Từ lúc đột phá Hư Đan đến hôm nay hai người đã hơn hai trăm tuổi rồi, bây giờ chờ đợi họ không phải là đại thành Nguyên Anh mà là đại nạn.
Cuộc sống trăm năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Dù là cường giả Hư Đan đạt được thọ nguyên hai trăm năm thì vẫn không cách nào cản được thời gian vô tình. Thực tế thời gian người tu hành bế quan đã chiếm hơn nửa cuộc sống của họ rồi; một khi cảnh giới không thể tiến thêm, thi họ cũng chỉ còn đợi cái chết đến mà thôi.
Vô vọng tiến vào Nguyên Anh chính là nỗi bi ai lớn nhất của cuộc đời cường giả Hư Đan.
Vì Duyên Thọ đan, Bàng Phi Yến và Cừu Khi Liên, hai vị trưởng lão Kim Tiền tông sớm đã nguyện ý, dù bản thân có chết trận tại Ma La động này thì vẫn tốt hơn là nằm nhà chết già.
Tấn công đột ngột, quyết liệt mà xảo trá, lúc hai người đồng thời ra tay thì trong lòng họ đã có ý liều chết rồi.
Bởi vì đan dược trước mặt không phải loại đan dược Hư Đan bình thường, mà là loại đan đứng đầu cả đất Thiên Nam!
"Hừ!"
Sau khi hừ lạnh, Khương Đại Xuyên khẽ đảo tròng mắt tinh quái, bên ngoài thân thể gã lập tức hiện ra trăm tia sáng lạnh.
Đinh! Đinh! Đinh!
Bên tai vang lên những tiếng giòn vang không dứt, trăm cái Quỷ Minh châm tạo thành lồng phòng ngự chắc chắn dễ dàng đánh bật thanh phi kiếm và đầu rồng đánh lén bay ra ngoài.
"Muốn chết!"
Cùng với tiếng gầm nhẹ này, thân hình Khương Đại Xuyên lập tức biến mất. Thi triển Xuất Quỷ Nhập Thần này có thể khiến gã hóa thành âm hồn.
Sau một khắc, thân ảnh Khương Đại Xuyên bỗng hiện ra sau lưng hai bà lão kia, kèm theo đó còn có trăm bóng Quỷ Ảnh.
"Bách Quỷ Dạ Hành!"
Vận dụng biến thứ tư trong Thiên Quỷ Thất Biến, Khương Đại Xuyên quát lạnh đánh ra một chưởng thẳng vào phía sau lưng Cừu Khi Liên. Trăm con ác quỷ bên cạnh gã cùng hành động y như vậy, cùng nhau đưa ra một tay đập về hướng bà ta.
Trúng một chưởng kia thì cường giả Hư Đan sẽ không mất mạng, nhưng một khi bị trăm quỷ vỗ trúng thì bà ta không chết cũng mất nửa cái mạng. Bởi vì trăm con quỷ được Khương Đại Xuyên nuôi dưỡng đều có trình độ Hư Đan cả.
Vị trưởng lão Tự Linh đường sớm có chuẩn bị nên vung trường kiếm trực tiếp đâm về địch nhân sau lưng, đồng thời tâm niệm vừa động, một con ly miêu (1 loài báo) thân đầy hoa văn xuất hiện trên đầu vai.
Kỳ thực con ly miêu này sớm đã núp trên đầu vai chủ nhân, chẳng qua trước đó nó ẩn nấp thân hình mà thôi. Vừa hiện thân, nó liền mở hai mắt bắn ra hai luồng ánh sáng kinh người. Bị chiếu trúng, thân ảnh trăm quỷ liền đồng thời ngừng lại.
"U Ly?"
Khương Đại Xuyên kinh ngạc kêu tên một loại Yêu vật. Lúc này cũng là thời điểm phi kiếm của Cừu Khi Liên phóng đến, lại bị trăm cái Quỷ Minh châm cản lại.
Năng lực công kích của U Ly rất yếu, thế nhưng Yêu vật này có một đặc điểm là có thể chấn nhiếp Quỷ vật Âm hồn. Thực tế, âm hồn bình thường gặp phải cặp mắt mèo kia căn bản không cách nào ngăn cản, kể cả trăm hồn ảnh Hư Đan cũng bị chấn nhiếp trong chớp mắt.
