Hổ cùng ong mật, tất nhiên là chỉ Thương Hưng và Minh Phi.
Phí lão khẽ giật mình, vội vàng hỏi: "Hai yêu linh đó đã thành danh nhiều năm, ngươi đối phó được không?"
Phí Minh Viễn vừa hỏi câu này, Từ Ngôn đã lướt người đi mất, chỉ lưu lại một câu truyền âm trong tai Phí lão.
"Đừng nói nhảm nữa, dốc sức liều mạng đi, chậm thêm đi không kịp mất!"
Ánh đao lóe lên, Từ Ngôn dùng Thanh Lân đao cùng lôi mâu đồng thời tấn công mạnh vào Hổ yêu cực đại kia. Lúc này Minh Phi cũng đã nhảy ra khỏi thuyền lớn.
Quỷ Diện phản bội đã thay đổi tâm tư tọa sơn quan hổ đấu của Minh Phi. Bởi gã biết rõ Từ Ngôn khó đối phó, một khi phía Thương Hổ lâm bị giết tơi bời, rất có thể Trảm Yêu Minh được Quỷ Diện giúp sức có đủ cơ hội rút đi toàn bộ.
"Hóa ra ngươi là người của Trảm Yêu Minh. Quỷ Diện, hôm nay để mạng lại đây đi."
Minh Phi quát lạnh, chân không chạm đất, khe hở trên khôi giáp sau lưng mọc ra thêm đôi cánh to lớn trong suốt. Hai tay gã cũng đồng thời có thêm hai thanh trường thương, mũi thương biến thành màu đen lộ rõ đặc tính kịch độc.
Đôi cánh khẽ đập, Minh Phi mãnh liệt vọt đến, một trước một sau, cùng với Thương Hưng đã hóa thành hổ lớn vây Từ Ngôn vào bên trong.
Bên này Từ Ngôn lấy một địch hai, bên kia Trảm Yêu Minh cũng hợp lại toàn lực ra tay. Sau khi phân phó người cởi bỏ dây trói cho ba người Bình thúc, vị Minh chủ Trảm Yêu Minh Phí Minh Viễn bèn khua động hai tay, điểm chỉ vào hư không.
Theo Phí Minh Viễn thi pháp, một mảnh lửa cháy bừng bừng chợt xuất hiện bao phủ phạm vi hơn mười trượng. Toàn bộ ong vò vẽ cực lớn vây quanh con thuyền lớn lập tức bị biển lửa bao phủ.
Phí Minh Viễn thi triển pháp thuật hỏa hệ này chính là pháp thuật đỉnh phong của cảnh giới Hư Đan, có tên là Phần Sơn!
Lửa lớn phủ trùm con thuyền nhanh chóng bị dập tắt. Bên phía Minh Phong hạp đã có trưởng lão Hư Đan tinh thông pháp thuật Thủy Hệ ra tay dập tắt hỏa diễm. Thuyền lớn ầm ầm rơi xuống đất, mấy trăm bóng người trong đó vọt ra, được ba Hư Đan Nhân tộc dẫn đội cùng tụ hợp với các trưởng lão Thương Hổ lâm tham gia đánh lén đội ngũ Trảm Yêu Minh.
Đã có Minh Phong hạp ra tay, cục diện lập tức chuyển ngược. Lúc trước Thương Hổ lâm bị đè ở thế hạ phong, nay sĩ khí lập tức lên cao, hai bên cứ vậy chiến đấu không phân cao thấp.
Chiến trường phân hai nơi, Từ Ngôn độc đấu Thương Hưng cùng Minh Phi. Nơi ba người giao thủ không ai dám đến gần.
Bọn họ không chỉ sợ hãi thực lực hai vị yêu linh hóa hình, mà bởi động tĩnh bên này quả thật quá lớn, lôi quang cuồn cuộn, đao khí ngút trời, hổ gầm liên tục, thương ảnh bay tán loạn. Mặc dù là phó trưởng lão Hư Đan của Minh Phong hạp hay Thương Hổ lâm thì cũng không dám tùy tiện tới trận thế bên này hỗ trợ cả.
Yêu linh đấu đến xuất ra hung tính là cực kỳ nguy hiểm, một khi cuồng tính đại phát, ngay cả người mình cũng đều giết chết.
