Đang bắt pháp quyết dang dở, Từ Ngôn phải lập tức ngừng tay; hai thanh pháp bảo Giao Nha và Hổ Cốt nổ vang đì đùng.
Ánh mắt của Từ Ngôn trở nên cực kì u ám, bởi vì thứ đang ập đến trước mặt hắn không phải là sóng lớn, cũng không phải là một con cá to nào đó, mà là một con Long Tước khổng lồ!
Trên lưng Long Tước, Lôi Lục nhe răng cười, vung thanh roi lôi điện lên; vô số tia sét nổ vang kéo đến.
"Đoán được ngươi còn đường xoay sở mà, quả nhiên là thế. Quỷ Diện, để ta xem người có cách nào chạy trốn trong Thông Thiên hà này, chết đi!"
Hành động mai phục của Lôi Lục nằm ngoài dự đoán của Từ Ngôn. Đúng như đối phương nói, cơ bản là Từ Ngôn khó có thể phát huy năng lực vì vướng vào sự giam cầm từ uy áp của Thông Thiên hà.
Không chỉ có Lôi Lục và Long Tước xuất hiện, phía sau còn có mười mấy con Đại yêu loại phi hành đang nhào đến, giết thẳng về nơi này.
Hóa ra trong lúc bay qua sông lớn, Lôi Lục đã chia binh hai đường, để một nửa nhóm Đại yêu qua sông, còn gã và bầy Đại yêu còn lại ẩn nấp trên mặt sông chờ đợi.
Quả nhiên, kẻ hiểu rõ bản thân mình nhất không phải là tri kỷ, mà chính là kẻ thù.
Từ Ngôn tính sai, để rồi khiến bản thân phải rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Trong thoáng chốc, pháp bảo của hắn phát ra tất cả uy năng ngăn cản những ngọn roi lôi điện liên miên.
Nhờ công dụng hộ thân của pháp bảo, Từ Ngôn có thể đứng vững dưới những đòn tấn công mạnh mẽ của Lôi Lục, nhưng mà Hải Đại Kiềm dưới chân lại khó mà chịu nổi.
Bị một làn roi lôi điện quất trúng, Hải Đại Kiềm muốn rên cũng khó mà mở miệng, quằn quại rơi xuống đáy nước, sau đó thì bị nước sông cuốn về phía hạ du.
Ngay khi Hải Đại Kiềm bị đánh văng đi, Từ Ngôn chỉ có thể lui nhanh đến trên lưng Tiểu Thanh. Lúc này, những con Đại yêu phi hành khác đã thừa cơ xông đến, từng con gào thét đánh tới.
Hắn triệu hồi Thiên Cơ phủ ra, thu Tiểu Thanh vào bên trong pháp bảo trước; tiếp đó, hắn mở rộng hai cánh sau lưng rồi lùi nhanh về sau.
Tận dụng từng con cua lớn như một điểm tựa đặt chân, Từ Ngôn vừa ngăn chặn những đòn chém giết của bọn Đại yêu, vừa thu hồi bầy cua nhỏ, lại phải nhanh chóng lui lại.
Dù gì đi nữa thì sức mạnh của một cá thể cũng có giới hạn. Từ Ngôn rất mạnh, dù đối mặt với bách yêu cũng không sợ hãi, nhưng bị Thông Thiên hà áp chế khiến hắn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Chỉ vừa thu được vài con Yêu linh, đường lui của hắn đã bắt đầu đứt gãy.
Lôi Lục đã nhìn ra tác dụng của cây cầu bằng cua, liền ưu tiên ra tay giết chết bầy cua nhỏ. Một vài đường roi lôi điện đánh xuống, cây cầu bằng cua lập tức vỡ nát tan tành.
Phần đầu cầu cua bị gãy vỡ, phần thân phía sau cũng theo đó tán loạn. Từ Ngôn cũng theo đó bị rớt vào trong nước.
Ầm ầm ầm!
Sử dụng roi lôi điện kết hợp với móng vuốt của Đại yêu không ngừng quất xuống sóng lớn trên mặt nước, Lôi Lục cười điên cuồng, điều khiển sức mạnh của sấm sét đánh xuống đáy nước. Bằng vào cảm nhận của bản thân, gã khẳng định ít nhất Quỷ Diện đã trúng năm, sáu đường roi lôi điện.
Một khi rơi vào đáy sông, Từ Ngôn cũng khó mà chống lại được áp lực của Thông Thiên hà, cũng như những con cua khác, trong thoáng chốc đã bị dòng nước cuốn đi.
"Hắn có pháp bảo hộ thể trên người, còn rắn chắc hơn cả mai rùa nữa."
"Quỷ Diện không chết, chúng ta có đuổi giết theo hay không?"
"Nơi đây ở gần giữa sông rồi, chúng ta cũng đã mai phục rất lâu. Giờ trì hoãn thêm nữa thì không hay cho lắm."
Mười mấy con Đại yêu nêu lên ý kiến của mình. Có kẻ thì chủ trương đuổi giết Quỷ Diện, nhân cơ hội diệt hắn đợt này, trừ mối nguy hại vĩnh viễn. Có kẻ lại sợ hãi uy thế của Thiên Hà, muốn nhanh chóng đến phương Nam.
Lôi Lục liếc nhìn về hướng mà Từ Ngôn bị cuốn đi, sau khi trầm ngâm trong thoáng chốc liền quyết định đuổi theo giết hắn.
Đối với gã, Quỷ Diện là kẻ thù lớn nhất. Gặp cơ hội có thể giết chết kẻ địch mà không ra tay, có đến được Thiên Nam thì Lôi Lục cũng khó mà an lòng.
Vừa định hạ đạt mệnh lệnh truy sát, thì một cơn sóng lớn cao hơn trăm trượng đột ngột xuất hiện từ giữa sông, cuốn mười mấy con Đại yêu vào trong đó.
Một lát sau, bầy Đại yêu mới có thể vất vả lao ra khỏi con sóng lớn đó, sắc mặt tái mét, tỏ vẻ sợ hãi trong ánh mắt.
"Đi."
Lôi Lục vẫn còn sợ hãi nói. Không phải gã không muốn đuổi theo giết chết Quỷ Diện mà là do Thông Thiên hà bắt đầu nổi sóng dữ mạnh bạo hơn. Với mức độ hung bạo của Thông Thiên hà như thế này, ngay cả Đại yêu cũng khó mà chống đỡ nổi.
Hiện trạng nước sông điên cuồng khuấy động khiến Lôi Lục phải từ bỏ ý nghĩ đuổi giết Từ Ngôn. Sau đó, mười mấy con Đại yêu dồn dập bay sang bờ bên kia.
Mặt sông nhanh chóng không còn một bóng người.
Sông lớn vẫn gầm thét như thế, nước sông chảy xuống mãnh liệt từ hướng Đông, ngày đêm không dứt, cuồn cuộn dâng trào.
Nước sông có thể cuốn phăng tất cả, dù là cá, tôm, hay cua, rùa các loại; ngay cả thời gian dường như cũng bị những tảng sóng này đánh tan thành mảnh vỡ, rơi vãi vào trong thế gian.
Sau ba ngày, tại vùng hạ du cách khu vực xây cầu cua khoảng mấy vạn dặm, toàn thân Từ Ngôn ướt đẫm, bước đến bờ sông.
Bước chân của hắn chệnh choạng, dừng lại bên dưới một thân cây to bên bờ,
Oành!
Một đấm thẳng vào thân cây, in hằn một dấu đấm sâu vào mặt gỗ.
"Lôi Lục..." Từ Ngôn nói nhỏ, giọng lạnh lùng: "Sau này gặp lại, không những ta cắt đứt lỗ tai của ngươi, mà còn cắt đứt đầu ngươi."
Hy vọng cuối cùng đã lụi tàn theo ánh lửa. Một khi cầu cua vỡ nát, dù còn hơn một nửa Băng Ti giải còn sống cũng khó mà tụ hợp lại được. Bởi vì ngoại trừ Tiểu Thanh ra, bọn cua còn lại chỉ là bầy yêu vật vô chủ mà thôi.
Ngồi dưới bóng cây, ánh mắt của Từ Ngôn có chút ngẩn ngơ, bình tĩnh nhìn lên vòm trời cao.
Chỉ một dòng Thông Thiên hà đã chặn đứng con đường quay lại quê nhà của hắn. Hắn sở hữu một thân sức mạnh trừ yêu, nay lại không thể đuổi theo được dấu chân của trăm yêu.
Cảm giác này không những khiến tinh thần sa sút, mà còn khiến người ta nổi giận khó nguôi.
Một quan tiền có thể bóp nghẹt anh hùng. Từ Ngôn cảm giác hắn có đủ tâm lực, khả năng lại có thừa, nhưng cuối cùng bị thiên uy cay đắng cản trở.
Có Giao Nha và Hổ Cốt bảo vệ thân thể, lại kèm theo Liệt Phong giáp, thương thế của Từ Ngôn cũng không nghiêm trọng cho lắm. Hắn chỉ cần thời gian vài ngày là khôi phục hẳn, chỉ là nỗi giận dỗi trong lòng vẫn khó nguôi ngoai, chẳng thể phát tiết. Lúc này, hắn có chút nhớ nhung Hải Đại Kiềm, cái bao cát miễn phí ấy làm nơi để trút giận rất là phù hợp.
