Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 764: Phí lão ảo não

Chương 764: Phí lão ảo não



Trong một gian nhà gỗ sâu trong sơn cốc, Từ Ngôn lại gặp mặt đám nguyên lão Trảm Yêu Minh lần nữa.

"Minh chủ!"

Tất cả nguyên lão Trảm Yêu Minh, kể cả thợ rèn, nhìn thấy Từ Ngôn lập tức đứng dậy thi lễ, vô cùng cung kính.

Bóng dáng Từ Ngôn chém giết Đại yêu, ác chiến trong thành Ngũ Địa đã sớm trở thành mục tiêu sùng bái của tất cả mọi người trong Trảm Yêu Minh. Một tiếng Minh chủ này cũng là mọi người cam tâm tình nguyện.

Không gặp Đại Vũ và Tiểu Linh Đang, Từ Ngôn bèn ngồi xuống hỏi: "Dương Đại Vũ đâu?"

"Đại Vũ đang phụ trách tìm tòi những Nhân tộc khác quanh đây."

Bình thúc giải thích: "Chúng ta mang theo hơn mười phàm nhân rời khỏi thành Ngũ Địa, trên đường nhất định có người đi lạc."

Phí lão biết Dương Đại Vũ có liên quan sâu với Từ Ngôn, còn từng được hắn chỉ điểm, cho nên nói nó là nửa đệ tử của hắn cũng không sai. Vì vậy, lão nghiêm túc nói: "Nhà ấm không dưỡng ra được anh hùng. Thiên phú Đại Vũ tuyệt cao, tiến giai Hư Đan là chuyện hiển nhiên. Chính vì thế, nó càng cần phải tôi luyện nhiều hơn nữa. Không chỉ có Đại Vũ được phái ra ngoài, còn có Tiểu Linh Đang và vài môn nhân có thiên phú không tồi đều đi ra ngoài cả."

"Phí lão cũng biết rõ đạo lý trồng người a." Từ Ngôn gật gật đầu, mắt nhìn những nguyên lão Trảm Yêu Minh đang ngồi quanh, nhíu mày hỏi: "Thông Thiên hà sắp tràn lan, không biết Phí lão có tính toán gì không?"

"Đừng nhìn nơi này là sơn cốc, địa thế cũng không thấp. Bên ngoài là dãy núi bao bọc, có lẽ nước lụt không tràn tới được." Tô Tễ Vân mở miệng nói.

"Đúng vậy a, coi như nước sông có tràn tới, có hai Nguyên Anh là ta và Phí lão, ngăn trở nước lụt không khó." Thợ rèn nắm chắc mười phần nói.

"Nước sông, sẽ rất lớn sao?" Chỉ có Phí lão nghe ra lời nói ý ở ngoài lời của Từ Ngôn, ánh mắt không khỏi ngưng trọng.

"Rất lớn, lớn đến không ai đỡ nổi." Từ Ngôn thở dài. Xem ra Nhân tộc Thiên Bắc chỉ biết chuyện Thiên Hà trăm năm có một lần tràn vào, còn không biết tới tin tức hạo kiếp ngàn năm.

"Có thể lớn tới mức nào?" Phí lão nhìn vẻ mặt Từ Ngôn không thích hợp lắm, vội vàng truy hỏi.

"Có thể dìm ngươi chết đuối."

Từ Ngôn không nói nhiều, bởi có nhiều lời cũng vô ích.

Để đám người này biết được hạo kiếp chân chính sẽ nhanh chóng kéo tới, không khéo sẽ hoàn toàn dập tắt mất hy vọng còn lại này của Nhân tộc. Đến lúc đó, có lẽ chỉ còn vô tận hỗn loạn mà thôi.

Câu nói có thể dìm ngươi chết đuối nghe như chỉ là lời chọc cười bình thường, người khác đều bật cười không để ý, cho rằng Từ Ngôn nói giỡn. Thế nhưng ánh mắt Phí lão rõ ràng khẽ giật giật một lúc.

"Phí lão không nghĩ tới chuyện dời Trảm Yêu Minh ra hải ngoại sao? Rời xa Thiên Bắc, ít nhất có thể tránh bị Đại yêu uy hiếp."

