩ tới một đầu ngón tay còn chưa đụng được tới người ta, mà Đông cung của Thái tử đã sắp phải đổi chủ rồi.
Thân là Thái tử, càng là một bậc nam nhân, Thái tử Tề quốc không dám thưa chuyện của công chúa Đại Phổ với phụ hoàng. Hôm nay y đã không nghĩ đến thể diện nữa, mà định mời cao thủ Trúc Cơ trong Hoàng cung tới, hàng phục hoàn toàn công chúa ác ma kia.
Vốn đó là Thái tử phi của y, nên y cho rằng chỉ cần chiếm được thân thể công chúa Đại Phổ. Cho dù nàng có liều lĩnh bá đạo thế nào đi nữa cũng phải biến thành cừu non ngoan hiền, mặc cho chính mình xử lý mà thôi.
"Ngày mai?" Trong đại điện, thiếu nữ có thính giác linh mẫn hơn người thấp giọng cười nhạo lẩm bẩm: “Hôm nay bổn công chúa sẽ đi. Muốn ta làm phi? Mơ tưởng!”
Quả thật Sở Linh Nhi rất muốn chạy trốn. Từ lúc nàng quyết định thay thế Hoàng tỷ trong quan hệ thông gia Tề quốc này, nàng đã chuẩn bị xong xuôi chuyện bỏ trốn. Vốn còn cho rằng Hoàng thúc sẽ nhanh đến cứu mình, nhưng Sở Linh Nhi đã đợi mấy tháng cũng không gặp được người bên Đại Phổ tới. Vì vậy, nàng cảm thấy tình cảnh ngày càng không ổn. Hôm nay lại nghe thấy mấy lời phẫn nộ không thôi của Thái tử Tề quốc, nàng lập tức đưa ra quyết định chạy trốn khỏi Đông cung.
Bởi vì Thái Tử tự phụ mà tin tức công chúa Đại Phổ biết võ còn chưa lan truyền ra ngoài. Ít nhất hôm nay Hoàng đế Tề quốc vẫn luôn cho rằng Sở Linh Nhi là một tiểu công chúa được nuông chiều từ bé mà thôi. Nếu để Hoàng đế Tề quốc kia biết tiểu công chúa đã có tu vi đột phá Tứ mạch, đồng thời qua mấy tháng vừa rồi ở Đông cung nàng đã đột phá được Ngũ mạch, không chừng Hoàng đế Tề quốc phải kinh ngạc không thôi.
Bởi vì Sở Linh Nhi là công chúa nhỏ nhất Đại Phổ, danh tiếng không vang dội. Thế nhưng thực ra vị tiểu công chúa này đã sớm nổi lên danh tiếng trong đám thái giám, nữ tì ở phủ công chúa. Danh xưng chỉ có một chữ, đó là Võ.
Võ công chúa Đại Phổ!
Tại Đại Phổ, luận về thiên phú tập võ, có đại tiểu thư Bàng gia, trưởng tôn Lê gia, tiểu công tử Hứa gia, tăng thêm Vạn Hộ Hầu Vạn gia. Quả thật những người này có thiên phú dị bẩm, nhưng ít người biết Sở Linh Nhi cũng thuộc hàng thiên phú tập võ trong đó. Chỉ có một mình Hoàng thúc là Trấn Sơn vương biết rõ nàng có thiên phú tập võ đáng sợ thế nào mà thôi.
Trong mắt Sở Bạch, nếu xếp xem kẻ nào có thiên phú tu luyện cao nhất trong Thiên Nam mười sáu nước, thì chỉ có duy nhất một mình người cháu gái yêu thương nhất của y, Sở Linh Nhi!
Mười lăm tuổi, lại đang ở địch doanh, lại vẫn có thể phá vỡ thêm một mạch, đạt tới Tiên Thiên Ngũ mạch. Loại thiên phú tu luyện này có thể nói là kinh thế hãi tục. Ỷ vào tu vi Tiên Thiên Ngũ mạch, Sở Linh Nhi quyết định đêm nay sẽ trốn khỏi Đông cung, chạy ra Hoàng thành Tề Quốc.
Đường chạy trốn đã được nàng quyết định xong. Chỉ cần chạy được ra Hoàng thành, với thân thủ của nàng, trừ phi Phi Long quân đuổi giết, nếu không rất khó có người bắt kịp được.
***
Trong khách sạn Lâm Phúc, sau khi nghỉ ngơi một đêm, tinh thần sung mãn, Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt lên đường trở về. Khi bọn họ rời khỏi Tê Phượng trấn, thì đêm đó Sở Linh Nhi cũng nhảy ra khỏi Đông cung, nhanh chóng chạy ra Hoàng thành. Sau lưng nàng, có hơn mười bóng đen có thân thủ cực nhanh đuổi theo không bỏ.
Từ Ngôn đã nhận được giải dược, vui vẻ trở lại kinh thành. Cách đó hơn vạn dặm, Sở Linh Nhi đang bị cường giả đuổi giết. Hai người căn bản không cùng xuất hiện trên một con đường, lại như từ trong tối tăm bắt đầu đan xen lại với nhau. Thúc đẩy hai người gặp nhau, không phải là duyên phận, mà là một trận hạo kiếp động trời.