Từ Ngôn dùng Thanh Lân đao ngăn cản trường thương biến hóa tài tình của Minh Phi, rồi thi triển ngay lôi mâu đuổi giết Thương Hưng, gương mặt ẩn sau tấm mặt nạ quỷ càng thêm âm trầm. Sau đó, hắn khẽ động pháp quyết, mười con yêu linh luyện hồn được thả ra, thay thế Thanh Lân đao vây Minh Phi lại.
Với tay cầm đao, Từ Ngôn hét to một tiếng, xuất ra Phách Đao quyết!
Bách Quỷ Dạ Hành đều đã vận dụng ra khiến Từ Ngôn có chút lo lắng. Cũng không phải vì đối thủ khó chơi, mà vì cua xanh nhỏ ẩn thân trong tay áo hắn có chút không thích hợp.
Cua xanh nhỏ không đạt tới Yêu vật căn bản không có tác dụng gì trong lúc này, chỉ là thân thể cua nhỏ lúc này run rẩy, biểu thị nguy hiểm đang tiến đến. Từ thần niệm trong đầu cua nhỏ, Từ Ngôn cảm nhận được cua nhỏ đang e sợ.
E sợ đồng loại cường đại hơn mình!
Phách Đao tam thức lập tức vận chuyển, Thương Hưng bị đánh bay ra xa trăm trượng, nện văng vào trong rừng rậm, va thẳng vào một thân cây đại thụ to bằng hai người ôm không xuể. Sau đó hắn xuất ra Phần Sơn, một quầng lửa cháy trực tiếp bao phủ lấy Minh Phi ở giữa không trung.
"Xuất Quỷ Nhập Thần!"
Nói nhỏ một câu, Từ Ngôn hóa thành một cỗ Âm khí lập tức xông vào rừng rậm. Không để Thương Hưng giãy giụa đứng lên, một đạo ánh sáng màu xanh rơi thẳng xuống đầu gã.
Thương Hưng bị đánh rất thê thảm. Thực tế một đao đánh lén kia đã khiến gã bị trọng thương. Nhưng thân là yêu linh có lai lịch thâm hậu ở Thương Hổ lâm, Thương Hưng không phải không có thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Phát giác được ánh đao kéo tới, Thương Hưng phát ra một tiếng gào thét thê lương, miệng há rộng phun ra một luồng sáng trắng. Luồng sáng kia hóa thành một đốt xương khô lơ lửng trên đỉnh đầu gã, không chỉ đánh bay Thanh Lân đao, còn để lại trên thân đao không ít vết nứt rạn.
"Hổ cốt Đại yêu!"
Ánh mắt Từ Ngôn sáng ngời.
Hắn đưa tay đánh ra hơn mười khối Thần Võ đạn, tiếng bạo liệt cực lớn hầu như vang tận mây xanh.
Thương Hưng cũng không biết Từ Ngôn còn có thể ném Thần Võ đạn. Thực tế loại vật như Thần Võ pháo này không có ở Thiên Bắc, đến khi gã bị Thần Võ đạn bao phủ thì chỉ có thể dựa vào Hổ Vương cốt ngăn cản mà thôi.
Ném ra Thần Võ đạn xong rồi, Từ Ngôn còn đưa hai tay bắt ấn, lôi quang trong song chưởng nổ bùng lên.
"Lôi mâu!!!"
Rặc rặc, xoẹt!!!
Hai đạo lôi mâu chợt hiện ra, lập tức nhập vào trong khói bụi của Thần Võ đạn. Theo sát lôi mâu là hai đạo lôi quang nữa.
Thi triển liên tiếp ba lượt lôi mâu bằng cả hai tay, tổng cộng sáu đạo, lại thêm trên trăm viên Thần Võ đạn lúc trước. Xem như Thương Hưng cực kỳ xui xẻo, đến Hổ Vương cốt cũng phát ra tiếng kêu nhỏ như sắp đứt gãy mất.
Tấn công vũ bão như vậy, xem như Từ Ngôn là đang cố tranh thủ thời gian.
Cua xanh nhỏ quái dị khiến hắn ý thức được có địch nhân tiến đến. Có thể khiến cua nhỏ kiêng kỵ như vậy nhất định là phải là đồng tộc họ nhà cua. Mà bên trong thành Ngũ Địa này, họ nhà cua nổi danh nhất, chính là Quy Nguyên tông Hải Đại Kiềm.
