Hải Đại Kiềm chạy trối chết nhìn chật vật không chịu nổi, vừa chạy vừa mắng: "Chúng ta đều là hạ nhân cả, sao phải tàn sát lẫn nhau? Ngươi lợi hại, ta sợ rồi được chưa? Cua không thể ăn nha."
Nếu không phải vương xà bị Từ Ngôn đánh cho thừa sống thiếu chết, vết thương toàn thân còn chưa hoàn toàn khôi phục lại được thì hẳn hôm nay Hải Đại Kiềm xem như không thể chạy thoát được rồi.
Không còn cách nào khác, Hải Đại Kiềm đành chạy trốn vào trong hoa viên, leo dọc theo rễ cây Mạch Dương hoa bò lên cao. Thân hình vương xà quá lớn quá nặng, co lại thành xà trận cũng không thể cắn tới Hải Đại Kiềm nên gã mới tính là thoát được một kiếp.
"Đây là chuyện gì a? Người ta đang sống thoải mái, làm sao bỏ một con rắn vào làm gì? Còn là một con Đại yêu..."
Hải Đại Kiềm dính sát vào Mạch Dương hoa, không ngừng kêu rên: "Đây không phải là muốn mạng cua già này đấy chứ? Cứu mạng a, trưởng lão cứu mạng a! Trong nhà có rắn a!"
"Nhao nhao nữa ta mang các ngươi hầm cách thủy hết bây giờ."
Trong hư không truyền đến tiếng Từ Ngôn lạnh lẽo nói, vương xà lập tức thuần phục cúi đầu, nằm rạp bất động trên mặt đất. Hải Đại Kiềm co rụt cổ lại không dám đi xuống dưới, cũng còn không dám nhiều lời, chỉ có thể đáng thương đu trên không trung.
"Kẻ nào nghĩ ra cái câu qua cầu rút ván vậy? Thật cmn sáng suốt. À. Không nên gọi là qua cầu rút ván, mà gọi là qua cầu giết cua mới đúng..."
Hải Đại Kiềm oán thầm trong lòng, mặt mày ủ rũ nhìn không khác gì ma xó cho lắm.
Trong Thiên Hải lâu, Từ Ngôn trầm ngâm một lúc lâu, quyết định không chờ thêm nữa.
Nếu như hai phái chính tà liên thủ tất sẽ tiến hành phục kích trăm yêu. Địa điểm phục kích thích hợp không khó tìm cho lắm. Với tính toán của Từ Ngôn, có lẽ ở đại thành gần kinh thành mà thôi.
Người khác không biết, nhưng có lẽ Đường chủ Tự Linh đường nhất định biết rõ tung tích của Bàng Hồng Nguyệt. Nếu không tìm thấy nương tử mình, Từ Ngôn sẽ không có tâm tư đâu mà đi đối phó với trăm yêu.
Vừa đi ra khỏi Thiên Hải lâu, còn chưa rời khỏi Kim Tiền tông thì đại trận hộ sơn đã cuồn cuộn một hồi. Bên ngoài có người trở về. Kẻ này chân đạp phi kiếm bay thẳng về Tự Linh đường, lúc đi ngang qua Thiên Hải lâu, kiếm quang bỗng nhiên dừng lại.
"Từ Ngôn?"
Bóng người giữa không trung chợt nói nhỏ, giọng điệu không có chút vui sướng mà còn pha chút nhàn nhạt lạnh lùng.
"Lý đường chủ."
Nhìn thấy người tới, ánh mắt Từ Ngôn trở nên trầm thấp thêm vài phần. Đối phương đúng là Đường chủ Tự Linh đường Lý Mục.
"Có thể trở về từ Thiên Hà vịnh, vận khí của ngươi không tệ." Thần sắc Lý Mục lãnh đạm nói.
