Cửa lớn được mở ra, Tiểu Linh Đang hơi do dự, mím nhẹ miệng nhỏ bước vào bên trong.
Nhìn thấy Minh chủ đang ngẩn ngơ, nàng hơi bối rối, đứng yên một góc.
"Để xuống đi!"
Từ Ngôn rõ ràng là đã tỉnh táo lại từ lâu, cất tiếng nói, sau đó rót một ly linh trà, nhấp một cái, khen: "Trà ngon."
"Lần này Minh chủ không thể không đi sao?"
Tiểu Linh Đang mím nhẹ đôi môi nhợt nhạt, hỏi vu vơ một câu, ánh mắt lộ vẻ kỳ vọng.
"Ta ở lại khoảng vài ngày." Từ Ngôn cười nhẹ.
"Hy vọng ngài sẽ thường xuyên trở lại, nơi này là nhà của Trảm Yêu Minh, cũng là nhà của Tiểu Linh Đang."
Nàng ưỡn lên ngực nhỏ, nói: "Trảm Yêu Minh chắc chắn sẽ ngày càng lớn mạnh, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ làm bọn yêu thú hung ác kia kinh sợ!"
Nhìn cô bé siết chặt đôi tay nhỏ đến trắng bệch, Từ Ngôn có một chút kinh ngạc, sau đó hắn trịnh trọng gật đầu.
"Người là linh hồn của vạn vật, không thể nào khuất phục dưới chân Yêu tộc, tại Thiên Bắc này, không sớm thì muộn, Nhân tộc chắc chắn sẽ có một vị trí."
"Nếu Minh chủ đã nói vậy thì tiểu nữ tin nhất định ngày đó rồi sẽ đến!" Tiểu Linh Đang tỏ vẻ vui mừng, hoan hô một tiếng, lại thấy mình vừa có hành động có phần không phải phép, vội vàng sửa chữa tư thế nghiêm túc lại.
"Cha mẹ của ta đều trở thành thức ăn của yêu thú, còn em trai ta nữa, ta hận yêu tộc, vì vậy ta càng phải mạnh mẽ hơn."
Không giống với những nữ nhân dịu dàng, yếu đuối khác, cô bé chắp hai tay lại, trông như một gã "nam tử hán", cũng có thể là học từ Tô Tễ Vân, toát ra dáng vẻ hiên ngang. Nàng đi tới cửa, quay đầu nhìn Từ Ngôn cười ngọt một tiếng rồi bước nhanh rời đi.
Nhìn cô gái đi xa, Từ Ngôn vẫn giữ trên môi một nụ cười nhàn nhạt nhưng trong thâm tâm lại dấy lên một tia day dứt.
Hắn đã thấy qua nhiều hoàn cảnh thê lương của Nhân tộc tại Thiên Bắc, nhưng tựu chung lại, cảm xúc của hắn chỉ đơn giản là tức giận. Tim hắn tựa như là sắt đá, không sinh ra được các loại tình cảm chập chờn khác.
Cho đến vừa rồi nghe cô bé kia bộc lộ tâm tình, hơi ngây thơ lại mang một phần tin tưởng, Từ Ngôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Kể từ ngày rời xa lão đạo sĩ cùng thê tử, cõi lòng của hắn dường như càng ngày càng lạnh lùng hơn. Cảm xúc đó không đơn thuần chỉ là lạnh lùng, mà còn pha một hương vị vô tình mờ mịt.
Tại sao thế nhỉ?
Trong lúc kinh ngạc, hắn lại trầm tư một lần nữa.
Lúc này đây, hắn tự đặt mình vào vị trí sư huynh Sở Bạch. Nếu như Sở Bạch gặp chuyện bất bình, chắc chắn sẽ rút đao tương trợ, hành hiệp bốn biển, giữ thiên hạ thái bình, có thể xác định mười phần rằng hắn sẽ mở ra một trận thảm sát Yêu tộc tại Thiên Bắc.
Sư huynh cuối cùng vẫn là quay lại Thiên Nam...
Muốn bỏ đi cái suy nghĩ lạ lùng kia, Từ Ngôn định viện lý do Sở Bạch đã quay lại Thiên Nam để thuyết phục mình. Nhưng sau đó, hắn biết rõ Sở Bạch có lý do bắt buộc phải trở về Thiên Nam.
