Dùng nước làm bình chướng, như mây như sương mù, hình thành nên một vách ngăn lớn không chỉ ướt lạnh mà còn trì hoãn được hành động của địch nhân. Kẻ nào bị vây trong vách ngăn này sẽ không thể phân biệt Đông Nam, không nhìn rõ Tây Bắc, mắt không nhìn thấy, tai không nghe gì cả.
Vân Thủy chướng đột nhiên thi triển không chỉ giam cầm được Lôi Lục vào bên trong, mà cả Thương Mộc và Quỷ Nhãn vừa đuổi tới nơi cũng bị lâm vào trong màn hơi nước.
Trên đường núi cách đỉnh một khoảng, một mảng sương mù lớn chợt xuất hiện, bên trong mơ hồ có ánh sét và kiếm khí tung hoành.
Trong chớp mắt, Từ Ngôn thúc giục Giao Nha giao thủ không dưới mười lần với hai tay trải đầy tia sét của Lôi Lục, đều là ngang tay mà chấm dứt.
Từ Ngôn linh hoạt đến cực điểm, mà Lôi Lục cũng không chậm là bao. Dù cho đã lâm vào Vân Thủy chướng thì con Đại yêu nhức đầu này vẫn có năng lực cảm giác kinh người, năm lỗ tai khẽ rung rung nắm bắt lấy âm thanh cực kỳ nhỏ.
Thính giác còn cường hoành hơn khả năng nghe gió đoán vật đến vài lần đủ để giúp Lôi Lục bị bao phủ trong Vân Thủy chướng đoán biết được vị trí của đối thủ, do đó mà tránh khỏi bị pháp bảo đuổi giết.
Hơi nước bắt đầu tản dần đi. Là Thương Mộc và Quỷ Nhãn đang vận dụng toàn lực xua tán hết đám sương mù khó dây dưa này. Đến khi bọn hắn phá vỡ được tầng hơi nước thì đã thấy Từ Ngôn sớm leo lên cao hơn rồi. Hai Đại yêu chỉ đồng thời gầm thét lên.
Trên đường núi, mãnh hổ hiện ra yêu thân, nhanh chóng vọt đuổi theo. Quỷ Nhãn cũng nhanh chóng bò dọc theo thân núi đi lên. Nhất thời, Lôi Lục đã bị bỏ lại phía sau.
Tám trăm trượng, sáu trăm trượng, ba trăm trượng!
Càng đến gần đỉnh núi, Từ Ngôn lại càng phải đối đầu với đám Đại yêu thay nhau đánh giết tới.
Có thằn lằn Quỷ Nhãn cực lớn há to miệng cắn tới, còn có mãnh hổ sau lưng tung móng vuốt vồ qua, hai chân trước kéo lê theo ánh sáng lạnh thấu xương lướt tới.
Nếu không có pháp bảo hộ thân, lúc này Từ Ngôn tuyệt đối không thể chạy tới đỉnh núi được. Thậm chí hắn còn không tiếc ném ra một tấm mai rùa Đại yêu lấy được trong túi trữ vật của Kim Tình ra, chặn được một đòn bất ngờ của nữ nhân béo Bạch Ô.
Yêu thú loại kiến am hiểu nhất là leo trèo, Bạch Ô không đuổi theo sau Từ Ngôn mà một mực bò thẳng tắp dọc theo phía sau thân núi mà lên. Cho nên tốc độ của ả còn nhanh hơn cả Từ Ngôn, cũng là kẻ đầu tiên đi tới đỉnh núi này.
Từ Ngôn vừa vượt qua hơn nửa cự sơn thì Bạch Ô xuất hiện, suýt nữa đánh hắn trọng thương. Nửa tấm mai rùa cứ vậy bị đập bay ra ngoài, rơi xuống bên dưới, vừa lúc bị Xích Nguyên tiếp được.
Lão còn tưởng rằng Từ Ngôn ném mai rùa của mình ra ngăn trở địch nhân. Nhìn thấy mảnh mai rùa này không phải của mình, lão lập tức thất vọng. Tốc độ của lão quá chậm, nhìn thấy không thể đuổi kịp được Từ Ngôn, lão đành phải cắn răng đẩy nhanh tốc độ hơn.
