Tiếng gió gào thét, Sơn Hà đồ như lá rụng trong gió, phiêu bạt đi xa, nhanh như thiểm điện.
Từ Ngôn đứng trên quyển họa, lòng vẫn nghẹn một cục tức, không trút ra không được.
Vô luận là Thường Tân hay là huynh đệ Triệu Gia thôn Thần Lộ... Những tu hành giả Thiên Bắc này thực sự quá cổ hủ, đến loại chuyện khiến người ta khinh bỉ nhất là tự sát mà cũng làm được, nhưng lại không sinh ra lòng phản kháng. Xem ra những thành chủ đại thành Thiên Bắc kia không chỉ trấn áp thuộc hạ bằng thủ đoạn cực kỳ hung ác mà có lẽ loại tình huống này kéo dài đã nhiều năm, thậm chí kéo dài nhiều thế hệ rồi.
Một lần giao nộp không đủ tài liệu thì trăm cái đầu người rơi xuống đất. Hung ác như thế, rất khó tưởng tượng là lại không người phản kháng. Chẳng lẽ tông môn tu hành sau lưng thành chủ này cũng xem phàm nhân không ra gì sao?
Trong lòng bị đè nén khiến hỏa khí trong người Từ Ngôn bùng lên.
Ở Thiên Nam, tu hành giả hoàn toàn chính xác xem thường phàm nhân. Nhưng mà nói cho cùng phàm nhân chính là căn cơ của giới tu hành, dù cho coi phàm nhân là con sâu cái kiến thì giới tu hành Thiên Nam cũng không làm ra chuyện đồ diệt phàm nhân.
Thế nhưng tại Thiên Bắc, những thành chủ này căn bản không để ý đến sinh tử phàm nhân, thật giống như phàm nhân có bị diệt tuyệt thì bọn hắn cũng không làm sao cả.
Không nên như thế a...
Mang theo nghi hoặc cùng phẫn nộ, Từ Ngôn quyết định tự mình do thám biết rõ ràng tình huống. Tìm mấy tên tu sĩ Trúc Cơ nghe ngóng chân tướng không bằng đích thân tìm đến thành chủ Ngưu Trường Nhạc kia thuận tiện hơn. Đánh xong nghe được mọi chuyện, rồi một đao giết chết cũng xong.
Thành chủ tàn bạo đã bị Từ Ngôn xếp vào mục tiêu tất sát.
Không lâu sau, Từ Ngôn đã xuất hiện lần nữa tại thành Trường Nhạc. Lần này hắn nhanh chóng đi tới phủ thành chủ, đẩy cửa xông vào.
"Ngươi là kẻ nào?"
"Tự tiện xông vào phủ thành chủ, muốn chết!"
Hai hộ vệ cảnh giới Trúc Cơ nhìn thấy một thanh niên lạ lẫm không thèm chào hỏi mà đến bèn đi tới, lập tức lên tiếng giận dữ mắng mỏ.
"Gọi thành chủ các ngươi tới gặp ta, nói có khách quý đến."
Hắn còn không thèm nhìn hai tên hộ vệ Trúc Cơ kia, như bước vào chỗ không đi, đi thẳng tới một gian đại sảnh. Hai tên hộ vệ phía sau hắn còn muốn ngăn trở đã bị một tầng Linh lực vô hình đánh bay đi.
Hai tên hộ vệ nghi hoặc không thôi liếc nhìn nhau, vội vàng chia làm hai đường. Một người nhìn chằm chằm vào thanh niên tự tiện xông vào phủ thành chủ, một thì đi báo tin cho thành chủ.
Phủ thành chủ Thành Trường Nhạc chiếm diện tích rất lớn, Từ Ngôn chẳng muốn tìm kiếm khắp nơi mà tìm một đại sảnh gần đại môn nhất đi vào, ngồi ngay vào ghế chủ vị.
