Ở Thiên Bắc, Đại yêu là ác mộng của Nhân tộc, bởi vì Đại yêu ăn thịt người như uống nước.
Ở Thiên Bắc, Quỷ Diện là ác mộng của Đại yêu, bởi vì Quỷ Diện chuyên giết Đại yêu.
Ngay cả Đại yêu đỉnh phong như Lôi Lục, Lang Khiếu đều ba phần kiêng dè Quỷ Diện. Trong mắt các Đại yêu bình thường, Quỷ Diện đã sớm là hình tượng của Ác ma.
Quỷ Diện bị trăm yêu đùa bỡn, cây cầu được đắp bằng cua xanh bị hủy đã vĩnh viễn lưu lại đất Thiên Bắc. Không ai ngờ rằng, chỉ mới qua một tháng, Quỷ Diện đã lại xuất hiện ở Thiên Nam.
Đại yêu Bái tộc bị nuốt vào miệng rắn. Gã vừa mới phát ra tiếng kêu kinh hãi thì trên người đã xuất hiện thêm mười cái lỗ to.
Từ Ngôn dùng ngàn cân man lực ghìm chặt đối phương, đâm thẳng pháp bảo vào. Con Đại yêu lập tức trợn mắt, cứ vậy bị đánh chết.
Từ Ngôn lấy túi trữ vật, rút ra yêu hồn. Rồi tâm niệm hắn vừa động, cổ vương xà liền nhúc nhích, nuốt thi thể Đại yêu Bái tộc xuống.
"Từ gia! Vị vừa rồi không biết có lai lịch gì? Khí tức rất mạnh!" Phỉ lão tam luôn đứng một bên, lúc này mới mở miệng hỏi.
"Đại yêu Thiên Bắc." Từ Ngôn trả lời. Sau đó miệng rắn mở ra, phân phó Phỉ lão tam:
"Bên ngoài có Đại yêu, ngươi tìm thời cơ thoát ra ngoài, đi tìm Khâu lão đầu mà tụ họp."
"Được rồi, Từ gia yên tâm. Tiểu nhân cái khác không có chứ nhãn lực cũng chưa tệ." Phỉ lão tam nói, khom người lui ra khỏi miệng rắn. Tác phong y chang một lão bộc trung thành.
Từ Ngôn thúc giục pháp bảo, chém gãy hết xiềng xích bao năm giam cầm thân thể vương xà. Nó liền nhanh chóng vô thanh vô tức leo ra khỏi hang rắn.
Giết một đầu Đại yêu còn không đủ khai vị. Nếu như có mười Đại yêu lao vào Thiên Quỷ tông thì cũng phải bỏ chút thời gian lưu lại thêm vài con mới được.
Trong biển cát chợt nhấp nhô, cự thú bí mật di chuyển bên dưới lớp cát, không một tiếng động. Thiên phú di chuyển của Thiên Nhãn vương xà vô cùng cao minh, đến Đại yêu cũng không dễ phát hiện ra.
Trên mặt đất, sau khi Khâu Hàn Lễ dùng Võ Thần Pháo bắn, Lang Khiếu lập tức nổi nóng.
Đối phương chỉ có một Nguyên Anh và một Hư Đan cổ quái. Bọn nó có mười Đại yêu cùng kéo đến lại không diệt được Thiên Quỷ tông, còn khiến hai Đại yêu đồng tộc bị đánh chết. Chẳng phải đây là chuyện cười của thiên hạ?
Lang Khiếu hét lên điên cuồng, cùng với ba Đại yêu đồng tộc vây lấy Khương Đại Xuyên.
Mặc dù Khương Đại Xuyên có thể sử dụng thực lực Nguyên Anh, nhưng địch nhân gồm bốn Đại yêu, trong đó Lang Khiếu là Đại yêu đỉnh phong. Địch nhân thực lực này một mình Khương Đại Xuyên khó mà ngăn cản được đấy.
Biết rằng không ngăn cản được, nhưng chiến ý lại càng dâng cao, Khương Đại Xuyên khàn giọng quát: "Một đám sói ngu xuẩn!"
Rầm!
Lang Khiếu dùng móng vuốt đánh bay Hắc Kiếm. Khương Đại Xuyên bị đánh bay ra ngoài, toàn thân đầy máu tươi, rơi vào đám đất cát, không rõ sống chết thế nào.
"Nhân loại ngu xuẩn! Dám cùng ta đối địch, chỉ có con đường chết!"
Cự lang dậm mạnh bốn chân. Nó đi tới địch nhân, dáng vẻ vô cùng cao ngạo, răng nhe ra lởm chởm, sắc nhọn, hai mắt đỏ thẫm.
Xích Nhãn Thiên Lang có thể nhìn được tám hướng. Xích nhãn còn có năng lực nhìn thấu U Minh. Âm hồn, quỷ thể đều không thể thoát khỏi hai mắt của Lang Khiếu. Gã chưa nhìn thấy hồn phách của Khương Đại Xuyên, nên khẳng định rằng địch nhân chưa chết.
Đối với Lang Khiếu, một Nhân tộc Hư đan gần chết cũng không là gì cả. Gã đi tới bên cạnh, mở miệng rộng ra, định nuốt vào.
Còn có một tên Nguyên Anh ở đàng xa nữa, Lang Khiếu không muốn lãng phí thời gian. Thế nhưng khi gã vừa há miệng nuốt vào thì liền cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
"Là ngươi muốn chết!" Khương Đại Xuyên cả người toàn máu, lảo đảo đứng lên. Tay y bắt pháp ấn cổ quái, quát lên hung dữ: "Đệ thất biến, Thiên Quỷ Lâm Thế!"
Vận dụng thức cuối cùng của Thiên Quỷ thất biến, hư ảnh cao lớn sau lưng Khương Đại Xuyên lập tức uể oải. Dường như lần này thi triển pháp môn đã tiêu hao hết lực lượng của y.
"Rầm...Rầm...Ào...Ào..."
Có tiếng sắt thép va chạm vào nhau vang lên từ trong lòng đất. Sâu trong quỷ quật tĩnh mịch, Thiên Quỷ bị mười sợi xích trói chặt bỗng mở mắt ra.
Rầm...
Cả mặt đất bụi cát vỡ ra mù mịt. Cát vàng rơi xuống như mưa. Thiên Quỷ kéo theo mười sợi xích sắt đã xuất hiện trước mặt Lang Khiếu.
Trong mắt Lang Khiếu. Thiên Quỷ này thập phần cổ quái. Nó không dữ tợn như lệ quỷ, cũng không âm trầm như quỷ vật mà là một hình người hoàn chỉnh, chẳng qua là bộ dáng thay đổi, không nhìn ra dung mạo.
"Khí...Nô..."
Thiên Quỷ xuất hiện trước mặt, cất giọng khàn khàn kêu lên hai chữ quái gở. Không chỉ Khương Đại Xuyên, Lang Khiếu mà ngay cả Từ Ngôn ở đàng xa cũng mượn nhờ linh thú Thiên Nhãn vương xà mà nghe được.
Từ Ngôn biết Thiên Nhãn vương xà là linh thú nên có thể nhìn được, nghe được tất cả. Lúc này hắn ngồi ở trong miệng rắn, lông mày nhíu lại, trầm ngâm.
"Khí nô?"
"Thiên Quỷ là khí nô?"
Hai tiếng này vô cùng lạ lẫm để lại cho Từ Ngôn nghi vấn không cách giải. Hiện tại, chỉ một Lang Khiếu còn chưa đủ để hắn hiện thân. May là có Thiên Nhãn vương xà để ngụy trang. Hắn dự định lẩn vào sát bên cạnh Lôi Lục.
Dù sao bên ngoài cũng đang có Khương Đại Xuyên dốc sức liều mạng cùng Đại yêu. Từ Ngôn cười vui vẻ. Cho dù Khương Đại Xuyên có bị diệt sát cũng không sao cả. Hắn lại bớt đi một đối thủ.
Thiên Quỷ có hình dáng người đó thoạt nhìn không lớn, vừa ra tay đã chui vào trong cơ thể một con Đại yêu. Sau đó nó chui ra sau lưng của đối phương ra ngoài, trên bàn tay nho nhỏ còn cầm lấy một quả tim sói!
Chỉ một kích! Thiên Quỷ của Thiên Quỷ tông đã diệt luôn một Đại yêu!
Chiến lực thật đáng sợ....
Hộc...
Từ Ngôn vừa mới chấn động đã thấy Khương Đại Xuyên ngửa đầu phun ra một bụm máu tươi. Sắc mặt y trở nên trắng bệch. Hư ảnh sau lưng mơ hồ thêm vài phần. Việc cưỡng ép thúc giục Thiên Quỷ cũng làm bản thân y bị cắn trả trọng thương.
Khương Đại Xuyên giống như hóa điên. Y tiếp tục vung tay lên, thúc giục Thiên Quỷ, lập tức đánh chết một Đại yêu nữa.
