Nạp trăm sông về một mối, thu nghìn dặm vào một tấc vuông, nơi này chính là Hóa cảnh.
Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến loại địa thế kỳ diệu này, thế nhưng ngoại trừ hiểm địa Bí cảnh trong Thiên Hà vịnh, thì đây là lần đầu tiên Từ Ngôn được trông thấy tận mắt.
Không quá khó để giải thích về Hóa cảnh, đơn giản chỉ là mang một khu vực rộng lớn thu nhỏ lại mà thôi. Nhìn từ bên ngoài, tổng bộ Trảm Yêu Minh chỉ là một hốc cây thế nhưng ở bên trong chính là một động thiên khác.
“Nơi đây tuyệt thật!”
Nghe Từ Ngôn gật đầu khen ngợi, thành viên Trảm Yêu Minh liền mỉm cười hài lòng, độ thiện ý tăng lên rõ rệt.
“Biết thế nào Từ đạo hữu cũng tán thưởng. Thiết Tam Mộc ta lần đầu tiên đến đây còn kinh ngạc hơn ngươi nhiều, rồi còn đi tới đi lui trong hoa viên đo đạc các hướng, ha ha.” Thợ rèn cười nói, tay vuốt lên đầu trọc của mình.
“Ai cũng vậy cả, ta còn mất mặt hơn Thợ rèn,” Bình thúc cười nói: “Cách đây khoảng 40 năm, đó là lần đầu tiên đến tổng bộ, ta còn ngỡ là mình lạc vào thế ngoại đào nguyên. Ta thầm nghĩ hay là mình nên bế quan vĩnh viễn tại đây, ít nhất là không phải chướng mắt bọn yêu ma tác quái ở bên ngoài.”
Nói xong, Bình thúc điều chỉnh lại nét mặt nghiêm túc, cúi người thật sâu trước mặt Từ Ngôn, thành khẩn nói: “Đa tạ Từ đạo hữu cứu giúp, tại hạ mờ mắt, không phân biệt rõ tốt xấu gian ác, mong đạo hữu đừng trách.”
Từ Ngôn khoát tay, nói: “Thân ở nơi nguy hiểm, các ngươi cẩn thận một chút cũng là chuyện đương nhiên.”
Chỉ với một câu nói đơn giản bỏ qua hết việc bị hiểu lầm là gian tế, trong mắt mọi người, hình ảnh của Từ Ngôn trở nên vô cùng rộng lượng.
“Chỉ lo bản thân, ấy là tiểu đạo. Nhân tộc chúng ta nắm trong tay chí khí của trời đất, chiếm giữ vị trí đứng đầu của vạn vật. Thế nhưng hiện nay bách tính bị Yêu tộc đàn áp, vậy thì chúng ta sống ở nơi tốt cũng có khác gì lao tù đâu?”
Phí Minh Viễn thở dài, dẫn Từ Ngôn đi đến một phòng khách rộng rãi. Ngay lập tức, có đệ tử đến dâng trà, mấy vị trưởng lão liền nhanh chóng ngồi xuống, mọi người đều nhìn vào Từ Ngôn.
“Từ tiền bối, Tiểu Linh Đang cám ơn tiền bối đã cứu mạng!”
Vừa nói xong, sắc mặt nàng ửng hồng e thẹn, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi sảnh đường - đệ tử tu vi Trúc Cơ thật ra không thể có mặt tại nơi này. Nhìn bộ dáng của cô bé như thế, mấy vị cường giả Hư Đan cùng nhau cười to.
“Đứa nhỏ Tiểu Linh Đang này có số mạng thật là đáng thương, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ. Thế nhưng con bé tay chân vô cùng lanh lẹ, hiểu chuyện, nấu ăn cũng rất ngon.”
Sau khi nói xong, Phí Lão liếc mắt về hướng Tô Tễ Văn ra ám hiệu.
Tô Tễ Vân đã nhận ra tâm tư của Tiểu Linh Đang từ đầu, giờ lại thấy Minh chủ ra dấu bằng ánh mắt, ngay lập tức hiểu rõ vấn đề, bèn bước ra đề xuất ý kiến: “Hay là để Tiểu Linh Đang đi theo làm thị nữ cho Từ đạo hữu. Có nàng bên cạnh lo toan các việc vặt, đạo hữu chắc hẳn sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút, không biết ý kiến của người thế nào?”
“Ta thân là một tán tu nơi rừng núi, đã quen sinh hoạt một mình.” Từ Ngôn mỉm cười, từ chối ý tốt của đối phương, nói: “Phí Lão, kiện pháp bảo đó đang ở đâu?”