U Ly có thể chấn nhiếp âm hồn quỷ thể nhưng nó lại trấn không được người sống, nhất là kẻ đứng đầu bầy quỷ sứ hung thần ác sát.
Bành!
Ngoặt ngón tay thành chộp, hung quang trong mắt Khương Đại Xuyên lập loè. Gã dùng tay bắt được con ly miêu, thân hình đảo chuyển đã đến đỉnh đầu Cừu Khi Liên, vừa vặn đạp xuống một cước vào bà ta.
Một tiếng ầm vang lên. Cừu Khi Liên giống như đạn pháo bị một cước đánh vào trong đất, trên mặt đất bụi bặm tỏa ra.
Ô...ô...ô...n...g!
Cừu Khi Liên vừa mới bị đạp bay thì cái gậy rồng của Bàng Phi Yến đồng thời ập đến, hơn nữa bắt đúng lúc thời gian đình trệ ngắn ngủi sau khi ra chiêu của Khương Đại Xuyên.
Có thể sống đến hai trăm tuổi, tu vi của Bàng Phi Yến và Cừu Khi Liên xác thực không coi là cao, nhưng mà về khoản kinh nghiệm đối chiến có thể nói là cay độc đến cực điểm. Hai người liên thủ nhiều năm, sớm đã tâm ý liên thông, một người chịu trách nhiệm dẫn dắt đối phương ra tay, kẻ khác tức thì tìm kiếm cơ hội làm đối thủ trọng thương.
Tuy có kinh nghiệm phong phú, nhưng mà đối thủ lần này của hai bà lão không phải là Hư Đan bình thường.
Thời điểm gậy đầu rồng sắp đập trúng người, lúc mà thân hình Khương Đại Xuyên dường như còn ngưng kết giữa không trung, rồi sau đó sẽ bị pháp khí của Bàng Phi Yến đánh trúng; sự kinh hỉ mới hiện ra có một thoáng mà thôi, thì Bàng Phi Yến phát hiện đòn tấn công tuyệt sát của mình lúc này không có nửa điểm tác dụng. Bởi vì gậy đầu rồng vậy mà trực tiếp xuyên qua thân thể của Khương Đại Xuyên, nó chỉ đánh vào không khí.
"Độn pháp đỉnh phong!"
Kinh hô lên, Bàng Phi Yến rốt cuộc nhìn ra tu vi chân chính của gã quỷ sứ đứng đầu.
Khương Đại Xuyên không chỉ có thực lực viên mãn Hư Đan, ngay cả độn pháp xuất quỷ nhập thần cũng tu luyện đến cực hạn. Có thể tùy ý lẩn trốn như thế, thì phải tu luyện một loại độn pháp tới đỉnh phong mới làm được.
Trong ác chiến giữa những Tu Hành giả, rất khó làm được việc dùng độn pháp tránh né tùy ý, dù sao độn pháp cũng cần thúc giục đấy. Việc thi triển độn pháp tuyệt diệu như vậy của Khương Đại Xuyên đã triệt để khiến Bàng Phi Yến và Cừu Khi Liên khiếp sợ.
Cừu Khi Liên vừa mới ngã xuống đất còn chưa kịp đứng dậy, thì bất chợt một cây trường kiếm không ngừng rung động đã gác trên cổ của bà ta. Thanh kiếm này cũng không phải là thật thể, mà là do trăm cây châm đen tạo thành. Thân hình Khương Đại Xuyên cũng hiện ra bên cạnh trường kiếm.
Với một tay bóp U Ly, Khương Đại Xuyên cười lạnh, đầy vẻ dữ tợn.
"Bổn tọa còn chưa ra tay, ai cho các ngươi dám động thủ đây?"
XOẸT!!!
Không chờ đối phương trả lời, gã đã mãnh liệt ra tay, quái kiếm do Quỷ Minh châm tạo thành trực tiếp cắt vào cổ Cừu Khi Liên.
Máu tươi bắn tung toé, đầu người bay lên.
Một tiếng “Bành” vang lên.
Cái đầu vừa mới bay lên bị Khương Đại Xuyên chộp vào tay. Gã nhe răng cười, viên Hư Đan ảm đạm bị nuốt vào trong miệng.