Đại yêu loài rùa có cắn răng cũng không nhanh hơn được bao nhiêu, cho nên Xích Nguyên vẫn cách Từ Ngôn một đoạn rất xa, chỉ có thể nhìn đám người Lôi Lục chặn giết hắn.
Mỗi khi nhìn thấy Từ Ngôn cực kỳ nguy hiểm, Xích Nguyên lại đầy nôn nóng. Lão sợ rằng Từ Ngôn rơi vào trong tay tên Đại yêu nào đó thì mai rùa bản thể mình khó mà giữ được. Thế nhưng Từ Ngôn lần lượt tránh đi chặn giết mà tới gần đỉnh núi thì lão lại càng nổi trận lôi đình, hận không thể mọc ra hai cánh bay lên bắt lấy gia hỏa đáng giận kia.
Giao Nha đánh vỡ một tảng đá lớn ngay gần đỉnh núi. Tảng đá lăn xuống nện thẳng vào người Bạch Ô. Thế nhưng con kiến yêu này ỷ vào bản thể béo tốt, dùng một quyền đánh tan cự thạch.
Tảng đá vừa vỡ, đất đá lập tức nhao nhao rơi xuống khiến đám Đại yêu phía sau quát mắng lao xao.
Ác chiến không ngừng trên đường núi, có đuổi có trốn, tiếng mắng chửi mấy ngày liền. Nhìn từ xa, nếu kẻ nào rõ ràng thì biết đấy là trăm yêu đang đuổi giết một tu sĩ Nhân tộc, nếu không biết còn tưởng rằng trên đỉnh núi xuất hiện dị bảo khiến đám Đại yêu kia nhao nhao leo lên núi.
Đường núi đã xuất hiện phần cuối, mắt thấy sắp tới đỉnh, Từ Ngôn thầm phần chấn. Lúc này sau lưng hắn vang lên tiếng nổ ầm vang.
Ầm rầm rầm.
Tích tắc sau, mấy tia sét tràn lên. Từ Ngôn không quay đầu lại, tay vung pháp bảo Giao Nha ngăn ở phía sau, thiên phú thân nhẹ như yến được thi triển đến mức tận cùng. Khớp xương toàn thân hắn vang lên từng tràng trầm thấp, rồi tốc độ đột nhiên vọt tăng, nhanh như gió xông lên đỉnh.
Hai chân hắn vừa đặt xuống đỉnh núi thì Bạch Ô bên cạnh thân núi cũng xông ra, Lôi Lục phía sau theo sát tới, Đại yêu Quỷ Nhãn đang bò ở phía khác đi lên, Hổ vương Thương Mộc cũng ra sức nhảy lên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn.
"Còn chạy được đi đâu?" Bạch Ô cười quái dị, miệng rộng mở to phun ra một luồng nước tanh hôi, không cần nhìn cũng biết ẩn chứa kịch độc.
"Chết ở đây đi, Nhân tộc!" Lôi Lục đánh ra song quyền, hai cột sét cực lớn như bị cứng rắn ném ra, vừa xuất hiện đã bổ thẳng về phía Từ Ngôn.
"Tiểu tặc, nhận lấy cái chết!" Cự hổ từ trên không trung đánh tới, bốn móng vuốt rít lên tiếng gió. Trong mắt hổ của Thương Mộc lập loè hận ý vô tận.
Quỷ Nhãn âm trầm không chút tiếng động, đầu lưỡi dài phụt ra, nhắm thẳng đến con mồi.
Bốn Đại yêu toàn lực ra tay, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc đỡ nổi. Từ Ngôn đưa tay bắt lấy pháp bảo Giao Nha, không dùng đao pháp cũng không vận dụng pháp thuật mà tâm niệm chợt động, một vật xuất hiện trong tay hắn.
Ầm ầm ầm.