Từ Ngôn vốn không định ở lại tổng bộ lâu, hai ba con mèo to nhỏ Trảm Yêu Minh, chưa đủ quan trọng để những vị Đại yêu Thiên Bắc ra tay. Chỉ cần Thanh Bì hay Kim Tình ra mặt cũng đủ làm đội quân trừ yêu này run sợ. Đến một lúc nào đó chọc đến các vị Đại yêu, thì Trảm Yêu Minh chắc chắn bị nhổ cỏ tận gốc.
Chủ ý của hắn là lấy được pháp bảo rồi rời đi, bản thân hắn là một đạo sĩ, quan tâm làm gì đến cái khái niệm gọi là đạo nghĩa Nhân tộc.
Cũng không phải do Từ Ngôn mang lòng dạ ác độc, mà đó là sự thật bày ra trước mắt.
Nếu Thiên Bắc Nhân tộc đồng tâm hiệp lực, Từ Ngôn hắn cũng sẽ xung phong vì Nhân tộc mà góp một phần sức. Đáng tiếc thay, ngoại trừ nhân thủ Trảm Yêu Minh, bọn tu sĩ kia cơ bản không hề xem mình là người mà chọn cách sống luồn cuối dưới gót chân Yêu tộc. Ví như trường hợp của Thường Tân, vị tu sĩ tội nghiệp này bị áp bức đến nỗi mất hết lòng nhiệt huyết; đến cả hai huynh đệ nhà họ Triệu tại thôn Thần Lộ, bản thân là người tu luyện, lại có thể chọn hành động tự sát để kết thúc cuộc đời. Không phải Từ Ngôn lạnh lùng, nhưng Thiên Bắc Nhân tộc đã làm lòng Từ Ngôn nguội lạnh.
Thay vì dùng hai từ Nhân tộc, tốt hơn hết gọi bọn họ là nô. Dưới ách áp bức và xiềng xích trói buộc của Yêu tộc nhiều năm qua, bọn nô lệ ấy hẳn đã dần quên đi bản ngã của chính mình.
Nhớ tới Kiều Tùng, một tên tu sĩ cặn bã dựa hơi Yêu tộc, mắt Từ Ngôn lóe lên tia lạnh lùng. Lúc này, mục đính chính của Từ Ngôn đơn giản là mang đi pháp bảo do Mập Cửu lưu lại, tìm một nơi hẻo lánh để bế quan tăng lên tu vi, ít nhất cũng phải tìm hiểu cho ra nguyên nhân rỏ rỉ lửa bên ngoài Kim Đan.
“Đừng vội đừng vội, pháp bảo không tự chạy trốn đâu, ta vẫn còn có một việc muốn tuyên bố trước đã!”
Phí Lão đứng dậy trước mặt Từ Ngôn, nét mặt ngưng trọng, những người khác cũng ngay lập tức đứng dậy.
Trong khi Từ Ngôn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Phí Minh Viễn bỗng quỳ xuống một chân, cao giọng nói “Trảm Yêu Minh Phí Minh Viễn, cung nghênh Minh chủ”.
“Cung nghênh Minh chủ!” Ngay sau đó, Tề Dương Bình cũng quỳ xuống một chân, cao giọng hô lên.
“Cung nghênh Minh chủ!” Tô Tễ Vân cũng hành động không khác gì hai vị đồng môn.
Có ba người khởi xướng, các vị Hư Đan trưởng lão còn lại, bao gồm cả Thợ rèn có tu vi Hư Đan đỉnh phong, cũng bắt chước tương tự, chân khuỵu xuống, miệng nói cung nghênh Minh chủ.
Gần mười vị tu sĩ có cấp độ Hư Đan cùng nhau hành động làm Từ Ngôn vô cùng sững sờ, hắn đứng dậy hỏi “Chư vị làm như thế này là có ý gì?”
“Không dám giấu diếm đạo hữu, Trảm Yêu Minh chúng ta có một quy cũ truyền miệng.” Phí Minh Viễn cười khổ nói: “Chức vị Minh chủ không dựa vào tu vi để lựa chọn, mà được phán định dựa trên công lao. Người nào lập công cao nhất, đó chính là Minh chủ Trảm Yêu Minh.”
“Không những cứu mạng lão phu cùng Tô Tễ Vân, Từ đạo hữu còn ra sức liều mạng với Yêu tộc Ngũ địa, yểm trợ mấy trăm người phe ta có thể rút lui – với đại công này, ngoại trừ đạo hữu ra, thử hỏi còn ai xứng đáng vị trí Minh chủ nữa chứ?” Bình thúc vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Họ quả thật đã nghênh đón Từ Ngôn một cách quá trịnh trọng. Một nhóm trưởng lão Trảm Yêu minh tu vi Hư Đan, bình thường gặp khách ngang hàng chỉ cần chắp tay chào, chưa bao giờ có tiền lệ quỳ xuống một chân như thế này.
