Đã không thủ được thôn nhỏ nữa rồi. Với nhãn lực của Nhiếp Ẩn lúc này cũng có thể nhìn thấy rất nhiều Yêu vật châu chấu kéo tới, chỉ sợ hơn vài chục con.
Với gần một trăm mười đệ tử Trúc Cơ cảnh, nếu có pháp khí đầy đủ chưa chắc sợ hãi mấy chục con Yêu vật. Thế nhưng rất nhiều người trong đây không có pháp khí, đó mới là mấu chốt.
Nhiếp Ẩn quyết định nhanh chóng, buông bỏ thôn xóm phàm nhân, lập tức mệnh lệnh đồng môn rút lui.
Cùng chết với nhau, không bằng bỏ chạy. Kỳ thật Nhiếp Ẩn đã tận lực.
Mấy chiếc thuyền gỗ đồng loạt bay lên trời, hướng về phía xa. Có điều nguy hiểm lại không chấm dứt, mấy con Yêu vật châu chấu cực lớn vẫn còn đang đuổi theo sau.
Châu chấu vốn biết bay, tốc độ còn không chậm. Thực tế đã tới trình độ Yêu vật có thể bay ngang ngửa với pháp khí. Dù cho thuyền gỗ có tăng tốc hơn nữa cũng khó lòng cắt đuôi đàn Yêu vật châu chấu kia được.
Lúc đầu, đội ngũ còn chỉnh tề, không lâu sau đã bị chia lìa tứ tán. Mấy chiếc thuyền gỗ lần lượt bị bao phủ trong biển châu chấu vô biên vô hạn.
Không chỉ có đội ngũ Linh Yên các bên này gặp nạn, mà các đội ngũ khác cũng gặp phải Yêu vật châu chấu đáng sợ. Có đội ngũ gặp phải thương vong vô cùng nghiêm trọng, có đội ngũ đã sớm phát hiện nguy hiểm nên đã bỏ chạy trước nhất. Còn có đội ngũ may mắn nhất thì gặp được vị trưởng lão kia trợ giúp, mới hữu kinh vô hiểm thoát khỏi phạm vi dịch châu chấu.
Trong phạm vi trăm dặm quanh đây có đến mấy đội ngũ, trong khi chỉ có một Trưởng lão Hư Đan, không có khả năng cứu hết tất cả. Hơn ngàn đệ tử Kim Tiền tông hoàn toàn bị tứ tán khắp nơi.
Vốn tưởng chỉ là một nhiệm vụ tông môn đơn giản, lại biến thành một cuộc trốn chạy khỏi chết.
Một đợt dịch châu chấu xuất hiện nơi cuối phần đại địa, tạo thành cơn bão châu chấu quét qua. Không chỉ quét sạch hết mọi thứ, mà chúng còn quỷ dị nhắm thẳng về một phương hướng mà tiến đên.
Nếu từ trên không trung nhìn xuống, dường như đất đai Đại Phổ đã bị phủ trùm một tầng áo khoác cổ quái. Có rất nhiều châu chấu từ các quốc gia khác vọt tới, tụ hội ở một nơi sâu bên trong Đại Phổ, như hình thành mộ xoáy nước thật lớn.
Trung tâm vòng xoáy, chính là kinh thành Đại Phổ.
Thiên tai đã trở thành hạo kiếp. Một tràng cảnh rung chuyển không người biết trước đang dần bắt đầu.
Trong một tiểu trấn trụi lủi trầm lắng phủ đầy xương trắng, Từ Ngôn còn nguyên vẹn ngồi sau một bức tường. Hắn đang gặm phần lương khô không còn sót lại nhiều. Bên cạnh hắn, là Trần Minh đầy ủ rủ, miệng chửi rủa đợt dịch châu chấu kinh khủng này.
"Làm sao châu chấu còn ăn thịt người được chứ? Đây còn là thiên tai nữa sao? Tông môn nên phái Trưởng lão đến đối phó mới phải. Sao không có ai phát hiện ra sớm chứ..."
Trần Minh là được Từ Ngôn mang đến đây đấy.
Pháp khí thuyền gỗ của hai người bọn họ bị hai con Yêu vật châu chấu tông gãy, tất cả đệ tử đều rơi xuống bên dưới. Cũng may khoảng cách không cao lắm, không ai bị ngã chết. Trong cục diện hỗn loạn này, Từ Ngôn chỉ có thể mang theo Trần Minh lao ra khỏi cơn bão châu chấu, không quản đến những người khác được.
“Từ ca, pháp khí phi hành của ngươi nhanh thật. Nếu không phải ngươi cứu ta, chỉ sợ ta cũng bị gặm thành xương trắng rồi."
Nhai nhai lương khô trong miệng, Từ Ngôn đứng lên, trừng mắt trái quét xung quanh, thế nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng Khương Đại đâu cả.
“Từ ca, ngươi định đi đâu? Ta đi với ngươi." Trần Minh mạnh mẽ đứng dậy. Y vừa với tay ra đã thấy có vài con châu chấu lộp bộp nhảy qua lại càng thêm hoảng sợ, vội vàng nhấc hai chân dẫm nát.
Dịch châu chấu vẫn chưa qua hết, vẫn còn vài con châu chấu rơi xuống. Trấn nhỏ này đã không còn người sống, cho nên đàn châu chấu kia như không phải tìm thức ăn, mà đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Chúng ta không thể chung đường được."
Giọng nói của Từ Ngôn lạnh lẽo. Tuy lần này gặp hạn, thế nhưng cũng là cơ hội khó có được. Chỉ cần cắt đuôi được Khương Đại, như vậy Từ Ngôn sẽ không trở về Kim Tiền tông nữa.