Linh lực bạo khởi, mai rùa Xích Nguyên theo đó mà bung ra. Tất cả đòn mãnh công của Đại yêu bốn phía đều rơi cả vào mai rùa cực lớn đó. Lôi điện mà Lôi Lục toàn lực vận dụng bị ngăn lại, kịch độc của Bạch Ô bị cản bên ngoài, đòn đánh giết của Thương Mộc và đầu lưỡi cuốn đến của Quỷ Nhãn cũng trở thành công cốc.
Mai rùa nguyên vẹn của Xích Nguyên quy có năng lực phòng ngự kinh người, Từ Ngôn có tấm mai rùa này coi như là có thêm bia đỡ đạn rồi.
Trên đường núi, mặt mày Xích Nguyên đỏ bừng, thiếu chút nữa là phun ra một vòi máu.
Lão cảm giác như mình bị một đại chùy nện vào. Từ Ngôn không hao tổn lông tóc, thế nhưng Xích Nguyên lão lại xui tận mạng.
Mai rùa không phải là tử vật mà tương liên với tâm thần bản thể, đó là một bộ phận của bản thể Xích Nguyên. Tuy đã ngăn cản được thế công dũng mãnh của bốn Đại yêu, thế nhưng mai rùa cứng rắn mấy cũng khó mà chịu đựng nổi.
"Tên Quỷ Diện khốn kiếp!" Xích Nguyên giận dữ gầm lên. Có điều lão còn cách đỉnh núi một đoạn, không có cách nào khác chỉ đành chịu đựng tâm huyết cuồn cuộn tiếp tục leo núi.
"Mai rùa của Xích Nguyên, khó trách lão rùa đen kia vội vã leo núi đến vậy." Tốc độ Lang Khiếu của Thiên Lang cốc cũng không chậm, vừa nhảy được lên tới đỉnh núi đã liếc mắt nhận ra được mai rùa.
"Có thể cướp đi mai rùa của Xích Nguyên, thân thủ Quỷ Diện quả thật là bất phàm. Thương Mộc, ngươi vội vã đuổi theo như vậy chẳng lẽ cũng có bảo bối nào rơi vào trong tay Quỷ Diện sao?" Long Tước diện mạo bất phàm, chắp hai tay bước lên đỉnh núi, lên tiếng hỏi.
"Nếu như trên người tiểu tử này có nhiều bảo bối vậy, chi bằng bóp chết hắn đi. Hắc hắc, xem lão hùng ta đây!"
Vừa nói, người gấu từ Hắc Phong động đã nắm lấy đáy mai rùa, kêu lên một tiếng kỳ quái, dùng sức lực vạn quân trực tiếp nhấc mai rùa lên.
Ầm!
Mai rùa bị xốc lên, Giao Nha cũng theo đó nổ vang mà ra, đánh tới ngay giữa ngực người gấu. Tráng hán kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, kéo lê trên mặt đất hơn mười trượng mới gắng gượng đứng lại được ngay sát mép vách núi. Trước ngực gã là một vết thương kinh người chảy ròng ròng máu tươi.
Rống!!!
Người gấu kia nổi giận gầm thét, hiện ra yêu thân cực lớn, bốn móng vuốt chạm đất rồi vọt mạnh lên như thể một tòa núi nhỏ, thanh thế kinh người.
Đại yêu bị thương tích nổi điên lên khiến đám Đại yêu khác trên đỉnh núi cũng nổi lên hung tính. Trước nhiều Đại yêu như vậy mà còn để một tên Hư Đan một nhân tộc giương oai, một khi chuyện này bị lan truyền đi thì chẳng phải trăm yêu Thiên Bắc này sẽ làm trò cười cho người khác hay sao?
Trong tích tắc, mười con Đại yêu đồng thời ra tay, Từ Ngôn mất đi mai rùa lập tức lâm vào tuyệt hiểm.
Một tiếng ô...ô...n... g nhẹ vang lên, một đạo kiếm khí quét tới bức lui ba đầu Đại yêu. Theo kiếm khí xuất hiện là sáu cái đuôi hồ ly cực lớn hiện ra, mỗi cái đánh bay một con Đại yêu. Làn váy bay múa, Văn Mai đã chắn ngang Từ Ngôn và Lôi Lục.