Sơn Hà đồ lại là pháp khí phi hành, căn bản không dùng nện người được. Nghe được tin này, Từ Ngôn khẽ giật mình, sau đó là đại hỉ.
Hắn đã được sư huynh đưa cho Trường Phong kiếm là pháp khí thượng phẩm, thêm một kiện pháp khí đánh người nữa cũng không có bao nhiêu tác dụng. Có điều pháp khí phi hành lại khác.
Tu hành giả Trúc Cơ cảnh khó có thể ngự kiếm phi hành. Nếu đã có pháp khí phi hành, coi như đã thật sự phi hành được rồi.
Từ Ngôn vẫn chưa từng thử phi thiên độn địa chân chính qua.
Hắn nhảy người lên, đạp thẳng lên quyển họa trải dài lơ lửng trên không trung. Linh khí trong đan điền khẽ động, quả thật Sơn Hà Đồ dưới chân bắt đầu chuyển động, chở Từ Ngôn vòng ba vòng quanh nhã các.
“Bay thật rồi!”
Từ Ngôn kinh hỉ muôn phần còn định bay thêm vài vòng nữa thì phát hiện Lưu Y Thủ đưa ánh mắt khinh thường nhìn mình. Lúc này hắn mới mặt không đỏ, tim không nhảy đáp xuống.
"Đa tạ lão tiên sinh đem tặng."
Từ Ngôn cúi người nghiêm trang thi lễ một cái. Tuy hắn đổi lấy Sơn Hà Đồ này, thế nhưng nếu Lưu Y Thủ không định đưa ra, hắn cũng không cách nào có được. Dù sao người ta có tu vi Hư Đan, hắn không cách nào đoạt được.
"Tiện nghi ngươi rồi." Lưu Y Thủ hừ một tiếng, hỏi: "Trình Dục thế nào? Nghe nói lão ta đến thành Linh Thủy, không chết nơi biên quan chứ?”
Dù sao Lưu Y Thủ và Trình Dục cũng là bạn già của nhau, tuy nhìn thì câu hỏi lãnh lãnh đạm đạm nhưng vẫn không thiếu chút lo lắng.
Hành tung Họa Thánh phiêu hốt bất định, trước đó lão du ngoạn danh sơn không rõ chuyện chiến sự biên quan. Mãi gần đây lão mới về tới kinh thành, biết Tả tướng đi đến biên quan cũng đã định qua thành Linh Thủy một chuyến. Chẳng qua lão còn chưa rời đi thì kinh thành đã nhận được tin tức đại thắng truyền về.
"Tả tướng đại nhân vẫn khỏe. Chẳng qua tướng quân thành Linh Thủy lại chết trận tại biên quan.” Từ Ngôn nghiêm giọng đáp.
"Người có chí riêng, Trình gia bọn họ quả thật rất giỏi a.” Lưu Y Thủ lắc đầu cảm khái một phen, không nói chuyện, tự mình buồn bực rót rượu uống.
Từ Ngôn thừa cơ đem Sơn Hà đồ thu vào. Vốn hắn định cất kỹ trong túi trữ vật, lại nhớ lúc nãy Lưu Y Thủ nói tốt nhất nên đeo trên lưng, không khỏi thắc mắc hỏi: “Lão tiên sinh, sao phải đeo bộ Sơn Hà Đồ này trên lưng vậy? Dùng linh khí uẩn nhưỡng có thể dưỡng thành pháp bảo được sao?”
“Ta cũng muốn nhìn xem ngươi làm sao thành pháp bảo?”
Thiếu chút nữa Lưu Y Thủ đã phun thẳng một ngụm ra ngoài, cả giận nói: “Uy lực của pháp bảo kinh thiên động địa, Hư Đan cảnh cũng chỉ ngóng trông mà thôi, căn bản còn không chiếm giữ được. Thậm chí dù có là cường giả Nguyên Anh cảnh cũng phải không ngừng tìm kiếm dị bảo khắp thiên hạ, hao phí bao nhiêu năm mới tế luyện ra một kiện pháp bảo chân chính. Nếu một con kiến nhỏ Trúc Cơ cảnh nhà ngươi có thể xuất ra được một kiện pháp bảo, chẳng phải đám cường nhân Nguyên Anh kia khỏi phải sống chật đất hay sao?”
“Vậy còn đeo bức họa lên làm gì, cứ thu vào túi trữ vật cho bớt việc.” Từ Ngôn cũng nhếch miệng.
“Bộ Sơn Hà Đồ này, là do lão phu tham lam.”
Lưu Y Thủ thở dài, nói: “Vốn trong lúc vẽ ra, lão phu định tăng thêm năng lực công kích trong đó nữa. Nếu thành công, bộ Sơn Hà Đồ này chẳng những là pháp khí phi hành, mà còn có thể dùng để đối địch, có giá trị cao gấp mấy lần so với pháp khí phi hành đơn thuần. Đáng tiếc, cuối cùng lại không thành công cho nên mới có một khuyết điểm nhỏ, coi như là một chỗ thiếu hụt đi…”
Nói về hội họa chi đạo, Từ Ngôn dốt đặc cán mai. Nếu Họa Thánh không giảng giải, Từ Ngôn còn không biết Sơn Hà Đồ này còn thiếu hụt chỗ nào.
Với Họa Thánh mà nói, vẽ một bức họa cũng tương tự như luyện chế một kiện pháp khí, có điều cũng có chút khác biệt.
Hội họa chú ý tâm cảnh. Lưu Y Thủ cố vẽ ra bộ pháp khí thượng phẩm Sơn Hà Đồ này có đủ cả hai năng lực phi hành và công kích, cho nên phong cách họa cũng đầy một khí thế lăng lệ ác liệt. Núi non trong Sơn Hà Đồ chẳng những có đại khí rộng lớn, còn mơ hồ tồn tại một cỗ phong mang sắc bén.
Cuối cùng quyển họa cũng thành công, chỉ có được năng lực phi hành, căn bản không có năng lực công kích. Cho nên khí thế lăng lệ ác liệt trong quyển họa đã trở nên dư thừa, hơn nữa cũng là trở thành chỗ thiếu hụt. Nếu không thể làm khí thế lăng lệ ác liệt này tiêu hao hết, Sơn Hà Đồ sẽ từ pháp khí thượng phẩm dần rớt phẩm giai xuống còn hạ phẩm, rồi thành phàm phẩm, sau cùng sẽ trở thành một quyển họa chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể phi hành được nữa.
Nếu bị khí thế lăng lệ ác liệt này quấy phá, kết cục của Sơn Hà Đồ chắc chắn sẽ rớt phẩm giai.
Tuy nói không biết là bao nhiêu năm sau sẽ xảy ra, nhưng không ai lại không để tâm đến vấn đề như thế ở một kiện pháp khí thượng phẩm cả. Thực ra trong mắt tu hành giả Trúc Cơ cảnh, pháp khí thượng phẩm trân quý không thua tính mạng mình.
Chỉ có thể dùng linh khí trong cơ thể không ngừng uẩn dưỡng mới có thể mài mòn phần lăng lệ này trong Sơn Hà Đồ. Cho nên Lưu Y Thủ mới khuyên bảo Từ Ngôn không nên để trong túi trữ vật mà nên đeo sau lưng
Biết được chân tướng, mặt mày Từ Ngôn lập tức biến thành một quả mướp đắng.
Hắn vậy mà gặp phải chuyện pháp khí dần rớt phẩm giai xuống một cách hiếm có này. Không rõ là vì vận số hắn quá kém hay quá tốt đây! Phải biết rằng tu hành giả khác dùng đan hỏa luyện chế pháp khí, chỉ có thể vỡ nát chứ chưa từng có chuyện rơi rớt phẩm giai thế này.
