Một đội tu sĩ tiên phong đạo cốt tiến đến, phía dưới cự mộc đang ầm ĩ cũng trở nên yên tĩnh lại.
Phu nhân váy dài đi đầu bồng bềnh đáp xuống đất, trường kiếm chuyển hướng lơ lửng ngay sau lưng như thể bóng với hình, khí tức Pháp bảo mơ hồ lưu chuyển.
Nhìn thấy phu nhân kia, Từ Ngôn thầm kinh ngạc.
Trong mắt trái hắn, trước mặt nữ tử kia là một gương mặt hồ ly xinh xắn, nhìn không có gì đáng sợ cả. Thế nhưng khiến Từ Ngôn kinh ngạc, chính là thanh trường kiếm kia sau lưng vị Đại yêu kia, đó đích xác là một một kiện Pháp bảo.
Đại yêu Hồ tộc rõ ràng còn có thể khống chế Pháp bảo của tu sĩ!
Từ Ngôn chưa bao giờ thấy qua chuyện Yêu tộc khống chế Pháp bảo. Nếu như Đại yêu có thể thúc giục Pháp bảo, với tu sĩ Nhân tộc mà nói thì chẳng phải là một tràng đại uy hiếp hay sao?
Tu sĩ dựa vào Pháp bảo mới đối kháng với Yêu tộc. Mà Đại yêu này có thể khống chế Pháp bảo được như thế, đừng nói là Nhân tộc Thiên Bắc mà cả giới tu hành Thiên Nam e là cũng khó mà giữ được.
Yêu tộc vốn có yêu thân mạnh mẽ, một khi khống chế được Pháp bảo mà tu hành giả dựa dẫm vào, lúc đó thiên hạ tất đại loạn. Yêu tộc có thể thống trị cả Tình Châu, thậm chí cả thiên hạ này.
"Ngự kiếm phi hành, Văn Mai, đạo hạnh ngươi lại cao hơn vài phần a."
Nhìn người mới tới, Lôi Lục gia khinh thường nói. Nghe gã nói mấy lời này, Từ Ngôn mới thở phào một hơi.
Xem ra có lẽ Đại yêu rất khó khống chế Pháp bảo, mặc dù có thể ngự kiếm phi hành cũng không cách nào phát huy ra hết uy lực chân chính của Pháp bảo được. Bằng không thì Lôi Lục cũng sẽ không nói vậy.
"Tu vi Lục gia rất sâu, chúng ta cũng vậy."
Văn Mai đến từ núi Linh Hồ cười khẽ một tiếng, thần sắc lạnh nhạt, vung tay áo. Đám đệ tử sau lưng nhao nhao lùi về phía xa.
"Mai tiên tử giá lâm Thần Mộc hạp thật vẻ vang cho kẻ hèn này, hặc hặc."
Xích Nguyên vẫn giữ bộ dáng cười mỉm. Lão quen biết không ít Đại yêu, hầu như kẻ nào cũng có đánh tiếng chào hỏi qua.
"Xích tông chủ hữu lễ." Nữ tử khẽ khom người đầy nho nhã lễ độ, hoàn toàn khác biệt hẳn với Đại yêu Bạch Ô thô lỗ dã man.
Linh Hồ nhất mạch cũng có Yêu Vương, so với những đại thế lực chân chính nơi Thiên Bắc này, quả thật Quy Nguyên tông không đáng giá nhắc tới. Chỉ có những Yêu Vương sánh ngang với cường giả Thần Văn mới chính là tồn tại cường đại nhất, cũng đầy kinh khủng nhất ở Yêu tộc này.
"Văn Mai, thịnh yến bách yêu sắp mở ra, núi Linh Hồ các ngươi có tham gia hay không?"
Lúc này Lôi Lục ngửa đầu hỏi một câu, thần sắc kiêu ngạo.
"Linh Hồ nhất tộc không thích huyết thực, chưa có hiệu lệnh của Hồ Vương, ta còn chưa thể làm chủ được." Văn Mai ôn hòa nói, dáng vẻ như thể đối với ai cũng dịu dàng như vậy cả.
"Thịnh yến bách yêu thì liên quan gì tới huyết thực? Đó là chủ nhân Yêu tộc ta..."
Lôi Lục nói tiếp, có điều đang nói nửa chừng thì kẻ này chợt quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng quét về phía đội ngũ Quy Nguyên tông. Gã cảm giác được có một khí tức mịt mờ quanh quẩn quanh cự mộc, lúc này phát hiện một chút manh mối cho nên mới nhìn sang.
Ngay lúc Lôi Lục nhìn qua, Từ Ngôn cũng nhanh chóng thu hồi Linh thức lại.
Ngoại trừ Đại yêu ra, không người nào dám đến gần cự mộc, tất cả thủ hạ đều lui lại phía xa, căn bản không nghe rõ được những Đại yêu nói gì. Cho nên Từ Ngôn mới tràn ra một tia linh thức, không nghĩ Lôi Lục lại cảm giác nhạy đến thế.
Động tác Từ Ngôn cực nhanh, lại kín đáo vô cùng. Lôi Lục quét mắt nhìn qua đội ngũ Quy Nguyên tông, nhìn quanh tất cả đội ngũ đàm luận nhân mã một vòng, mới hừ lạnh một tiếng. Uy áp Đại yêu được gã thúc giục ra, phong bế nơi này lại. Sau đó, không ai có thể nghe được đám Đại yêu này đàm luận gì nữa.
"Thịnh yến bách yêu?"
Từ Ngôn thầm thì trong lòng: "Bách yêu Thiên Bắc muốn ăn cơm cùng nhau?"