Phí Minh Viễn không tiếc hy sinh thể diện của trưởng lão dưới trướng mình hòng ép buộc Từ Ngôn ở lại.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ta cũng là tu sĩ Nhân tộc mà.”
Đến lúc này, Từ Ngôn rõ ràng có thể nhận ra thủ đoạn của Trảm Yêu Minh. Thế nhưng hắn đã có dự tính của bản thân, cho dù đám người kia vừa quỳ xuống một chân hay thậm chí dập đầu xuống đất thì hắn củng chẳng bao giờ nghĩ đến chức vị Minh chủ.
Khó chối từ vì lời mời nồng nhiệt, rồi bán đứt mạng mình cho Trảm Yêu Minh sao?
Vị trí Minh chủ đang nằm trong tay Phí lão, các thể loại “quy củ” có tồn tại hay không đều từ miệng hắn nói ra. Người ta rõ ràng vừa may xong một cái túi lớn chờ Từ Ngôn tự đưa đầu vào.
Chỉ đơn giản nói một câu, rồi Từ Ngôn liền đi nhanh ra đại sảnh, cũng không hề uống trà. Hắn đứng ngoài cửa, xoay lưng về phía mọi người nói: “Phí lão, thực hiện lời hứa đi.”
Thấy Từ Ngôn không đồng ý, Phí Minh Viễn thở dài, đứng dậy đi ra ngoài cửa, nói: “Minh chủ, pháp bảo đang ở ngay trước mặt ngài.”
Vẫn dùng cách gọi Minh chủ, rõ ràng là Phí Minh Viễn đang ngầm dùng từ ngữ để giở trò ép buộc Từ Ngôn.
Trảm Yêu Minh thật sự yếu ớt đến đáng thương. Do đó, từ khi trông thấy Từ Ngôn đánh ra một đạo pháp thuật có uy lực ngang bằng với sức mạnh của Nguyên Anh xuất thủ, Phí Minh Viễn đã quyết tâm không màng đến sĩ diện để có thể lôi kéo sự trợ giúp to lớn của người này.
“Ở ngay trước mặt ta?”
Từ Ngôn ngẩn người trong thoáng chốc, nhìn hòn non bộ trong sân, trừng to mắt hỏi: “Là hòn núi giả này ư?”
Hắn không cảm nhận được bất cứ tia linh khí nào phát ra từ hòn non bộ, rõ ràng đây không phải là món pháp bảo đó. Từ Ngôn vốn dĩ không phải là một người hiền lành gì, nếu như Trảm Yêu Minh dám lừa gạt hắn, thì hắn biết rõ khả năng trở mặt của mình còn nhanh hơn lật bánh tráng a. Không nắm được pháp bảo trong tay, lẽ nào hắn lại nhịn?
“Không phải là hòn non bộ đâu. Với nhãn lực của Minh chủ, lẽ nào không nhìn ra manh mối?”
Bình thúc cùng các trưởng lão khác đi theo ra ngoài, cười nhẹ, chỉ tay lên đỉnh đầu, rồi chỉ xuống mặt đất, sau đó nói: “Mời Minh chủ đoán, món pháp bảo truyền thừa mấy trăm năm nay của Trảm Yêu Minh thật sự là cái gì?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt; cầu mong Minh chủ đừng tức giận nếu đoán ra.” Tô Tễ Vân mang theo nét mặt cổ quái nói khẽ: “Trong trường hợp Minh chủ nổi cơn thịnh nộ, xin hãy đi chém giết Yêu tộc để nguôi đi lửa giận. Tiểu nữ tử thân mang thương nặng, khó có thể chống nỗi bản lĩnh cao cường của ngài.”
Cả nhóm Hư Đan trưởng lão Trảm Yêu Minh thay nhau phân bua, kẻ thì chỉ ra manh mối, có kẻ nhắc khéo, người sau cùng còn nói rõ Từ Ngôn không được mang họ làm tâm điểm trút giận.
Càng nghe, Từ Ngôn càng cảm thấy rối rắm. Tuy nhiên, trong thoáng chốc, Từ Ngôn sa sầm nét mặt, đôi mắt lóe lên như bốc lửa bởi vì hắn vừa nghĩ ra một khả năng.
Đứng giữa trang viên, Từ Ngôn trừng mắt, gắn giọng hỏi: “Phí lão, đừng nói với ta pháp bảo truyền thừa nhiều năm của Trảm Yêu Minh các ngươi chính là tòa phủ lớn này?”