Cừu Khi Liên bị đánh chết trong chớp mắt là chuyện Bàng Phi Yến không thể lường trước.
Tận mắt thấy lão hữu bị đánh chết, Bàng Phi Yến cười thảm một tiếng, lao người phóng đi, đồng thời một đầu Tuyết Ưng cực lớn ở sau lưng bà xuất hiện như bóng với hình.
"Này lão bất tử, các ngươi muốn chết cũng được." Khương Đại Xuyên quét mắt nhìn bà lão vọt tới, con ly miêu trong tay bị một tia sáng đen chui vào, ánh mắt nó lập tức trở nên vô thần, đầu dựng đứng thẳng, cứ như vậy tuyệt khí.
Rút ra hồn phách U Ly, Khương Đại Xuyên hung dữ quát: "Lưu lại Hư Đan thì ngươi cũng có thể chết rồi!"
"Muốn tính mạng của lão thân rất đơn giản, dùng mạng để đổi!" Bàng Phi Yến kiên quyết quát lớn, trong ánh mắt mang theo ý tử chiến điên cuồng.
Oành!
Ngay lập tức, cây gậy đầu rồng trước mặt Khương Đại Xuyên bỗng nhiên nổ bung tạo thành một mảng sóng khí. Cùng lúc đó, Bàng Phi Yến không màng trả giá lớn ra tay thúc giục một đạo pháp thuật hỏa diễm.
Theo việc bà thi pháp, hơn mười đạo hỏa diễm hình thành trường thương xuất hiện nơi đầu rồng nổ tung, sau đó mạnh mẽ đâm xuống. Còn con Tuyết Ưng thì gáy lên một tiếng, nó từ trên cao nhào vào làn sóng khí.
Có tia sáng đen lóe lên.
Răng rắc!!!
Một cái đầu chim ưng tàn khốc bay ra, ngọn lửa bao phủ cửa vào Bí cảnh, có tiếng cười to vô cùng cuồng dã của Khương Đại Xuyên vang lên.
"Chỉ bằng hai bà lão các ngươi mà muốn mạng của ta? Ha ha ha ha!"
Hây dô!
Tiếng gió nổi lên, gió lạnh gào thét. Lúc này, vô luận uy lực do gậy đầu rồng tự bạo hay từ hơn mười cây thương dài bằng lửa tạo thành, tất cả đều hóa thành bột mịn bị thổi tan ra.
Một cơn gió lạ vô cùng âm lãnh tạo thành vòi rồng kinh khủng ngay tại đáy vực. Nó nhao nhao xoắn nát bấy cỏ cây bùn cát ở chung quanh. Ở trung tâm cơn gió bão, có một thân ảnh cao lớn mơ hồ, giống như Thần Ma giáng thế.
"Minh Phong Quỷ Ngữ!"
Có tiếng gầm nhẹ âm lãnh phát ra, mang theo vô tận sát ý. Vị quỷ sứ dứng đầu vận dụng biến thứ năm trong Thiên Quỷ Thất Biến, rốt cuộc gã đã thi triển ra sát chiêu chân chính.
Tuyết Ưng bị đánh chết, pháp khí văng tung tóe, ngay cả pháp thuật đều bị xé rách hoàn toàn. Lúc này, Bàng Phi Yến đã vọt tới gần Khương Đại Xuyên, nhưng cũng bởi vậy nên bà cũng bị vây trong Minh Phong.
Trên khuôn mặt già nua lập tức nứt ra mấy chục vệt máu. Trong cơn kinh hãi, Bàng Phi Yến điều động linh khí toàn thân ngăn cản cơn gió kinh khủng này.
Một bàn tay lớn, lặng yên không một tiếng động chộp tới.
Bị Minh Phong bao quanh, hiện tại Khương Đại Xuyên nhe răng cười thò ra một tay, đánh về phía ngực Bàng Phi Yến. Hung quang nổi lên trong mắt gã, bàn tay đó càng trở nên đen sì như mực, như là bàn tay của quỷ.
Vèo!
Ngay khi Khương Đại Xuyên sắp đánh chết Bàng Phi Yến, thì chợt có một tiếng xé gió lạnh thấu xương kéo tới trước mặt.