Đi về tất sẽ bị người ta chế trụ. Trộm linh đan nói ra thì dễ, một khi sự tình bị phát hiện, hắn làm sao toàn mạng chứ? Với tính tình Các chủ lúc nghịch chuyển, người khác liếc mắt nhìn đã có thể hạ sát thủ thì không cần phải nói tới chuyện đối phó với gia hỏa trộm đan dược.
"Được rồi, tự ta sẽ trở về. Từ ca phải cẩn thận chút."
Trần Minh nhếch nhếch miệng, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn mếu. Gã vội phủi bụi trên người, chuẩn bị chạy trở về tông môn.
Vừa toan cất bước, đột nhiên Từ Ngôn kéo giật y lại, thiếu chút đã té ngã xuống rồi.
"Từ ca..."
"Đừng lên tiếng! Nấp kĩ vào!"
Từ Ngôn bịt miệng Trần Minh lại, kéo y nấp phía sau tường. Còn hắn thì trừng mắt trái lên nhìn vào không trung cách đó không xa.
Rất nhanh, có một đạo kiếm quang từ xa bay đến, bay qua trấn nhỏ này thì ngừng lại. Rồi sau đó lại vòng về phía khác bay đi.
Nhìn phi kiếm bay đi khuất, ánh mắt Từ Ngôn bắt đầu hiện lên vô tận lãnh ý.
Trên kiếm có hai người đứng, một là thanh niên tóc muối tiêu Hứa Kính Chi, còn khống chế phi kiếm chính là kẻ luôn nhẹ nhàng phong độ Hứa Mãn Lâu.
Bọn hắn đang tìm cái gì...
Từ Ngôn thầm trầm ngâm.
Chẳng lẽ đang tìm ta sao...
Nhìn thấy người của Hứa gia, Từ Ngôn lựa chọn tránh đi.
Hứa Kính Chi không tính là gì, cũng chỉ là gia hỏa chưa vào tông môn được tròn năm, căn bản không đáng sợ. Thế nhưng Hứa Mãn Lâu kia vẫn là đệ tử chân truyền, không nhìn ra sâu cạn thế nào nên Từ Ngôn sẽ không lỗ mãng đưa mình tới tận cửa như vậy.
Ở tông môn mấy tháng nay đã đủ để Từ Ngôn hiểu thân phận đệ tử chân truyền. Không như đệ tử bình thường, đệ tử chân truyền có pháp khí thượng phẩm, còn có thân thủ không tầm thường. Một khi hắn tùy tiện ra tay ắt sẽ chuốc lấy cực khổ.
Đợi đến lúc ánh kiếm đi xa, Từ Ngôn mới thu mắt lại.
Trần Minh đã thoáng nghe được tiếng phi kiếm trên không trung, lại không nhìn thấy ai bèn tò mò hỏi: "Là đệ tử tông môn chúng ta hay sao? Từ ca, sao phải ẩn nấp?"
"Không nhìn rõ là ai, đã rời đi quá xa, cũng nên cẩn thận một chút. Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây."
Nói xong, Từ Ngôn chuyển qua bức tường thấp, định tách ra mỗi người một ngả với Trần Minh. Hắn vừa bước ra vài bước, chợt có tiếng người nói.
"Hiện tại đã ở gần rồi, Từ Chỉ Kiếm, nhìn xem ta là ai?"
Giọng nói đột ngột xuất hiện khiến Từ Ngôn giật mình, quay mặt nhìn lại. Chẳng biết Hứa Kính Chi và Hứa Mãn Lâu kia xuất hiện trước mặt từ khi nào.
Bọn hắn vòng lại từ lúc nào?
Chẳng qua Từ Ngôn chỉ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó lập tức bình tĩnh lại, không chút biểu cảm lùi về phía sau vài bước, nói: "Hóa ra là Hứa công tử, không nhận ra ai chứ sao có thể không nhận ra ngươi được."
“Ha ha ha ha!" Hứa Kính Chi bỗng nhiên phá lên cười, ánh mắt âm tàn nhìn thẳng vào Từ Ngôn nói: "Nếu đã nhận ra, vậy nợ cũ của chúng ta có nên tính toán dứt điểm hay không hả? Từ Ngôn, tìm ngươi cả buổi, cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi!"
Lúc này Hứa Mãn Lâu đứng cạnh Hứa Kính Chi lạnh nhạt nhìn Từ Ngôn, nói: "Kính Chi, hắn chính là Từ Ngôn?"
“Chính là hắn! Anh họ, chính hắn đã hại ta sống không bằng chết!"
Con mắt Hứa Kính Chi đỏ lên, hung dữ quát: "Ta muốn hắn cũng nếm trải cái cảm giác đoạn tử tuyệt tôn kia, đại thù này không báo, Hứa Kính Chi ta thề không làm người!”
Nghe thấy đối phương gào thét, Trần Minh ngốc chát một lúc rồi vội bước lên nói: "Vị sư huynh này, oan gia nên giải không nên kết. Từ ca có hận thù gì với ngươi, chờ khi chờ chúng ta trở lại tông môn rồi giải quyết được chứ? Nơi đây khắp nơi đều là châu chấu, một khi đưa đến một con Yêu vật thì phiền toái."
Nói xong, Trần Minh nhìn về phía Hứa Mãn Lâu, nói: "Hứa sư huynh, ngươi là đệ tử chân truyền có lẽ hiểu chuyện. Khuyên em họ ngươi một câu đi. Tông môn có giới luật, đồng môn không nên tàn sát lẫn nhau..."
Phập!
Trần Minh còn chưa dứt lời, ngực y đã xuất hiện một lỗ thủng xuyên thẳng ra phía sau, máu tươi phun ra. Vị Hứa Mãn Lâu nhẹ nhàng phong độ kia đang chậm rãi thu hồi thanh trường kiếm của mình lại.