"May mắn mà thôi." Ánh mắt Từ Ngôn lập tức khôi phục bình thường, ôm quyền hỏi: "Không biết Lý đường chủ đã an bài Bàng Hồng Nguyệt ở nơi nào? Đường chủ có thể chỉ rõ một chút không?"
Nhiệm vụ của trưởng lão Tự Linh đường nhất định xuất từ tay Lý Mục, biết rõ tung tích Bàng Hồng Nguyệt nhất thì chỉ có vị Đường chủ Tự Linh đường này mà thôi.
Giọng điệu của Từ Ngôn rất thành khẩn, cử chỉ cũng không thất lễ. Dù năm đó Lý Mục này có chút thù cũ với hắn, nhưng hiện tại không thể chọc người ta được. Nếu không hắn không thể biết được tung tích Bàng Hồng Nguyệt rồi.
"Bàng Hồng Nguyệt là phu nhân Từ Ngôn ngươi, ngươi tới hỏi ta? Có nhầm người hay không?"
Lý Mục cười một tiếng, nói: "Phu nhân của mình, lo trông chừng cho kĩ. Xin khuyên ngươi một câu, chớ nên chạy khắp nơi hỏi tung tích phu nhân mình, người biết thì biết là do Từ Ngôn ngươi nhiều năm chưa về. Còn người không biết, không khéo cho rằng phu nhân Từ Ngôn ngươi đi bậy rồi."
Những lời này vô cùng khó nghe. Năm đó Lý Mục bị Từ Ngôn chỉ vào mũi chất vấn thiện ác, đệ tử đắc ý nhất của mình bị hắn giết chết, cả nhà Hứa gia không còn mấy người sống sót. Lúc đó ông ta đã nổi điên định chặn giết Từ Ngôn, không nghĩ rằng Thái Thượng trưởng lão lại trở về, người ta còn nhanh chóng biến thành chân truyền của Thái Thượng.
Trong tông môn nào có ai dám nghi ngờ uy vọng của Thái Thượng trưởng lão? Có cường giả Thần Văn làm chỗ dựa, dù Lý Mục có không cam lòng thì cũng chỉ đành nuốt cơn giận này xuống.
Hôm nay đã sắp đại loạn, hạo kiếp buông xuống, Thái Thượng trưởng lão còn không chú ít đến mấy chuyện vặt trong tông môn. Cho nên đối mặt với Từ Ngôn, Lý Mục đã không còn kiêng kị như lúc trước nữa.
Lý Mục đột nhiên trở về, nguyên nhân là do mệnh lệnh của tông chủ.
Chờ đợi trăm yêu đã lâu mà không có kết quả, hai phái chính tà phát giác được cục diện xuất hiện biến hóa. Nhạn Hành Thiên nhanh chóng quyết định, phái các lộ cường giả Nguyên Anh phân tán ra bốn phía tìm hiểu hướng đi của trăm yêu. Lý Mục mới phụng mệnh tông chủ trở về tông môn điều tra.
Kỳ thật vị trí điều tra của Lý Mục không phải là ở tông môn mà là dãy núi Vạn Hằng. Trên đường đi không nhìn thấy bóng dáng của Đại yêu, ông ta mới tiện đường trở về tông môn nhằm nghỉ ngơi và hồi phục một phen. Không nghĩ tới không thấy Đại yêu, lại đụng mặt tên Từ Ngôn vốn nên chết đi mới phải.
Nghe giọng điệu Lý Mục như vậy, sắc mặt Từ Ngôn chợt biến đổi, nói: "Đều là người tu hành, nếu Lý đường chủ có oán khí gì có thể tới tìm ta, chiến cũng được, đấu cũng không sao. Từ Ngôn ta tiếp nhận là được. Chuyện này có liên quan gì tới người ngoài chứ? Ta hỏi một lần nữa, đến cùng thì Bàng Hồng Nguyệt đang ở đâu?"
Từ Ngôn vừa nói xong chợt thấy Lý Mục nở nụ cười, trong mắt lộ đầy vẻ trêu tức đáp: "Quả nhiên là chân truyền của Thái Thượng, chí khí không nhỏ. Đáng tiếc ngươi vẫn còn là Hư Đan, nếu không vì thân phận đặc thù thì ngươi nghĩ có thể còn sống đến bây giờ?"
Lý Mục lạnh giọng nói tiếp: "Nếu như không có Thái Thượng trưởng lão, năm đó khi ngươi giết đồ nhi ta, lão phu đã sớm hành quyết ngươi tại trận! Ta cũng nói lần cuối, muốn tìm phu nhân mình thì tự mà đi tìm. Quả thật ta biết rõ tung tích Bàng Hồng Nguyệt nhưng sẽ không nói cho ngươi biết, bởi vì ngươi còn không có tư cách chất vấn cường giả Nguyên Anh."
Lý Mục hừ lạnh một tiếng, mang theo tất cả khinh thường, thúc giục kiếm quang bay về phía Tự Linh đường. Mấy trưởng lão còn lại trông coi tông môn lập tức nghênh đón, biểu lộ cung kính, miệng hô Đường chủ. Bộ dạng khác hẳn với lúc gặp Từ Ngôn.
Địa vị cường giả Nguyên Anh trong tông môn rất cao, một Hư Đan như Từ Ngôn không thể nào sánh bằng.
Đối phương biết rõ tung tích Bàng Hồng Nguyệt mà không nói khiến sắc mặt Từ Ngôn lạnh lẽo hẳn đi.
Đừng nói Lý Mục, dù có là Vương bát chỉ ở đây, cần trở mặt Từ Ngôn vẫn trở mặt ngay.
Quỷ Diện mới từ Thiên Bắc trở về mang theo một thân sát khí đấy. Thực ra khi biết đến chuyện thầy vô cốt, lại thêm chuyện suy đoán rất có thể mình có liên quan tới Ma tộc khiến cho trong lòng Từ Ngôn càng thêm nóng nảy rồi.
Đầu ngón tay hắn xẹt qua một tia sáng. Nếu Lý Mục đã không chịu nói, Từ Ngôn cũng sẽ không niệm tình tình đồng môn gì nữa.
Sát ý trong lòng vừa xuất hiện, hắn chuẩn bị ra tay với Lý Mục thì trên đỉnh đầu chợt xuất hiện từng tràng chấn động. Từng luồng khí tức cường hoành ầm ầm tiến đến.
Hắn ngẩng đầu lên, mắt trái lập lòe ánh sáng.
Thông qua năng lực mắt trái, Từ Ngôn nhìn xuyên qua được pháp trận, thấy được mười bóng người bên đang đứng bên ngoài. Cầm đầu là một nữa tử mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, mặc một bộ áo trắng, chân đạp phi kiếm.
"Văn Mai..."
Nhận ra người đến là Văn Mai núi Linh Hồ, còn mang theo chín Đại yêu nữa, Từ Ngôn chợt suy nghĩ rồi cả người cứ vậy biến mất.
Văn Mai xuất hiện ở Kim Tiền tông cũng không tính là ngoài ý của Từ Ngôn. Bởi tin tức vị Linh Hồ Lục nhi bị giam trong sơn môn Kim Tiền tông là do chính miệng hắn báo cho Văn Mai biết đấy.
Hắn không biết Linh hồ có còn ở trong Đan các hay không, nhưng nếu người của núi Linh Hồ đã tới thì Từ Ngôn biết Lý Mục gặp phải xui xẻo rồi.
Nếu như Lý đường chủ người ta đã coi rẻ Từ Ngôn hắn chỉ là một tiểu bối Hư Đan không ra gì, không có tư cách đi chất vấn cường giả Nguyên Anh thì hắn cũng đành làm một Hư Đan nhỏ bé, ở bên cạnh nhìn xem Đại đường chủ chết như thế nào là được rồi.