Kịch độc máu huyết của rết độc không chỉ lan nhanh vào trong máu, còn có thể xâm nhập vào Tử Phủ tu sĩ, dù là một tia lực cũng sẽ làm Hư Đan trọng thương.
Nhất thời sơ sẩy lại khiến Từ Ngôn gặp phải nguy cơ cực lớn.
Tâm thần hắn tập trung. Lúc này hắn đang nhắm chặt hai mắt điều động lực lượng Kim Đan lên. Đến khi hắn tập trung toàn bộ tâm thần trong kim đan thì độc lực cũng tới nơi.
Độc lực tạo thành một sợi khói đen nhỏ đi vào trong Tử Phủ, nhanh như chớp chui vào Kim Đan.
Phù!
Ánh lửa nổi lên, lực lượng đan hỏa bị tâm thần Từ Ngôn kích phát ra, đảo mắt đã thiêu sạch độc lực chui vào kim đan không còn gì nữa.
"Ồ?"
Từ Ngôn khống chế được kim đan, tại trong lòng nghi hoặc nhẹ kêu, rồi cẩn thận cảm giác một lúc lâu mới khẳng định độc lực xông vào Tử Phủ đã hoàn toàn biến mất.
Theo tình huống bình thường mà nói thì Hư Đan của tu sĩ cực kỳ yếu ớt, độc lực của con rết yêu linh đáng sợ đến cực điểm, dù là một tia cũng sẽ tạo thành thương tổn lớn cho Hư Đan mới phải.
Thế nhưng xem ra xem ra kịch độc máu huyết kia không chặn được đan hỏa, toàn bộ đã tán diệt. Độc lực đã hoàn toàn bị tiêu trừ!
Bên ngoài Tử Phủ còn có thêm nhiều độc lực tụ tập tìm cơ hội xâm nhập vào, Từ Ngôn trầm ngâm một lúc rồi buông ra vài phần Linh lực, lại để một tia kịch độc đi vào trong Tử Phủ.
Cũng như lần trước, vừa mới đến gần Kim Đan, tia độc kia đã bị đan hỏa đốt cháy không còn một mảnh.
Quả nhiên Kim Đan không giống với Hư Đan...
Có được suy đoán này, trong lòng Từ Ngôn thầm vui vẻ. Nếu như đan hỏa có thể giết chết kịch độc, hắn không cần phải đi tìm thuốc giải nữa.
Kỳ thật độc lực nhập vào trong cơ thể hắn không nhiều lắm, Từ Ngôn lại không nghĩ tới kim đan của mình lại mạnh mẽ như thế. Từ khi kết xuất Kim Đan, Từ Ngôn chỉ biết là linh khí trong kim đan mạnh hơn vài lần so với Hư Đan, lần này coi như hắn còn biết thêm uy lực chân chính của kim đan nữa.
Không đến một ngày, toàn bộ kịch độc bên ngoài Tử Phủ đã bị đan hỏa thiêu đốt sạch, hai luồng kịch độc giờ chỉ còn một luồng bao bọc tâm mạch mà thôi.
Từ Ngôn nghỉ ngơi một phen, lại lần nữa điều động đan hỏa.
Lúc này đây hắn điều đan hỏa ra khỏi Tử Phủ, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài tâm mạch, luyện hóa lấy phần máu độc còn sót lại.
Lại là trọn vẹn một ngày, đến khi trên trán hắn mướt mồ hôi thì hai mắt hắn cũng chậm rãi mở ra.
Khống chế đan hỏa cực kỳ tiêu hao tâm thần, hai ngày hai đêm trừ độc khiến hắn mệt mỏi không chịu nổi. Chẳng qua kịch độc trong cơ thể cũng theo đó đều bị tiêu trừ, uy hiếp từ rết Hồng Vũ cũng hoàn toàn biến mất.
"Quả nhiên Kim Đan không giống với Hư Đan, không chỉ có nhiều linh khí hơn Hư Đan mà uy lực đan hỏa và đan thể cũng mạnh mẽ gấp mấy lần Hư Đan, thậm chí có khi gấp chục lần..."