Lòng vừa nghĩ, mắt đã thấy ngay, đây đúng là một giấc mộng vô cùng đẹp đẽ. Một lát sau, ánh mắt ngơ ngát của Từ Ngôn đã dần hồi phục lại.
Tại mặt sông cách thân cây to này không quá trăm trượng, một chiếc càng cua khổng lồ đang thận trong nhô ra, sau đó là một cái vỏ to tướng xuất hiện, quay lưng về hướng Từ Ngôn. Một con cua to xác bị cụt một bên càng đang bò chậm rãi lên bờ.
Trước tiên, nó nằm nhoài xuống bờ sông thở hổn hển. Sau nửa ngày hít lấy hít để, con cua lớn trừng mắt nhìn chằm chằm nước sông, rồi cười lớn thành tiếng. Giọng cười ấy chẳng rõ là tức giận hay giải thoát, lại nghe qua như tiếng khóc than.
"Lần nãy xem như lão tử đã thoát khỏi ma chưởng nha, đúng là cửu tử nhất sinh mà. Hóa ra Hải Đại Kiềm ta vẫn có thể chống lại roi lôi điện của Đại yêu nha! Xem ra lão tử đã không còn cách xa trình độ Đại yêu cho lắm, đây thực sự là ông trời có mắt! Hải Đại Kiềm ta đã sống lại rồi, ha ha ha ha!"
"Bách yêu xuôi Nam, vậy Thiên Bắc đúng là không còn Yêu vương nào sao? Chẳng lẽ Hải Đại Kiềm ta đã có thể hoành hành Thiên Bắc? Lẽ nào đây chính là đều mà bọn Nhân tộc hay nói, vượt qua được nạn lớn trong đời, số đỏ sẽ xuất hiện ngay sau đó ư?"
"Vậy là đến phiên lão tử đây gặp được số đỏ nha. Bọn Đại yêu kia đi vội đi vàng, sào huyệt của bọn họ chắc chắc còn nhiều đồ tốt bên trong. Ta sẽ cố gắng giữ dùm họ vậy..."
"Không nên đi Cửu U giản, ta không dám trêu chọc đến Yêu vương đại nhân, cơ mà có thể đi một chuyến đến Quán Tước phủ. Chẳng biết Đại yêu Long Tước có để lại thứ gì tốt hay không đây? Tốt nhất là chừa mặt Hồng Thụ lâm của ả Bạch Ô ra, ai mà biết bọn kiến còn ở nhà hay không chứ?"
Thì thầm một hồi, Hải Đại Kiềm hơi bực mình, nói nhỏ: "Đều là tại tên Quỷ Diện kia, hắn đã cướp sạch tài sản của Đại yêu Ngũ Đại rồi. Chỗ nào mà tên Quỷ Diện đó đi qua, cả lông chó hoang hắn cũng nhổ sạch, không để cho lão tử ké một phần mà! Cmn, hắn đúng là một tên ăn mảnh. Cơ mà tòa phủ đệ của hắn đúng thật nhìn không tệ nha..."
"Chẳng biết Quỷ Diện chết hay sống nữa? Cướp bóc được của một đám Đại yêu, tính ra hắn giàu nhất nha. Nếu ta có thể tìm ra thi thể của hắn, chẳng phải sẽ phát tài hay sao!"
"Đúng rồi! Chờ lão tử khôi phục lại, sau đó vào sông mà ra thi thể của hắn, thừa dịp vận may còn đây, không chừng đúng thật có thể tìm ra thi thể của Quỷ Diện."
Nói thầm một lát, Hải Đại Kiềm đã khỏe lại một ít, bèn biến thành hình người, nhe răng trợn mắt ngẫm nghĩ, muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Vừa quay đầu lại, y đã thấy ngay một cái cây to lớn, dưới tán cây chính là bóng râm mát mẻ.
Hải Đại Kiềm vô cùng phấn khởi, nhưng chưa kịp cất bước tiến đến thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi dưới tán cây. Vẻ mặt của y bỗng chốc biến hóa vô cùng đặc sắc.
Đầu tiên là cười cười, tiếp theo là nhếch miệng lên, cuối cùng là nhíu mày, khóe mắt vừa giãn ra, y liền ngã quỵ trên mặt đất, gân cổ lên hô to: "Có thể nhìn thấy trưởng lão tại nơi này đúng là may mắn của Hải Đại Kiềm ta! Đây thực sự là duyên phận cao bằng trời nha!"
Mặc dù ngoài miệng nịnh bợ nhưng trong lòng Hải Đại Kiềm đang chửi rủa liên tục.
Duyên phận chó má gì chứ, đây rõ ràng là nghiệt duyên, là nghiệt duyên mà!!!