Từ khi Lang Khiếu xông vào Thiên Quỷ tông đến nay còn chưa trọn bữa cơm, chưa giết được mấy người thì đã chết mất năm Đại yêu.
Bị Thiên Quỷ nhỏ con kia làm cho hoảng sợ, Lang Khiếu do dự một lát. Sau đó gã tru lên một tiếng, quay đầu lao vọt ra khỏi vết rách trên đại trận, trốn khỏi Thiên Quỷ tông.
Thủ lĩnh vừa trốn, đám Đại yêu cũng lập tức chạy theo. Có thêm hai Đại yêu Lang tộc nhanh chóng thoát ra khỏi lỗ thủng của đại trận.
Đại yêu thứ ba vừa chạy tới lỗ thủng thì bị Thiên Quỷ chặn lại. Nhưng lúc này, rõ ràng Thiên Quỷ bắt đầu bị mất khống chế, có dấu hiệu tá bạo, miệng nó phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.
Lúc này Khâu Hàn Lễ vừa đến. Lão và một vài trưởng lão Hư đan thấy Yêu tộc đào tẩu, lập tức phấn chấn, nhao nhao ra tay.
Ba đầu Đại yêu chạy thoát, còn lại hai Đại yêu. Khâu Hàn Lễ và Khương Đại Xuyên cùng hợp lực vây lấy, không cho chúng trốn. Một Đại yêu bên kia thấy tình hình không ổn liền bỏ lỗ thủng đã bị xé rách đó. Nó quyết định tự mình phá một lỗ ở chỗ khác để chạy.
Tên Đại yêu này tương đối thông minh. Nó thấy đồng bọn bị Nhân tộc tu sĩ vây giết liền tìm cách khác, hy vọng rằng có thể tự mình mở đường thoát khác.
Nhưng vừa mới chạy chưa được bao xa thì một con cự xà trong biển cát xuất hiện chặn lấy đường đi.
"Đại yêu!"
Nhìn thấy cự xà cũng là Đại yêu, nó mừng rỡ nói: "Ta và ngươi hợp lực đả thông trận pháp. Chúng ta đi!"
Chỉ nghe răng rắc...răng rắc... Vốn dĩ nó nghĩ rằng đã tìm được Đại yêu giúp đỡ, vậy mà lại bị lâm vào trong miệng rắn này.
"Ngươi là Đại yêu!" Cố gắng dùng yêu thân chống hàm rắn, nó tức giận quát: "Chúng ta đều là Yêu tộc, sao lại giết lẫn nhau!"
"Ngươi là Yêu tộc! Ta không phải a!"
Nghe tiếng nói trêu tức truyền tới từ phía sau, Đại yêu trong miệng rắn toàn thân run lên, kinh hô: "Quỷ Diện!"
Rơi vào tay Quỷ Diện, chỉ có chết! Đạo hồn phách Đại yêu thứ hai cứ vậy bị Từ Ngôn rút ra.
"Ọt...ọt..."Vương xà nuốt xuống. Bụng nó phình lên. Phần đồ ăn này cũng sẽ được tiêu hóa nhanh thôi.
Phía đàng xa, Khâu Hàn Lễ và Khương Đại Xuyên hợp lực. Bọn hắn thừa dịp Thiên Quỷ chưa mất đi khống chế đã vây khốn, đánh trọng thương con Đại yêu kia. Sau đó tiếng xiềng xích vang lên, Thiên Quỷ đang điên cuồng gào thét kia lại lần nữa bị kéo về quỷ quật.
Thiên Quỷ trở về quỷ quật. Khương Đại Xuyên lập tức không gượng được nữa, ngã quỳ tra trên mặt đất. Khâu Hàn Lễ cũng huy động pháp bảo ra trước người như lâm đại địch.
Tuy rằng Đại yêu Thiên Bắc đã bỏ chạy, nhưng mà Đại yêu Thiên Nam lại trốn thoát khỏi giam cầm.
Bọn hắn thấy vương xà dữ tợn đang lại gần.
Thiên Nhãn vương xà di chuyển không tiếng động, trông càng thêm dữ tợn. Thân rắn uốn lượn, để lại dấu vết trên đất cát giống như đường uốn lượn trên núi. Hung thú đã đến gần, há miệng ra. Thần sắc đám người Khâu Hàn Lễ càng trở nên ngưng trọng. Khương Đại Xuyên thì khẩn trương nhìn chằm chằm vào răng nanh của vương xà.