Không để Phí lão truy vấn, Từ Ngôn đưa ra một ý kiến nhìn như rất tốt.

Theo tính toán của Từ Ngôn, có lẽ giới tu hành Thiên Nam đã bắt đầu di chuyển rồi. Muốn tránh Thiên Hà tràn nước xuống, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi Tình châu.

"Biển rộng vô biên cũng đầy rẫy tuyệt hiểm. Hải tộc nguy hiểm không thua gì Đại yêu Thiên Bắc a." Bình thúc mang theo vài phần kiêng kị nói.

"Kỳ thật thành lập tổng bộ ngoài hải đảo không phải là không được. Chỉ cần không vào trong biển quá sâu, lại có trận pháp bao phủ, còn có cường giả Nguyên Anh tọa trấn, e là nguy hiểm sẽ không quá lớn." Thợ rèn lại gật đầu đồng ý với đề nghị của Từ Ngôn.

"Nếu như các ngươi muốn đi hải ngoại, vậy để Đại Vũ đi tiền trạm đi. Dù sao nó tên là Đại Vũ, vận khí trong nước có lẽ sẽ không tệ."

Từ Ngôn thuận miệng nói một câu, cũng không đề cập đến Thông Thiên hà nữa. Hắn trò chuyện phiếm với mấy vị trưởng lão một lúc rồi chuẩn bị rời khỏi sơn cốc.

Từ Ngôn ghé qua đây chẳng qua chỉ là tiện đường, nếu đã lấy được Thiên Trọng quả rồi hắn cũng không ở lâu nữa. Mục tiêu kế tiếp của hắn là Quỷ Nhãn tông.

Minh chủ muốn đi, không ai dám giữ lại. Phí lão lấy cớ đưa tiễn, đưa Từ Ngôn đi ra khỏi sơn cốc còn không định quay về, như thể muốn cùng Từ Ngôn lên đường luôn vậy.

"Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt. Thịnh tình của Phí lão quả thật khiến ta cảm động. Quay về đi thôi."

"Minh chủ còn chưa nói hết lời. E rằng ta trở về cũng không ngủ ngon giấc được. Thiên Hà dâng tràn nước lần này, chẳng lẽ thập phần nguy hiểm?"

Bên ngoài sơn cốc vài dặm, Từ Ngôn dừng bước.

"Có lẽ không tới vài năm nữa... Lũ lụt xóa xổ cả Tình châu, đến Yêu vương và Thần Văn cũng không thể ngăn chặn nổi. Ngươi biết nên làm gì rồi, đúng không?"

Giọng nói Từ Ngôn vô cùng trầm thấp, không nghe ra nửa phần trêu chọc.

Phí lão há to miệng, nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn một lúc lâu rồi mới hung hăng dậm chân, nói: "Ngươi không nên nói tin tức này cho ta biết! Từ Ngôn, ngươi cố ý hại ta."

Phí lão ảo não. Tin tức diệt thế đó đã định trước là không cách nào được truyền ra ngoài. Trừ phi lão muốn phần nhân tâm thật vất vả lắm mới hội tụ được trong đám phàm nhân lại lần nữa tán loạn.

"Là tự ngươi đuổi theo hỏi, liên quan gì đến ta?" Từ Ngôn cũng mặc kệ Phí lão ảo não thế nào. Lão hồ ly này nên suốt ngày sống trong áp lực mới tránh phải tới làm phiền tới mình.

"Đợi bọn Đại Vũ trở về, sẽ lập tức phái nhân thủ ra biển tìm một hải đảo gần đất liền làm tổng bộ Trảm Yêu Minh. Thế nhưng bờ biển xa xôi, phàm nhân căn bản không cách nào di chuyển. Bọn hắn chỉ có thể chờ chết?"

Phí lão chất vấn, thế nhưng Từ Ngôn cũng không có cách nào hay ho cả, chỉ lắc đầu không nói.

"Ai..."