Lúc này vẫn còn chưa thấy tung tích của Hải Đại Kiềm, nhưng đối phương có thể đã tới sớm, đang ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó mà thôi.
Một kích toàn lực đánh cho hổ lớn huyết nhục mơ hồ, toàn thân hổ dán sát xuống mặt đất. Không để bụi đất tản đi, Từ Ngôn đã biến thành gió mát, trực tiếp dẫm lên trên đầu hổ, ánh đao lóe lên, chém ra một vết đao kinh khủng trên đầu nó. Có điều dù vậy, Thương Hưng rõ ràng còn không chết, chỉ kêu thảm quay đầu cắn tới, bị Từ Ngôn một cước đá lệch miệng.
Thương Hưng bị trọng thương gần chết, đoạn Hổ Vương cốt kia cũng trở nên ảm đạm không chịu nổi, bị Từ Ngôn dùng linh lực vây khốn trực tiếp thu vào túi trữ vật. Sau đó hắn đưa tay nắm lấy túi trữ vật giấu trên bộ lông cổ của hổ xuống.
Yêu linh hóa hình có thể sử dụng túi trữ vật Nhân tộc, đây cũng là điểm khác biệt giữa yêu linh hóa hình và yêu linh bình thường.
Lúc đấu giá hội, Từ Ngôn đã kiến thức qua tài phú của Yêu tộc thế nào. Loại chỗ tốt đưa tới tận cửa thế này sao hắn có thế không thu nhận chứ?
Vừa mới nắm lấy túi trữ vật của Thương Hưng, hắn còn chưa kịp nhìn, ánh mắt đã biến đổi, cả người lập tức biến mất. Hắn dùng phong độn bỏ chạy!
Ầm ầm!
Một cái chân to từ trên trời giáng xuống, trực tiếp giẫm thẳng xuống vị trí vừa rồi Từ Ngôn đang đứng. Trong cát bụi kia xuất hiện một bóng người cao lớn, mặc trọng giáp màu xanh, cầm theo hai thanh cự chùy to như cái vạc nước.
"Ôi!!! Ái da, chạy không chậm nha, Quỷ Diện đúng không, đến đến đến, gia gia đại chiến ba trăm hiệp với ngươi!"
Hải Đại Kiềm nhe răng cười, lao nhanh ra khỏi chỗ cát bụi, vung đại chùy liên tiếp không ngừng đấm vào từng gốc cây đại thụ. Trong tiếng nổ vang, mảnh gỗ vụn tung bay, cây gỗ đổ rạp, đại chùy như chớp, lập tức nện đổ hơn mười gốc đại thụ, Từ Ngôn cũng vì thế mà bị ép hiện thân.
"Con cua to xác..." Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Tìm tới hầm cách thủy hả?"
Hai người vừa nói xong, Minh Phi cũng đập cánh, miễn cưỡng thoát ra khỏi luyện hồn bao vây, xuất hiện ngay bên cạnh Hải Đại Kiềm, giọng điệu chửi bới.
"Dám cả gan luyện hóa hồn của yêu linh, Quỷ Diện, Thiên Bắc không tha cho ngươi đâu. Hôm nay nhất định ngươi phải chết!"
"Pháp môn luyện hồn, quả đúng là người của Trảm Yêu Minh. Hắc hắc, hôm nay Trảm Yêu Minh các ngươi đừng mơ chạy thoát được!" Hải Đại Kiềm gầm lên một tiếng. Yêu linh có cảm giác rất nhạy bén, có thể cảm giác được luyện hồn tồn tại.
Theo Hải Đại Kiềm quát lạnh, xa xa lập tức có vô số bóng người vây giết mà đến. Nhân thủ Quy Nguyên tông được phái đến có tới hơn một ngàn.
Hai yêu linh hóa hình này đã nổi lên chiến ý, còn một kẻ khác coi như thê thảm rồi.
Thương Hưng lúc nãy bị Từ Ngôn đánh ngã, không chỉ bị đoạt Hổ Vương cốt, túi trữ vật, mà còn bị đạp một cước. Hải Đại Kiềm không dẫm lên Từ Ngôn, cho nên dẫm thẳng lên người Thương Hưng. Lúc này Thương Hưng suy yếu vô lực mắng chửi: "cmn không có kẻ nào tốt cả, Hải Đại Kiềm, một cước kia của ngươi lão tử nhớ kỹ..."