Cửa Đại sảnh mở rộng, sâu bên trong lờ mờ, bóng dáng Từ Ngôn ngồi trên mặt ghế lưng cao, yên lặng chờ đợi thành chủ tiến đến, trong mắt ánh lên lạnh lùng.
Hắn đến chất vấn thành chủ, cũng là tới lấy tính mạng thành chủ.
Thịch thịch thịch.
Không bao lâu, tiếng bước chân nặng nề từ xa mà đến gần, ngoài cửa lớn xuất hiện một bóng người như cột điện, mặc một thân kim giáp, trên đầu đội nón trụ vàng chỉ lộ ra mắt và miệng. Kỳ lạ nhất là, trên mũ giáp người này còn có khảm trang trí hai cái sừng trâu, nhìn qua không có dũng mãnh gì, chỉ có ngu đần mà thôi.
Người tới rảo bước tiến lên đại sảnh, phía sau là đám hộ vệ đao kiếm chỉnh tề đứng ngoài cửa.
"Nghe nói khách quý tới chơi, không biết các hạ từ nơi nào tới đây, tìm lão Ngưu ta có chuyện gì?"
Giọng nói ồm ồm vang vọng ông ông tác hưởng trong đại sảnh, giọng nói thành chủ thành Trường Nhạc không nhỏ, lại càng kiêu ngạo, kéo cái ghế chạm đại mã kim đao ngồi đối diện Từ Ngôn, ánh mắt bất thiện.
"Ngươi là thành chủ thành Trường Nhạc, Ngưu Trường Nhạc?"
Nhìn thấy người tới, ánh mắt hắn khẽ giật giật, lòng tràn đầy hỏa khí lúc này bị dị tượng làm chấn kinh. Trong mắt trái hắn, trong tròng mắt cực đại của đối phương rõ ràng mơ hồ lưu chuyển lên hai vòng tròn đỏ thẫm.
Cực kỳ giống với huyết văn Yêu linh. Chỉ có Từ Ngôn mới nhìn thấy đường vân quái dị trong mắt Ngưu Trường Nhạc, mắt phải không nhìn ra mảy may gì.
Chẳng lẽ là tu luyện công pháp kỳ dị nào đó?
Nhìn người đối diện, Từ Ngôn khẽ giật mình, chỉ có thể cho rằng trong mắt Ngưu Trường Nhạc khác thường là vì tu luyện pháp môn đặc thù nào đó.
"Đúng là lão Ngưu ta, các hạ là ai đây?"
Bờ môi thành Trường Nhạc rất dày, miệng rộng đóng mở phun ra một luồng hơi trắng, thừa nhận mình chính là thành chủ thành Trường Nhạc.
"Ta là ai không quan trọng, ngươi là Ngưu Trường Nhạc sao? Chúng ta tới tính một hồi sổ sách vậy."
Từ Ngôn chớp chớp khóe miệng, không đếm xỉa tới nói: "Nghe nói thủ hạ thành chủ có một tên hạ nhân tên là Ngưu An, ưa thích châm ngòi ly gián. Tại hạ bất tài, thay ngươi làm thịt gã mất rồi, đặc biệt đến đây nhận lấy chút ít khen thưởng."
"Là ngươi giết chết Ngưu An?" Ngưu Trường Nhạc tròn mắt một phen, quái dị ầm ầm kêu lên: "Hảo tiểu tử, dám giương oai ngay trên địa bàn lão Ngưu ta, ngươi chán sống rồi!"
Đùng một tiếng, Ngưu Trường Nhạc đột nhiên đứng dậy, ghế dựa lớn lúc nãy đã bị vỡ thành bột mịn. Lão nhấc tay nắm hai thanh Lang Nha bổng sau lưng ra, không nói hai lời, đánh tới thanh niên đối diện.
"Ta thay ngươi diệt trừ tên bại hoại cặn bã, chẳng những không cám ơn ta mà còn muốn muốn giết người. Nào có đạo đãi khách như ngươi hả?"