Phí lão đau khổ hít một tiếng, nói: "Thiên Bắc vất vả lắm mới ra hai Nguyên Anh, lại có thêm cường nhân như ngươi, ta còn tưởng rằng tuy thời gian ngắn này Nhân tộc không cách nào quật khởi ngay được nhưng chỉ cần tránh đi Yêu vương rốt cuộc sẽ có ngày Nhân tộc ta có chỗ đặt chân ở Thiên Bắc này. Không nghĩ tới còn có hạo kiếp buông xuống. Đây là trời muốn diệt Nhân tộc chúng ta?"

Chuyện khiến Phí lão ảo não cũng là điểm Từ Ngôn đầy bất đắc dĩ. Không trách người khác được, chỉ có thể trách trời sinh ra không gặp thời, đụng độ phải thời hạn ngàn năm.

Không ai chạy thoát được, càng không người trốn tránh được.

"Núi Thạch Đầu..."

Chợt nhớ tới cái gì, Từ Ngôn thấp giọng tự nói.

"Thánh Địa của Yêu tộc? Đúng vậy! Để mấy người phàm tục này chạy lên trên núi Thạch Đầu, có lẽ tránh được một kiếp!"

Phí lão kinh hô một tiếng, sau đó lại trở nên thất vọng, nói: "Thần Mộc hạp nằm ở trung tâm của Thiên Bắc, tuy rằng gần hơn so với khoảng cách đến bờ biển. Thế nhưng dọc đường có vô số Đại yêu chiếm giữ, mang theo nhiều phàm nhân đi tới Thần Mộc hạp như vậy e là mất tới ba mươi, năm mươi năm còn không đến được."

"Trừ phi..."

Ánh mắt Phí lão lần nữa sáng rực lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn như thể nhìn thấy bảo bối, thấp giọng hô: "Trừ phi Thiên Bắc đại loạn!"

Mang theo hơn mười vạn phàm nhân di chuyển là chuyện tuyệt đối không dễ dàng. Đây không chỉ là chuyện hao phí rất nhiều lương thảo, còn cần có vô số xe ngựa, hơn nữa lộ tuyến phải là thẳng tắp, nếu không sẽ không cách nào đến được Thần Mộc hạp trong thời gian ngắn.

Nếu có thể giải quyết hết tất cả phiền toái này thì vẫn còn một nguy cơ lớn nhất nữa. Đó chính là đám Đại yêu chiếm cứ các nơi.

Nhân tộc ở trong Ngũ địa gặp phải tru sát, chắc hẳn trong các phạm vi thế lực của Đại yêu cũng tương tự. Nếu bị một đám Đại yêu vây công, mang theo những người phàm tục này chỉ có thể trở thành huyết thực của Yêu tộc. Như vậy không bằng ở lại sơn cốc chờ chết.

"Thiên Bắc sẽ đại loạn, điểm này ngươi có thể yên tâm."

Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một tia cười quỷ quyệt, thoạt nhìn có chút rợn người. Thế nhưng Phí lão càng nhìn lại càng cao hứng.

Chỉ cần vị Quỷ Diện này ra tay, e là Thiên Bắc quả thật sẽ phải đại loạn!

"Bên trên núi Thạch Đầu thật sự cấm giết chóc? Nếu chúng ta lên tới đỉnh, không bị Yêu tộc đánh chết chứ?" Phí lão hỏi một câu mấu chốt cuối cùng.

"Sẽ không, trên núi chỉ có một vị lão bà bà. Bà ấy không ăn người."

Dứt lời, Từ Ngôn tế ra pháp bảo, một bước bước lên.

"Ngươi từng đi đến núi Thạch Đầu?" Tiếng hỏi thăm của Phí lão từ phía xa truyền đến.

"Đúng vậy a, ta đã đi qua..."

Bóng dáng Từ Ngôn biến mất ở chân trời, cái câu "ta đã đi qua" mới truyền đến trong tai Phí lão.

Nhận được câu trả lời đầy chắc chắn, Phí lão dùng sức gật đầu, lẩm bẩm: "Tốt! Ta tin ngươi, Trảm Yêu Minh sẽ chia binh làm hai đường, chạy tới hải ngoại và chạy tới núi Thạch Đầu. Bảo toàn được bao nhiêu người đành trông chờ xem Thiên Bắc đại loạn đến mức nào vậy. Quỷ Diện, ngươi cần phải giết thật nhiều Đại Yêu mới được a."


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch