Liễu Phỉ Vũ rủ hai tay xuống, chậm rãi thở ra một hơi dài. Khí tức trên hai kiện pháp bảo trở nên bình tĩnh lại.
Vị Các chủ Linh Yên các này chợt cười gượng một tiếng, rồi lắc đầu không nói gì nữa. Tuy rằng nàng đã khôi phục nhân cách bình thường nhưng phần tâm tính khác không cách nào phai mờ vẫn ẩn sâu dưới đáy lòng, chẳng biết lúc nào lại bộc phát lần nữa.
Một câu nhân tâm như quỷ của Từ Ngôn không chỉ chấn nhiếp Liễu Phỉ Vũ, mà tất cả cường giả Nguyên Anh như Nhạn Hành Thiên cũng đều bị câu nói này chỉ thẳng vào trong nhân tâm mình.
"Là Thái Thượng nói vậy?" Nhạn Hành Thiên nhìn về bóng người đi đến phía đầu tường hỏi một câu.
Từ Ngôn đã nói đó là lời sư phụ hắn khuyên bảo, Nhạn Hành Thiên mới cho rằng đó là lời của Thái Thượng trưởng lão.
"Không phải là Thái Thượng." Sở Bạch bên cạnh mở miệng đáp: "Sư phụ hắn là một vị thế ngoại cao nhân, tu vi không cao nhưng trong mắt ta, tâm cảnh ông ấy đã đã vượt qua Thần Văn."
"Trên đời còn có kỳ nhân như vậy!" Chư Cát Tuấn Hùng kinh hô một tiếng.
"Thế giới rộng lớn, không thiếu điều lạ a!" Lưu Y Thủ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Thật muốn gặp mặt vị kỳ nhân có thể có thể nói ra câu nhân tâm như quỷ kia, không biết ông ta có hiểu họa đạo hay không?"
"Không có cơ hội rồi, lão nhân gia đã mất nhiều năm trước." Sở Bạch trầm giọng thở dài, giọng nói có chút bi thương.
Lúc trước Sở Bạch còn tưởng rằng lão nhân một mình diễn luyện kiếm đạo trong nhà kia chính là một vị dị sĩ quy ẩn, nhưng hôm nay xem ra, dường như lão nhân gia vẫn luôn một mực chờ đợi người chân truyền duy nhất là Từ Ngôn này.
"Nhân tâm như quỷ, thiện ác khó phân. Nhân chi sơ, vốn không phân thiện ác, trải nghiệm sau này mới thành mấu chốt diễn biến của bản tâm. Có trải nghiệm, cũng sẽ nhớ kỹ..."
Nhạn Hành Thiên như chợt hiểu ra. Vị tông chủ này vậy mà nhờ một câu kia của Từ Ngôn, dùng tâm trí cao tuyệt đã cảm ngộ ra được một tia chân lý bản tâm, cảnh giới nhiều năm không chuyển như được nảy sinh thêm một tia nữa.
Ngoại trừ Nhạn Hành Thiên, đám Nguyên Anh khác cũng cảm khái rất nhiều, nhưng chung quy vẫn nhìn không ra nhân tâm được.
"Rầm Ào Ào!"
Nơi chân trời, con sóng lớn thứ hai đã phân thành hai, cuối cùng cũng đổ ào xuống. Lúc này, phạm vi năm ngàn dặm hai bên bờ sông đều đã bị sóng lớn phá hủy, đất đai rung chuyển, toàn bộ thành Linh Thủy cũng run rẩy theo.
Sóng lớn hình thành suýt nữa đã đánh tới thành Linh Thủy, rơi xuống cách bờ hơn trăm dặm ở ngoài thành, sau đó hình thành lũ lụt gào thét vọt tới.
Tường thành Linh Thủy cực cao. Những năm này nhằm phòng ngự Man tộc mà luôn được gia cố. Tường thành cao tới ba mươi trượng đã bị lũ lụt bao phủ hơn phân nửa, Man tộc dưới thành cũng biến mất trong dòng nước.
"Đám Man tộc ngu rồi sao? Nước thế này không chạy, đợi chết đuối cả đám sao?" Chư Cát Tuấn Hùng đứng trên đầu tường nhìn xuống, căn bản không thấy được đám Man tộc dưới nước.
Lũ lụt vọt tới, thanh thế to lớn nhưng vẫn không vọt qua được tường thành, bị chặn ở bên ngoài thành Linh Thủy.
Sóng lớn kinh người, nhưng đó là trong mắt phàm nhân, còn trong mắt cường giả Nguyên Anh, hạo kiếp ngàn năm chỉ thế này thì ngăn lại căn bản không khó. Coi như hồng thủy có lớn hơn nữa thì Nguyên Anh cũng không e ngại gì.
"Hạo kiếp sẽ không chỉ như thế này. Ngoài lũ lụt, nhất định còn có thứ tuyệt hiểm khác."
Nhạn Hành Thiên đi đến đầu tường, nhìn về phía đại dương mênh mông bên ngoài thành, trầm giọng tự nói. Lúc này ở phía xa đã có thêm ánh kiếm xuất hiện, cường giả Nguyên Anh Thiên Quỷ tông rốt cuộc đã tới.
Không bao lâu, mấy bóng người kia đã ngay ngắn nhảy lên đầu tường thành, cầm đầu chính là Điện chủ Âm Phong điện Lý Nham Tông.
Vốn nên có Chín điện chủ đến tề tựu, nhưng chỉ có tám vị trình diện.
