Trong hạp cốc lối vào Kim Tiền tông có rất nhiều thuyền gỗ lơ lửng, mỗi thuyền lại chở chừng ba bốn mươi đệ tử.
Đứng trước dãy thuyền gỗ đó là một con thuyền nhỏ hình chiếc lá hẹp dài, có hình dáng hệt như chiếc lá xanh, tản ra ánh hào quang xanh biếc. Trên đó có một bà lão tóc bạc, khóe mắt hẹp dài lộ chút điêu ngoa, ánh mắt sáng ngời, tinh thần sáng láng.
Còn có hai người nữa đứng cùng bà lão đó trên con thuyền nhỏ. Một là thanh niên mặc áo gấm mang theo nụ cười ôn hòa, còn người kia là một cô gái mặc một bộ đồ đỏ, tuổi tác không lớn, dung mạo xinh đẹp.
"Mãn Lâu à, lần này Tự Linh đường các ngươi vậy mà còn phái chân truyền ngươi đi theo, hẳn không phải chỉ đơn giản dẫn đầu đám tân đệ tử hoàn thành nhiệm vụ thôi chứ?"
Bà lão cười mỉm đưa mắt nhìn cô gái mặc đồ đỏ sau lưng, nói: "Ánh mắt Hứa gia các ngươi quả thật không thấp, thứ tốt đều muốn nắm trong tay mới yên tâm. Mà cũng khó trách, thiên chi kiêu tử cũng chỉ xứng đôi cùng thiên chi kiều nữ được thôi."
“Nhạc trưởng lão nói đùa, ta cũng không có được thiên phú như Hồng Nguyệt sư muội."
Hứa Mãn Lâu vẫn luôn mỉm cười, một bộ dáng đầy phong độ nhẹ nhàng, nói: "Mãi đến lúc ta hai mươi tuổi cố lắm mới phá vỡ Lục mạch. Hôm nay Hồng Nguyệt sư muội mới chỉ mười tám tuổi đã là đệ tử tông sư, làm cho người ta phải xấu hổ không sánh được."
Nói xong, Hứa Mãn Lâu nhìn về phía cô gái, ánh mắt ôn nhu như đang nhìn người thân yêu của mình. Chẳng qua Bàng Hồng Nguyệt đứng đó chỉ cau mày, ánh mắt nhìn về phương xa có chút xuất thần. Hiển nhiên nàng không để tâm đến lời tán dương và mến mộ của đối phương.
Lão phụ nghe nói thế bèn cười ha: "Lão gia hỏa Phi Yến kia không biết tích đức thế nào mà trong nhà có được một vãn bối thiên phú như vậy. Xem ra địa vị Bàng gia ở Tự Linh đường sau này lại càng thêm lớn mạnh rồi. Nếu hai nhà Bàng Hứa các ngươi dắt tay nhau cùng tiến, sau này chiếm cứ lấy nửa giang sơn Tự Linh đường cũng không vấn đề gì."
Lời lẽ của bà lão kia không thiếu ý tứ tác hợp cho đôi bên.
Bà ta thừa hiểu dụng ý lần này của Tự Linh đường khi phái hai đệ tử đệ tử chân truyền này cùng đi. Rõ ràng là muốn tạo thêm cơ hội cho hai người ở cùng nhau. Mà bà ta xem ra, Hứa Mãn Lâu cùng với nàng Bàng Hồng Nguyệt vừa mới bái nhập tông môn không lâu quả thật là một đôi trời đất tạo nên.
Từng con thuyền gỗ lần lượt bay ra khỏi tông môn. Không lâu sau, đã có hơn ba mươi con thuyền gỗ lơ lửng trên không trung. Lần này có đến hơn ngàn đệ tử chấp hành nhiệm vụ tông môn.
Nhiếp Ẩn điều khiển thuyền gỗ đi ra rất sớm. Từ Ngôn ngồi trên thuyền gỗ đã sớm nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt, chẳng qua sắc mặt Từ Ngôn không tính quá tốt được. Ánh mắt hắn đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Hứa Mãn Lâu.
Cách đối phương quá xa nên Từ Ngôn căn bản không nghe thấy họ nói gì. thế nhưng hắn có thể thấy rõ, đọc môi ngữ có thể hiểu chuyện bà lão và Hứa Mãn Lâu trao đổi, Từ Ngôn thiếu chút nữa đã tức giận đến nổ phổi.
Tác hợp người khác hắn không quan tâm.
Thế nhưng dám tác hợp nương tử Từ Ngôn hắn cho người của Hứa gia, không thể mặc kệ được!
Biết được dụng ý của đám người Hứa gia, sát ý trong lòng Từ Ngôn bắt đầu nổi lên.
Hứa Mãn Lâu kia là chân truyền của Tự Linh đường, nhất định thân thủ không tầm thường. Từ Ngôn không sợ gã, thế nhưng lão phu nhân kia rõ ràng là Hư Đan trưởng lão do Chấp Sự đường phái tới dẫn đội.
Trước mặt cường giả Hư Đan, trừ phi đánh đổi bất kể mọi thứ vận dụng mắt trái, nếu không tân đệ tử mới vào tông môn như Từ Ngôn không có nổi nửa phần thắng.
Đến lúc này, chiếc thuyền mộc xanh nhỏ đã bay lên dẫn đầu, dãy thuyền gỗ còn lại lần lượt bay lên, tiến ra phía ngoài sơn cốc.
Từ Ngôn ngồi trong đám người, cố gắng kiềm nén lửa giận. Đột nhiên hắn phát hiện có một tia nhìn lạnh lẽo từ xa trông lại. Hắn quay đầu nhìn lại, trên một trên thuyền gỗ cách không xa, có một thanh niên tóc xám đang nhìn mình, hận ý trong ánh mắt không chút che giấu.
Nhìn thấy thanh niên tóc xám kia, Từ Ngôn ngoài kinh ngạc còn đầy giận dữ.
Hứa Kính Chi!
Hắn không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại. Ánh mắt Từ Ngôn lúc này trở nên vô cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hứa Kính Chi ngồi trên thuyền gỗ bên phía Tự Linh đường, khóe miệng cười lạnh. Đột nhiên y nhấc tay lên, làm một động tác như chém đầu quẹt ngang cổ mình, trong mắt càng hiện ra vô tận trào phúng.
Muốn chết...
Vẻ mặt Từ Ngôn chợt trở nên bình tĩnh lại. Gương mặt thanh tú dần hiện lên vẻ chất phác vui vẻ. Nhìn thấy nụ cười này của hắn, vẻ cười nhạo của Hứa Kính Chi như lập tức đông cứng lại. Gã hung dữ trừng mắt liếc nhìn Từ Ngôn rồi quay đầu đi.
Đã có kẻ muốn chết, Từ Ngôn không định nương tay rồi.
Mặc dù nhiệm vụ lần này là tiêu diệt dịch châu chấu, thế nhưng vẫn có vài thứ còn đáng chết hơn cả đám châu chấu kia nữa. Nếu đã có cơ hội, tốt nhất cũng nên giết sạch mới thỏa đáng.
Dĩ nhiên sẽ có cơ hội đấy. Từ Ngôn đang chờ đợi cơ hội diệt trừ đối phương, mà Hứa Kính Chi cũng đang đợi cơ hội diệt trừ Từ Ngôn. Lúc này đây, chân truyền Hứa gia gã dẫn đội, Hứa Kính Chi không tin Từ Ngôn sẽ không chết.
Mặc dù có mười hay hai mươi đệ tử mới nhập môn thì cũng không đấu lại một đệ tử chân truyền đã tu luyện nhiều năm.
Tốc độ pháp khí phi hành nhanh hơn xe ngựa rất nhiều. Chưa tới một canh giờ, mấy chục con thuyền gỗ đã đi ra khỏi dãy núi Vạn Hằng, tiến vào Đại Phổ, một mực bay về phía Nam. Trên mặt đất, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một vài thôn trang nho nhỏ, mà nhìn trên cao có lẽ chỉ nhỏ chừng lòng bàn tay.
Phi hành đầy kì dị khiến đám tân đệ tử nhảy nhót không thôi. Sau khi hết mới lạ, có người phát hiện tốc độ phi hành của thuyền mộc đi đầu kia còn nhanh chóng hơn thuyền gỗ mà các đệ tử khống chế, không khỏi lên tiếng hỏi thăm Nhiếp Ẩn.
“Nhiếp sư huynh, lão thái thái kia là người nào a? Làm sao thuyền nhỏ của bà ấy chỉ chở có hai người thôi vậy?"
"Tốc độ còn nhanh hơn chúng ta, dường như đi một lúc lại phải ngừng lại chờ. Nếu người ta thúc giục toàn lực, e là đã sớm bỏ rơi chúng ta rồi."
Nhiếp Ẩn cười cười, nói: "Vị lão nhân gia kia là một trong những trưởng lão của Chấp Sự đường, tên là Nhạc Hải Ngọc. Pháp khí phi hành của trưởng lão Hư Đan tất nhiên phải nhanh hơn đám đệ tử chúng ta rồi. Phẩm giai khác nhau, tất nhiên tốc độ cũng không thể giống nhau."
Nghe thấy đó là một vị trưởng lão Chấp Sự đường, lại có người không hiểu hỏi: "Vì sao trưởng lão Hư Đan lại chở theo hai đệ tử kia, bọn họ là chân truyền sao? Nhiếp sư huynh, làm sao ngươi không lên thuyền mộc cùng với trưởng lão?"
"Đó là chân truyền của Tự Linh đường. Nhạc trưởng lão có giao tình rất sâu với Hứa gia ở Tự Linh đường. Người nam là Hứa Mãn Lâu, đệ tử chân truyền của Tự Linh đường, có thiên phú cực cao. Còn người nữ mặc đồ đỏ kia hẳn là một hậu bối Bàng gia mới bái nhập tông môn không lâu trước đây. Nghe nói thiên phú còn cao hơn, tuổi nhỏ vậy mà đã là đệ tử tông sư rồi."
Nhiếp Ẩn nói vậy, các đệ tử chung quanh lập tức hiếu kỳ nhìn sang.
Trần Minh ngồi cạnh bên Từ Ngôn, rụt cổ nhìn về phía xa, tự nhủ: "Trách không được Nhạc trưởng lão mang theo chân truyền Hứa gia. Hóa ra là có giao tình với Hứa gia. Cô gái kia thật trẻ tuổi a, còn không đến hai mươi đi. Phàm là chưa đến hai mươi tuổi có thể phá vỡ lục mạch đều là thiên tài chân chính cả. Đám tân đệ tử chúng ta quả thật không cách nào so sánh được."
Trần Minh lẩm bẩm, còn Từ Ngôn lại không nói tiếng nào.
Có Nhạc Hải Ngọc kia ở đây, chỉ sợ không có cơ hội hạ thủ Hứa Kính Chi. Hơn nữa Từ Ngôn cảm thấy tình cảnh của mình càng trở nên không ổn.
Mặc dù tông môn có giới luật, đồng môn không được tương tàn. Thế nhưng mấy thứ giới luật này chỉ có ích ở nơi có nhiều người, ở nơi không người lại trở nên vô tích sự. Nếu như Hứa Kính Chi và Hứa Mãn Lâu ỷ vào quan hệ giữa Nhạc Hải Ngọc và Hứa gia mà động tay, Từ Ngôn vẫn dễ dàng bị người âm thầm diệt trừ.
Thu ánh mắt lại, hắn quét mắt nhìn sang một cái thuyền gỗ cách đó không xa. Khương Đại như đang ngủ, mắt nhắm ngồi trong đám người, không chút thu hút.
Nếu đã có hai thứ phiền toái khó dây dưa kia, thì Từ Ngôn cũng có tính toán riêng.
Khua sói nuốt hổ với hắn mà nói là loại chuyện quen việc dễ làm. Hứa gia có trưởng lão Hư Đan che chở, trong mắt Từ Ngôn hắn, Khương Đại cũng có tác dụng không người có thể thay thế được.