Cứ ba năm một lần, sinh cơ của Sở Linh Nhi sẽ trở nên cạn kiệt.
Bóng dáng hắn ngồi xếp bằng trong phòng, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.
Bỗng chốc, hắn ngộ đạo. Một loại minh ngộ về hai khái niệm thiện và ác bất chợt xuất hiện.
Giữa cõi tối tăm, Từ Ngôn như rơi vào một dạng cảnh giới kỳ dị. Hắn không thể mở miệng nói, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, giống như bị giam hãm tại bản thân, muốn thoát ra, phải tự mò mẫm đường đi giữa muôn vàn ý niệm đang trói buộc.
Nếu hắn không thể vén được màn mây, tìm ra chân tướng, dù cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại nhưng có thể vì một lần sai sót mà bỏ rơi cơ hội nâng cao tu vi.
Cơ hội ngộ đạo là khoảnh khắc mà các tu sĩ chỉ có thể ngẫu nhiên mà đạt được, đấy còn được gọi là cơ hội trời ban, nếu chẳng may bỏ lỡ, ắt sẽ nuối tiếc cả đời.
Thật ra, Từ Ngôn không muốn đi theo con đường vấn đạo như vậy, chỉ là lòng hắn nhất thời mâu thuẫn. Hắn rốt cuộc là thiện, hay là ác.
Tầng sương mù nghi vấn đang bủa vây lòng hắn, giống như là gông xiềng, không có cách nào tránh thoát. Trong ba ngày liên tục, Từ Ngôn lặng im bất động, cuối cùng tức giận, nhớ lại những việc mà mình từng làm.
Hắn vì tức giận, ra tay giết hai tên thành chủ Trường Nhạc và Thiên Túc.
Hắn vì đoạt pháp bảo, chiến yêu linh thành Ngũ Địa, bắt giữ Kim Tình.
Hắn ỷ vào thân phận đặc thù, nhảy nhót giữa hai phe chính tà tại hành trình bên trong bí cảnh Ma La Động.
Hắn vì trả nhân tình, cứu Bàng Phi Yến nơi đáy vực.
Hắn vì bị ép buộc, mà ra tay giết chết cả nhà họ Hứa.
Hắn vì nhớ tới Tam tỷ qua bóng dáng của Hồng Nguyệt, không do dự ném ra Thạch đầu dẫn đi Đại yêu, cứu thoát dân chúng trong thành khi gặp nạn châu chấu.
Hắn vì biết rõ mình phải chết nên nhất quyết phải kéo theo đám đệ tử tà phái chôn cùng, dẫn dầu xông về phía thiết kỵ Man tộc, lừa giết hàng vạn người tại núi Ngọc Lâm.
Hắn vì thấy rõ thảm kịch trần gian, nên hạ độc tàn sát cả ngàn người ở trại Nguyên Sơn.
Hắn vì trả thù cho lão đạo sĩ bị bức tử dưới tay Thái Thanh Giáo mà phá hủy Thừa Vân Quan.
Bên trong phòng tối, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ mái tóc.
Trên quãng đường dạo chơi giữa dòng ký ức, đến lúc này, Từ Ngôn cuối cùng xác nhận, bản thân hắn chưa bao giờ tồn tại một khái niệm mang tên chính nghĩa!
Ánh mắt hắn trở nên mơ hồ, suy nghĩ hỗn loạn tựa như những sợi tơ bện thành một tiêu điểm bế tắc, khóa hết các lối dẫn đến câu trả lời chính xác.
Cơ hội ngộ đạo vô cùng quý hiếm, nhưng cũng tồn tại sự rủi ro. Trong nhất thời nửa khắc, không thể hiểu ra đại đạo vốn là lẽ thường, điều đó không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với bản thân của tu sĩ, kết quả xấu nhất cũng là tu vi giậm chân tại chỗ mà thôi. Tuy nhiên, nếu không thể tự kiềm chế mà bị hãm sâu vào đó, bản thân thần hồn có thể bị thương nặng, thậm chí là vỡ nát, hóa thành hư vô.