Hoàng thành Tề quốc khác xa kinh thành Đại Phổ. Nơi này là một tòa thành trì độc lập, bên trong không có dân chúng cư trú, mà chỉ có hoàng thân quốc thích. Cho nên Hoàng thành Tề quốc không tính quá lớn, so ra lại kém quá xa kinh thành Đại Phổ. Còn Văn Võ đại thần và dân chúng Tề quốc lại ở trong một đại thành khác không cách quá xa với Hoàng thành này.
Thiếu nữ chạy vội trong đêm càng lúc càng lo lắng. Trước mắt nàng là cửa thành, chỉ cần lướt qua cửa thành coi như nàng có cơ hội chạy thoát. Thế như thân thủ truy binh sau lưng không kém, hơn nữa cũng không phải hộ vệ Đông cung.
Xem ra Hoàng đế Tề quốc chưa từng lơ là buông lỏng việc trông coi con tin Đại Phổ. Sở Linh Nhi có thể muốn làm gì thì làm ở Đông cung, một khi nàng chạy trốn, lập tức bị người phát giác.
Đuổi theo sau lừng nàng có trên mười cường giả, hơn nữa người nào cũng di chuyển thân nhẹ như yến. Ít nhất là hơn mười cao thủ Tiên Thiên Tứ mạch, hơn nữa còn có một người cách Sở Linh Nhi rất gần, thân pháp nhanh như quỷ mị, trường kiếm trong tay mơ hồ tràn ra từng đạo kiếm khí sắc bén.
Cường giả Trúc Cơ…
Tâm tình nữ hài hoàn toàn chìm xuống đáy cốc. Cửa thành cao ngất đã gần ngay trước mắt, nhưng lại không bỏ rơi được truy binh sau lưng.
Tường thành Tề quốc vốn cao ngất vì đề phòng Thông Thiên hà tràn vào. Vốn tường thành nào nơi đây cũng cao lớn hơn tường thành của các quốc gia khác. Cao như vậy nhảy xuống, chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì, trừ phi cột dây thừng trượt đi xuống.
Nếu như không có truy binh, sợi thừng Sở Linh Nhi mang theo đủ giúp nàng rời khỏi Hoàng thành rồi. Thế nhưng không thể cắt đuôi được truy binh, nàng không còn cách nào khác cả. Không có chuyện người ta đứng đợi nàng cột dây thừng chắc chắn trượt xuống bỏ trốn cả. Nhất là vị cao thủ Trúc Cơ kia đã đủ làm tâm tình nàng như tro tàn.
Hoàng thúc...
Đôi mắt to tròn bắt đầu nổi lên nỗi ấm ức, thân mình thiếu nữ nhanh nhẹn, chạy dọc cầu thang xông lên tường thành.
Hoàng thúc không tới, tiểu công chúa nàng đã định sẽ chết rồi.
Sở Linh Nhi không muốn bị Thái tử Tề quốc vấy bẩn. Nếu bị bắt trở về làm Thái tử phi, nàng cảm thấy chi bằng nhảy ra ngoài thành, ngã chết còn thoải mái hơn.
Tường thành Tề quốc thập phần rộng rãi, xe ngựa còn có thể chạy trên đó được. Nên vừa tới tường thành, Sở Linh Nhi đã bị quân binh Đại Tề phát hiện ra, đèn đuốc sáng rực, đao thương rời vỏ, sau lưng nàng còn là hơn mười bóng người đuổi sát tới nơi.
Không có đường đi rồi...
Sở Linh Nhi đã quyết định chắc chắn, mặt mày lộ ra một vẻ sát khí lạnh lùng. Nếu như đã đến tuyệt lộ, vậy nhảy ra ngoài cũng không vấn đề gì.
Tới bây giờ nàng còn chưa từng sợ chết qua. Bởi vì nàng cảm giác mạng mình vốn không phải của mình. Nàng là một kẻ thừa thãi, từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp qua mẹ ruột, còn phụ hoàng lại đối xử vô cùng lạnh lùng với tiểu công chúa nàng.
Chỉ có hoàng thúc mới cho nàng cảm giác được tình thân. Thế nhưng…nàng đã khiến hoàng thúc phải mệt mỏi quá lâu rồi.
Vốn là thứ vướng víu, chết đi chẳng phải tốt hơn hay sao?
Nữ hài mang theo nỗi lòng phức tạp, tay bám vào lỗ châu mai, thân mình xinh xắn nhỏ nhắn như muốn hóa thành cánh chim én chao liệng. Thế nhưng tích tắc sau, cả người Sở Linh Nhi khựng lại, hai mắt trợn tròn, bắt đầu nổi lên thần sắc sợ hãi không cách nào tin nổi.
Thời tiết hẳn nhiên đã vào mùa đông. Bên trong Đại Tề đã có vài trận tuyết rơi. Tuyết không nhiều, chỉ có thể vùi lấp chút cỏ hoang ngoan cố. Nhưng tối nay, hoàng thành lại xuất hiện băng tuyết vô tận.