Nhưng bí ẩn này vẫn luôn là đầu mối không giải được trong lòng hắn, khiến Từ Ngôn không nhìn ra được chân tướng Kim Đan thế nào. Nghĩ lại cả buổi, hắn cũng thấy quá trình ngưng kết Kim Đan của mình căn bản giống hệt những người khác. Nếu nói có điểm đặc biệt, chỉ sợ là linh nhãn ở Thiên Hải lâu mà thôi.
Linh nhãn ở giới Tu hành quả thật thưa thớt, nhưng mà tất cả đại tông môn đều chiếm cứ một ít. Phàm những đệ tử có thiên phú cực cao trong tông môn tiến giai thì đều được tiến hành trong linh nhãn cả.
Hắn lắc đầu, vứt bỏ cái ý nghĩ linh nhãn là nguyên nhân hình thành Kim Đan đi. Viên kim đan này của mình hình thành tuyệt không phải công lao của linh nhãn.
Khắp thiên hạ đều là Hư Đan, chỉ một mình hắn là Kim Đan. Loại việc lạ này không chỉ khiến người người nghi hoặc khó hiểu, lại có thể biến Kim Đan duy nhất này dần dần trở thành một loại dị loại.
"Chẳng lẽ có liên quan tới quái vật bên trong mắt trái?"
Kinh nghi nói một câu, Từ Ngôn đứng dậy, rời khỏi động quật.
Từ khi đột phá đến cảnh giới Hư Đan, hắn vẫn chưa bao giờ an ổn tu luyện qua. Từ Ngôn quyết định bế quan một lần, không chỉ có thăm dò Kim Đan một phen mà còn định tránh đầu gió nữa.
Cả thành chủ Thành Trường Nhạc và thành Thiên Túc đều bị hắn làm thịt, e rằng Quy Nguyên tông sẽ không bỏ qua.
Quyết định chủ ý rồi, trước khi rời đi Từ Ngôn còn phá hủy động quật đi, khống chế Sơn Hà đồ bay về phía xa.
Mấy ngày sau, tại một cánh đồng hoang vu cách Thông Thiên hà chừng năm ngàn dặm.
Sơn Hà đồ đáp xuống một cánh đồng hoang vu giáp ranh một tòa núi nhỏ, Từ Ngôn đang đang quan sát mảnh đất mịt mù hoang vu không có người ở này.
Phía sau núi có một con sông nhỏ, chung quanh là rừng cây rậm rạp, xa xa thì là một cánh đồng hoang vu mênh mông, có rất nhiều dã thú qua lại trên cánh đồng.
Xem xét hoàn cảnh chung quanh một phen, Từ Ngôn thoả mãn gật gật đầu, tế ra Trường Phong kiếm tạm thời mở ra một tòa động phủ dưới chân núi. Sau đó hắn dùng cự thạch ngăn chặn cửa vào lại, nhìn từ ngoài rất khó phát hiện ra.
Động phủ trong lòng núi rất đơn sơ, có hình thù như một gian phòng lớn, đỉnh động có khảm nạm hai viên Dạ Minh Châu phát sáng. Trong động phủ lập tức sáng như ban ngày.
Hắn chẻ một cây đại thụ thành những cọc gỗ, một cái giường gỗ giản dị nhanh chóng xuất hiện. Mảnh gỗ dư được hắn chắp vá thành một cái bàn vuông nho nhỏ, còn có hai cái ghế ngồi tròn.
Chế tác đồ dùng gia dụng không khó, với tu sĩ Hư Đan mà nói thì là chuyện nhỏ. Thế nhưng chỉ vậy vẫn chưa đủ, Từ Ngôn còn chuẩn bị ở lâu dài, không thể không ăn cơm được.
Một tràng nồi niêu xoong chảo đinh đinh đang đang, túi trữ vật như tiệm tạp hóa của hắn chính thức hiển lộ công năng. Đừng nói chén bát, đến gạo và mì hắn còn có. Không lâu sau, động phủ của hắn đã hoàn toàn thành hình.
Không chỉ có đủ giường, bàn ghế, mà còn có không ít các đồ gia dụng sinh hoạt hàng ngày. Hiển nhiên trong động phủ này không khác gì một gian phòng nhỏ cho phàm nhân sinh sống cả.
Nhìn xem động phủ của mình, Từ Ngôn thoả mãn gật gật đầu.