Ngộ đạo cực kì hao tổn tinh thần. Đợi đến khi tinh thần lực hao hết mà bản thân vẫn còn tại điểm bế tắc, không cách nào thoát thân, hậu quả đáng sợ đang chờ đợi Từ Ngôn chính là hồn phi phách tán.
Đây chính là nguy cơ trong lúc ngộ đạo, không thể nào tránh khỏi, cùng sở học của bản thân có một mối liên quan.
"Sư phụ, đây là một con đường cụt mà!"
Cách đây rất lâu, Từ Ngôn nhớ lại ký ức lúc hắn vừa lên năm, đó là khung cảnh một lão đạo sĩ dẫn theo tiểu đạo sĩ phía sau lưng đi lên núi hái thuốc. Được một đoạn, dừng chân tại một khu vực chung quanh toàn là cỏ hoang mọc cao hơn đầu người, tiểu đạo sĩ thấy quang cảnh ấy, gãi gãi đầu, quay qua thỏ thẻ với lão đạo sĩ như vậy.
Rõ ràng là hắn đang đói bụng, đòi trở về ăn cơm.
"Có đường, không chỉ là một con đường."
Lão đạo sĩ nở một nụ cười hòa ái, chỉ một bụi cỏ dại trước mặt, nói: "Ngươi nhìn kỹ một chút, cẩn thận quan sát rõ xem nào."
Từ nhỏ, tiểu đạo sĩ đã thông minh hơn người, nhìn hồi lâu, lắc đầu nói: "Hoàn toàn không có a, sư phụ hoa mắt rồi đó."
Lão đạo nhân già nua chợt cười dài, sãi bước tiến tới, cỏ hoang liền bị đạp ngã. Một con đường mòn xuất hiện theo từng bước chân của lão giả, tiểu đạo sĩ bé nhỏ chỉ có một lựa chọn là phải đuổi theo.
Đi qua bụi cỏ, lão đạo sĩ ngừng lại, đưa lưng về phía tiểu đạo sĩ hỏi: "Ngươi thấy có đường đi rồi chứ?"
"Con thấy được, sư phụ đạp lên cỏ, tạo ra đường. Chờ con lớn thêm chút nữa cũng có thể đạp đi ra một con đường y như vậy."
"Không quay đầu lại, ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy mình đã đi ra được một quãng đường dài bao nhiêu. Ngoảnh đầu lại, ngươi sẽ bị hấp dẫn bởi con đường bằng phẳng đó mà xoay chân bước trở về."
Lão đạo sĩ cúi người xuống, vỗ đầu tiểu đạo sĩ một cái, cười tủm tỉm nói: "Ngươi phải biết rõ, đường đi là ở dưới chân. Không cần quay đầu lại, cứ đi về phía trước, lẽ dĩ nhiên đường đi sẽ bám sát theo từng bước chân của ngươi, nửa bước cũng không thiếu..."
Không cần quay lại, đường ở dưới chân...
Nghĩ đến lời dạy bảo của lão đạo sĩ, lòng Từ Ngôn trở nên bình tĩnh hơn từ những dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Trong phòng lớn yên tĩnh, bóng người tựa như hóa đá kia vẫn không có bất cứ động đậy nào, chẳng qua là khóe miệng của hắn vương nhẹ, tựa như một nụ cười vui vẻ.
Dùng mắt nhìn thấy, vĩnh viễn chính là đường đi do người khác tạo ra. Còn đường đi của chính mình, dĩ nhiên là xuất hiện phía sau từng bước chân của bản thân. Ta đi được bao nhiêu xa, đường liền dài tương đương khoảng cách ấy, ta nếu đi đến cuối chân trời, thì con đường ấy sẽ lẽo đẽo sau lưng đến tận chân trời góc biển.
Thiện hay ác, thì sẽ thế nào?
Không thẹn với lòng, thì cần gì phân thiện - ác?
Dường như có một tiếng gào thét vang trong cõi lòng, từng điểm bế tắc liền phát ra âm thanh rạn nứt, hóa tan thành tro bụi. Giữa cõi tăm tối, một con đường dài xuất hiện; phía cuối con đường, có một cánh cửa xuất hiện dẫn lối ra khỏi nội tâm.
Ngay thời điểm minh ngộ, Từ Ngôn có một cảm giác kỳ dị, tựa như trở thành chúa tể chân chính trong lòng mình, có thể hô mưa gọi gió, dời non lấp bể.