Cầm quyển họa lên, mặt mày Từ Ngôn ủ rũ nói: “Lão tiên sinh, ngài có thể vẽ thêm vài nên bút, khiến ngọn núi sắc sảo hơn, vẽ sóng sông thêm mãnh liệt hơn, như vậy có thể thêm được năng lực công kích?”
“Có thể vẽ bổ sung thêm được, thế nhưng lão phu không đạt đến trình độ này. Có lẽ tròm trèm chừng trăm năm tới, công lực của lão phu tiến thêm một bước, ta lại vẽ thêm vào giúp ngươi.”
“Vậy thì thôi đi, ta không thể đợi được thêm trăm năm nữa.” Từ Ngôn thất vọng muôn phần.
“Kỳ thật tự ngươi cũng có thể bổ sung, chẳng qua rất rất mất công mà thôi.”
Lưu Y Thủ kêu Từ Ngôn đưa quyển họa ra, đưa tay chỉ vào một ngọn núi cao nói: “Nếu điểm thêm một cây tùng xanh trên ngọn núi này sẽ thêm phần lăng lệ ác liệt hơn không ít. Nếu dựng một cây cầu lớn ngang qua con sông lớn này cũng sẽ lăng lệ ác liệt hơn hẳn. Kỳ thật những thứ này không phải cứ dùng đến nét vẽ bổ sung, mà còn có thể dùng tùng xanh, cầu lớn thật sự.”
“Mang tùng xanh và cầu lớn luyện chế thêm vào quyển họa” Từ Ngôn trợn to hai mắt.
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Lưu Y Thủ hặc hặc cười cười, nói: “Chỉ cần ngươi nắm được pháp môn luyện khí, có lẽ không cần kết được Hư Đan cũng có thể tự tu bổ Sơn Hà Đồ này được.”
Hóa ra pháp khí thượng phẩm cũng có thể khai lò để luyện. Có điều Từ Ngôn cũng hiểu tùng xanh mà Lưu Y Thủ nói tuyệt không phải là cây tùng bình thường, mà cầu lớn vượt biển cũng tuyệt đối không phải là một cây cầu dài thông thường. Chỉ sợ phải dùng tài liệu trân quý luyện chế mới ra được.
“Tùng xanh, cầu lớn…” Từ Ngôn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào họa quyển như đang suy tư gì đó.
“Đừng nghĩ nữa, tùng xanh bình thường không có nửa điểm tác dụng. Ít nhất phải đạt trình độ linh thảo như Túy Vân tùng mới được. Thế nhưng một cây kiểu vậy đã có thể đổi được một kiện pháp khí thượng phẩm rồi, luyện vào Sơn Hà Đồ chỉ tổ lãng phí. Ngươi cố gắng uẩn dưỡng quyển họa thật tốt là được rồi, cố gắng mài mòn khí thế lăng lệ ác liệt kia đi. Việc này cũng dễ dàng thôi.”
Lưu Y Thủ liếc mắt nhìn Từ Ngôn lâm vào trầm tư, truyền đạt lại kinh nghiệm của mình. Vốn lão mang theo đầy hảo tâm, không ngờ lại vô ích mà thôi.
“Tùng xanh thì có bao nhiêu khí thế chứ? Vẽ nhiều núi như vậy, nếu có thêm mấy vạn khung Thần Võ pháo trên núi đó mới gọi là mười phần khí thế.”
Từ Ngôn rung đùi đắc ý nói. Bộ dạng khí định thần nhàn của hắn khiến Lưu Y Thủ nghe được lại suýt phun ra một ngụm rượu.
Nếu không quan tâm thời gian luyện chế và tài liệu, cũng như đan hỏa hao phí thì đúng như lời Từ Ngôn nói đấy. Chỉ cần dựng thẳng họng pháo khắp sườn núi, quả thật khí phách đã gấp trăm lần tùng xanh sông lớn rồi. Thế nhưng Từ Ngôn là tên ngoại đạo, không biết được luyện chế một kiện thượng phẩm pháp khí đã mất công cực kỳ chứ đừng nói đến luyện chế từng họng Thần Võ pháo một để bỏ vào trong bức họa.