Hắn mồi lửa, nấu một nồi nước lớn. Từ Ngôn cũng không chế biến đồ ăn ngay mà đi ra ngoài một chuyến, không bao lâu thì đã có một nồi thịt thỏ rừng, lại thêm vài đồ mới lạ trong núi, lập tức trong động phủ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, người nào ngửi thấy cũng phải thèm thuồng.
Ăn no bụng, Từ Ngôn vừa động tâm niệm, luyện hồn con rết hắn thu phục được lập tức hiển hiện mà ra.
Hồn phách dài quá một trượng, nhỏ hơn bản thể rất nhiều nhưng vẫn dữ tợn như trước. Hai sợi râu rết phấp phới, rung đùi vẫy đuôi lơ lửng trong không trung.
"Tin tức Quy Nguyên tông, ngươi còn biết được bao nhiêu."
Từ Ngôn đạm mạc hỏi, luyện hồn con rết đứt quãng nói ra những tin tức mình nhớ được. Đến lúc này, Từ Ngôn cũng coi như đại khái biết được một ít tin tức của Quy Nguyên tông.
Quy Nguyên tông rất lớn, chiếm cứ lấy một linh nhãn. Môn hạ đệ tử có mấy ngàn, kết cấu tông môn không khác gì tông môn Thiên Nam cho lắm. Trên đệ tử có trưởng lão, trên trưởng lão là tông chủ, chẳng qua có một điểm hơi khác.
Theo như lời luyện hồn con rết nói thì một vị trưởng lão tông môn thống trị ba trăm đến năm trăm tên đệ tử Trúc Cơ. Nhiệm vụ của đám đệ tử Trúc Cơ kia không phải là tu luyện mà là thu thập linh thảo và tài liệu hữu dụng khắp nơi, linh thạch được cấp lại ít đến thương cảm.
Ngoại trừ trưởng lão thì Quy Nguyên tông còn có chức vụ phó trưởng lão, do một vài trưởng lão điều hành xuống. Phó trưởng lão phải nghe hiệu lệnh của trưởng lão, dám cả gan bất tuân sẽ bị đánh chết.
Biết được tin tức này, ánh mắt Từ Ngôn khẽ nheo lại lạnh lẽo, lần nữa ép hỏi.
Rốt cuộc, một tin tức kinh người từ luyện hồn con rết được nói ra.
Hóa ra các trưởng lão Quy Nguyên tông đều là yêu linh hóa hình, mà phó trưởng lão mới là Hư Đan là nhân tộc, về phần thủ hạ đệ tử Trúc Cơ chẳng qua chỉ là một đám cu li mà thôi.
Chỉ có yêu linh ăn Linh Lung quả mới có thể hóa hình, Yêu vật không cách nào hóa hình được nên mới nói tất cả đều là đệ tử Trúc Cơ tất cả đều là tu sĩ Trúc Cơ Nhân tộc. Như thế xem ra, cái đám trưởng lão cao cao tại thượng ở Quy Nguyên tông có địa vị không khác gì với các đại thành chủ. Chỉ có điều Từ Ngôn cảm thấy khó hiểu là chuyện các tu sĩ Hư Đan Nhân tộc cũng bị quản chế bởi Yêu tộc.
Trí nhớ luyện hồn con rết có hạn, sau khi hỏi xong những tin tức này rồi thì nó đã trở nên ngốc chát. Ngoại trừ chuyện thành trì ngũ địa thành cùng với đấu giá hội năm thành ra thì hắn không còn hỏi ra thêm điều gì hữu dụng nữa.
Ngũ địa thành là một nơi đại thành đặc thù nằm sát cạnh chịu sự ước chế của năm tông môn thế lực, là một nơi giao dịch lớn nhất. Trong thành nổi danh nhất chính là đấu giá hội năm thành, trên đó sẽ xuất hiện đủ loại dị bảo.
Từ Ngôn không có hứng thú với đấu giá hội. Hắn thu hồi luyện hồn con rết, dùng hỏa diễm hơ khô bản thể đại rết kia, tạo thành một phần dược liệu trân quý. Sau đó hắn lấy ra Phong Hồn tinh, phóng linh thể Ngưu Trường Nhạc đi ra.
Con trâu yêu này còn chưa luyện chế thành luyện hồn, nó bảo lưu nhiều trí nhớ nhiều hơn. Có lẽ hắn có thể hỏi chân thân của tông chủ Quy Nguyên tông không chừng.