Thật đáng tiếc, bên trong nội tâm, làm gì có gió mưa để có thể hô gọi, càng không có biển, núi để lấp dời.
Từ Ngôn bước đi thật chậm, tận dụng lực lượng minh ngộ để đi ngược lại trên con sông dài ký ức. Mục đích của hắn là tìm hiểu xuất thân của chính mình, muốn biết cha mẹ ruột của mình đến cùng là ai.
Quang cảnh trước mắt bỗng hiện ra tình cảnh lúc hắn bốn tuổi, khi đó hắn đang chơi đùa cùng lũ trẻ nhỏ đồng trang lứa trước cửa đạo quan.
Thời gian lại ngược đến năm hắn lên hai, Quỷ Diện ngày đó còn hồn nhiên ngây thơ nô đùa, chạy theo đàn kiến xung quanh vườn rau.
Rồi hắn thấy được bản thân mình lúc một tuổi đang tập tễnh từng bước đi đầu tiên giữa thế giới này.
Mãi đến thời điểm khi hắn vừa chào đời, bên trong tinh thần của Từ Ngôn bỗng đột ngột dấy lên một cảm giác lạnh lẽo đến thấu cả xương.
Tại sao không phải là cảm giác ôn nhu trong vòng tay mẹ hiền, mà lại là một cái lạnh thấu tận xương tủy, tựa như táng thân tại dòng sông băng giá lạnh lẽo đến nỗi kim thiết đều phải tan vỡ?
Chỉ còn vài bước để thoát ra khỏi ngục tù nội tâm, Từ Ngôn lại sa vào hiểm địa khủng bố thêm lần nữa. Thân ảnh được ngưng tụ từ nội tâm hắn trở nên chao đảo, như sắp phải hóa thành hư vô. Hắn như một đứa bé đang bị trôi dạt theo từng cơn sóng, trôi lơ lửng trên dòng sông băng vô tận, cả người đang bị một cơn giá rét đáng sợ bủa vây.
Ký ức đáng sợ bị chôn vùi từ lâu nay bỗng dưng bị phác họa ra, tạo nên những hình ảnh quá khứ kinh người. Trừ phi gặp người có tâm trí kiên định như sỏi đá, bằng không làm sao có thể vượt qua nỗi đáng sợ trong tâm tưởng này.
Con người vốn dĩ khi sinh ra đã mang theo bên mình nỗi sợ hãi, sợ bóng tối, sợ cô độc, nỗi băn khoăn, sự bất lực; từng yếu tố ấy tồn tại sâu trong tâm thức của mỗi cá nhân. Nhưng phần sợ hãi này của Từ Ngôn lại cực kì kinh hãi gấp hàng triệu lần so với bất cứ người nào. Chỉ cần thoáng nghĩ đến, hắn có thể sẽ phải gánh chịu hậu quả trầm luân muôn kiếp tại đáy vực sâu hồi ức khủng bố này.
Những ký ức đáng sợ đó cứ ăn mòn dần tinh thần lực của hắn cho đến khi cạn kiệt...
Rào rào!
Bên tai hắn nghe thấy tiếng nước chảy, tinh thần bỗng chấn động mạnh một cái, Từ Ngôn cảm giác hơi lạnh băng giá này đang dần rút đi.
Đứa bé bị dìm dưới đáy sông được vớt lên bởi một bàn tay, nhờ đó, hắn thấy được một gương mặt già nua nhưng vô cùng hòa ái đang nhìn lại hắn.
Ê a! Ê a!
Đứa bé chẳng khóc lại không chịu cười, bi bô tập nói, chẳng biết là nó muốn nói cái gì.
Lão đạo sĩ ôm đứa bé vào lòng, cười ôn hòa, giống như hiểu rõ những tiếng "ê, a" bập bẹ kia, một lát sau cười trìu mến lần nữa, rồi lên tiếng: "Rồi sẽ có một ngày, thiết thụ sẽ ra hoa..."
(*THIẾT THỤ KHAI HOA: diễn tả một việc vô cùng hiếm gặp, trong tiếng Việt có các câu thành ngữ tương tự như: Chạch đẻ ngọn đa; Gỗ lim thái ghém…