Từ Ngôn cười khẽ, đưa tay tế ra Trường Phong kiếm. Trường kiếm đâm vào Lang Nha bổng phát ra một tiếng vang thật lớn, một cỗ sóng khí phát ra lật tung toàn bộ chỗ ngồi trong gian phòng.
"Tu sĩ Hư Đan!"
Vừa động thủ, Ngưu Trường Nhạc lập tức đoán được tu vi đối phương, giận dữ hét: "Ngươi không phải người Quy Nguyên tông! Ngươi là thủ hạ kẻ nào?"
Ngưu Trường Nhạc chất vấn, Từ Ngôn không có trả lời. Lúc này hắn đang cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Hắn tế ra Trường Phong kiếm cũng không vận dụng toàn lực, thế nhưng dù vậy thì uy lực cũng không thể khinh thường. Có điều hắn không nghĩ tới là đối phương không tế ra Lang Nha bổng mà chỉ vung mạnh Lang Nha bổng bổ xuống Trường Phong kiếm mà thôi.
Rõ ràng Ngưu Trường Nhạc dùng man lực vượt qua thường nhân, đánh tan một lần ngự kiếm công kích của tu sĩ Hư Đan!
Khí lực thật lớn!
Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, điểm lên Trường Phong kiếm, kiếm quang đảo ngược kéo lê một vòng tròn lần nữa công tới.
Một tiếng nổ ầm lên, lúc này đây Ngưu Trường Nhạc phải đưa hai thanh Lang Nha bổng giao nhau, dùng hết sức mới đánh bay được Trường Phong kiếm ra.
"Oa a a a a!" Ngưu Trường Nhạc kêu lên quái dị, giáp toàn thân tản mát ra ánh vàng chói mắt, trong lỗ mũi cực lớn lại lần nữa phun ra hai luồng khí trắng.
"Ngươi đã muốn chết, vậy chết đi cho ta!"
Rầm rầm!
Tiếng khóa sắt va vào nhau, hai cây Lang Nha bổng bị Ngưu Trường Nhạc đưa tay ném ra ngoài, rít lên tiếng gió đánh tới Từ Ngôn. Bên dưới cây Lang Nha bổng còn thò ra một sợi xích sắt màu vàng.
"Thiên thạch thuẫn."
Từ Ngôn đạp chân một cái, vận dụng pháp thuật phòng ngự. Mặt đất trước người vỡ vụn ra, từng khối cự thạch trong chớp mắt hợp thành một bức tường đá nặng nề.
Rầm!
Lang Nha bổng đập vào tường đá, lập tức đục lõm hai lỗ trên tường đá, hiện rõ cả từng cái gai sắt trên tường.
Dùng tu vi Hư Đan thi triển Thiên thạch thuẫn lẽ ra phải dễ dàng ngăn cản Lang Nha bổng, dù sao Lang Nha bổng kia cũng bị đại lực ném ra chứ không phải dùng linh khí tế ra. Không ngờ khí lực Ngưu Trường Nhạc thật sự quá lớn, chỉ bằng vào gắng sức đã có thể đập vỡ tường đá.
Hơn nữa Lang Nha bổng kia có sức nặng kinh người, lúc Trường Phong kiếm chạm vào nhau Từ Ngôn có thể đại khái thấy một thanh Lang Nha bổng nặng ít nhất phải năm ngàn cân trở lên!
"Rầm Ào Ào" một tiếng, khóa sắt lại vang lên, Lang Nha bổng bị rút về không trở lại trong tay Ngưu Trường Nhạc mà bị lão vung mạnh lên tiếp.
Lang Nha bổng nặng đến mấy ngàn cân, một cú vung mạnh này có thể nói là cực kỳ khủng khiếp, không chỉ bị nện sập tường đá, mà toàn bộ đại sảnh cũng theo đó mà ầm ầm sụp đổ theo.