Lần đầu tiên nghe nói đến thịnh yến bách yêu, Từ Ngôn không khỏi đầy kinh ngạc. Hiện tại hắn không chỉ cảm thấy kỳ quái, mà còn cảm thấy càng có nhiều Đại yêu tiến tới, tình huống càng khó giải quyết hơn.
Thân phận hắn không bị bại lộ còn đỡ, một khi để Thương Mộc và Quỷ Nhãn nhận ra, e rằng Thần Mộc hạp sẽ trở thành nơi táng thân của Từ Ngôn hắn mất.
Dưới cây, vẻ mặt của Lôi Lục vẫn luôn sa sầm, vị Văn Mai kia thì chỉ mỉm cười trả lời. Không lâu sau, lại có ba đạo khí tức kinh người tiến đến, đi theo ba Đại yêu này còn có một mùi vị tanh hồi truyền tới.
"Đó là Tam Thánh nơi đầm lầy!"
Theo tiếng nói nhỏ vô cùng kiêng kị của Hải Đại Kiềm, Từ Ngôn thấy được được ba gia hỏa hình thù cổ quái. Tuy chúng đều là hình người, thế nhưng mắt trái hắn vẫn rõ ràng chân thân của cả ba.
Một con cóc vàng Đại yêu, một con cá sấu đỉnh đầu có tám gai nhọn, còn có một con bọ cạp dữ tợn.
"Đầm lầy là nơi nào?" Từ Ngôn đứng ngay sau lưng Hải Đại Kiềm, bèn đè nén âm giọng hỏi.
"Là một vùng đầm lầy lớn, cực kỳ hung hiểm, ta còn không dám đi vào. Tam thánh kia thống trị cả vùng đó, thủ đoạn tàn nhẫn. Nghe nói bọn chúng ăn cả cua trình độ yêu linh, hơn nữa còn là ăn sống!"
Không trách Hải Đại Kiềm kiêng kị, hóa ra Tam thánh đầm lấy kia ưa thích ăn sống cua yêu linh.
Theo sát lấy Tam thánh đầm lầy là chừng mười đạo khí tức Đại yêu tiến đến, đa số là Yêu thú cóc, cá sấu và bò cạp.
Lại không lâu sau, cả tòa hạp cốc rung chuyển ầm ầm như động đất, tiếng nổ vang từ xa kéo tới. Hai con voi khổng lồ cao tới năm trượng vọt vào, trên ngà dài còn chớp động ánh sét vọt thẳng tới tàng cây cự mộc. Trong đó, một con mạnh mẽ đạp chân xuống, mặt đất nổ vang từng tràng dài, chấn nát toàn bộ uy áp của Lôi Lục.
"Lôi Thảo Lôi Mộc, huynh đệ các ngươi sao không hóa thành hình người? Tính chiếm bao nhiêu chỗ nơi này vậy?"
"Diện mạo này của huynh đệ chúng ta rất thoải mái, biến thân thành hình người quá chán. Nhỏ thó một dúm, một cước đã có thể dẫm chết rồi."
Tiếng nói như sấm vọng cả hạp cốc. Huynh đệ này là Lôi tượng đến từ Lôi Âm thảo nguyên, sở thích khác hẳn với đám Đại yêu khác, hoàn toàn không thích biến ảo ra hình người.
"Nhị vị nhị vị, chấp nhận, chấp nhận đi. Các ngươi đã tới, tranh đấu Thần Mộc hạp coi như chuẩn bị bắt đầu, nơi này lại không lớn, biến thân thành hình người thuận tiện hơn."
Xích Nguyên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu mình, ôm quyền nói ra. Lôi Âm thảo nguyên nằm ở rìa ngoài Thiên Bắc, cách xa Thần Mộc hạp nhất. Nếu như huynh đệ voi khổng lồ này đã tới, nói rõ sau đó sẽ không còn Đại yêu nào đến nữa.
"Ồ, lão Quy, xác ngươi đâu rồi?"
"Lão già không nên nết nhà ngươi, không mặc quần áo mà dám đi ra gặp người, còn không biết xấu hổ nói huynh đệ chúng ta?"
Hai con voi đồng thời cong vòi lên, rống lên tiếng hô rung trời như thể vừa nhìn thấy chuyện gì rất vui vẻ, đồng thời hặc hặc phá lên cười.
"Không phải ta còn đang mặc đồ hay sao, hắc hắc." Xích Nguyên bị cười nhạo lại không giận, còn cố ý vung vẩy ống tay áo.
Sau khi rống lên một tràng, hai con voi hóa thành hình người. Là hai tên cự hán cao tới ba trượng, đầu trọc, người ở trần, thân khoác da thú.
"Người tới đã đủ cả, thời điểm cũng đã đến. Hiện tại nên bắt đầu đi, dùng một ngày một đêm làm hạn định."
Lôi Lục chỉ lên mười bệ đá, trầm giọng nói lớn với đám người chung quanh: "Tất cả nghe rõ cho ta, mỗi thế lực chỉ được phép phái ra mười tên Hư Đan, chín mươi Trúc Cơ. Các ngươi dùng chiêu số gì tranh đấu ta mặc kệ, chỉ cần thủ vững bệ đá cao nhất trong một ngày thì cực phẩm Linh Lung quả sẽ về tay chủ tử của các ngươi. Hiện tại, thi đấu bắt đầu!"
Một câu thi đấu bắt đầu của Lôi Lục vang lên, toàn bộ thế lực xúm lại chung quanh cự mộc lập tức giương cung bạt kiếm, có không ít người chạy vội ra, phóng tới mười bệ đá.