"Đuổi theo một đội Đại yêu, ác chiến hai ngày, chém giết bốn con." Sắc mặt Lý Nham Tông âm trầm nói: "Điện chủ Phong Kim điện đã vẫn lạc."
Một câu Nguyên Anh vẫn lạc, Nguyên Anh chính phái nghe được phải biến đổi sắc mặt. Nhạn Hành Thiên cũng không nhiều lời, chỉ ôm quyền cúi đầu hướng phía phía Tây.
"Vì chém yêu mà mất, dù là chính hay tà đều đáng nhận bái này."
Theo cử động của tông chủ, đám người Sở Hoàng nhao nhao chắp tay hướng về phía Tây, đến Sở Bạch cũng vậy. Chỉ có Từ Ngôn là vẫn quay đầu về phía ngoài thành, nhìn dòng lũ lụt, không tế bái anh linh.
Hắn không bái vì hắn là Quỷ Diện chuyên tru yêu, đã từng chém giết liên tục hơn ba mươi con Đại yêu, căn bản không cần phải bái ai!
Hành động của đám người Nhạn Hành Thiên khiến mấy điện chủ như Lý Nham Tông thỏa mãn trong lòng. Chỉ khi nhìn thấy Từ Ngôn, bộ dáng cao ngạo hờ hững của gia hỏa lạ lẫm này khiến trong lòng Lý Nham Tông sinh ra một tia bất mãn.
Chín vị Điện chủ, vẫn lạc một vị chính là tổn thất cực lớn của Thiên Quỷ tông. Tà phái xuất lực vì Nhân tộc Thiên Nam chẳng lẽ còn không đáng được cúi đầu hay sao?
Trong lòng bất mãn, Lý Nham Tông cũng không biểu hiện ra ngoài. Thế nhưng Điện chủ Xích Hỏa điện Thường Tề bên cạnh ông ta đầy tức giận chỉ vào Từ Ngôn quát: "Tiểu tử, ngươi là kẻ nào? Chẳng lẽ anh linh Thiên Quỷ tông ra không xứng được Hư Đan nho nhỏ như ngươi cúi đầu sao?"
Trong cảm giác của đám Điện chủ này, Từ Ngôn quả thật chỉ có cảnh giới Hư Đan, khí tức rất mạnh nhưng vẫn chưa tới trình độ Nguyên Anh. Tông chủ Kim Tiền tông người ta đã bái lạy, một tên Hư Đan cảnh còn dám kiêu ngạo như thế, phe tà phái tất nhiên không vừa mắt rồi.
"Hạo kiếp trước mắt, Nhạn ca ca, chính phái các ngươi lưu lại một tên Hư Đan có tác dụng gì?"
Tiếu Cửu Anh đầy vũ mị đi lên phía trước, như đầy bỡn cợt nói: "Chẳng lẽ tiểu tử này có thể ngăn cản được hạo kiếp ngàn năm? Vậy ta cũng muốn mở mắt nhìn xem sao. Tiểu gia hỏa, mau tới bái kiến Cửu Anh tỷ tỷ của ngươi đi nào."
Bị người cho là Hư Đan không khiến Từ Ngôn để ý. Lúc này nghe đối phương trêu chọc, hắn đang mang bực bội trong người, bèn xoay người đáp: "Hà Điền ta còn không bái, ngươi không có tư cách."
"Ngươi nói cái gì?"
"Khẩu khí thật lớn!"
Mấy vị điện chủ nghe xong nhao nhao giận dữ. Cái tục danh Hà Điền này đến Điện chủ bọn họ còn không dám nhắc tới. Không ngờ tục danh Thái Thượng nhà mình lại bị một tên tiểu bối Hư Đan kêu kêu gọi gọi, làm sao chịu đựng được.
Kỳ thật Từ Ngôn không nói sai, hắn không chỉ không bái Hà Điền, mà cả ở trước mặt Vương Khải cũng thế, không mắng hai lão khốn kiếp kia đã tính là tốt lắm rồi.
"Đây là chân truyền của Thái Thượng Kim Tiền tông ta." Nhạn Hành Thiên cười gượng một tiếng, tiến lên giảng hòa, chuyển chủ đề nói: "Chắc hẳn chư vị điện chủ đã sắp xếp Hư Đan trong tông môn xong xuôi cả rồi chứ? Không biết lúc hạo kiếp Thiên Hà giáng xuống, Điền tiền bối sẽ làm thế nào?"
"Cũng giống các người, chờ ở thành Linh Thủy, đợi Thái Thượng trở về sẽ quyết định." Lý Nham Tông quét mắt nhìn Từ Ngôn, đáp lời Nhạn Hành Thiên: "Nhạn tông chủ, Thái Thượng trưởng lão Kim Tiền tông các ngươi có tin gì hay không?"
Nhạn Hành Thiên lắc đầu, thở dài nói: "Chúng ta vừa tới, không gặp được Thái Thượng trưởng lão."
"Nếu như hạo kiếp chỉ có lũ lụt thế này, không cần Thần Văn mà Nguyên Anh chúng ta cũng có thể chống đỡ được." Lý Nham Tông nhìn về phía ngoài thành, nhíu mày nói.
"Lũ lụt trăm năm không có chuyện sông lớn sinh sóng. Chắc hẳn ngươi đã thấy sóng lớn vừa rồi, hạo kiếp ngàn năm tuyệt không thể đơn giản thế này được." Nhạn Hành Thiên nhăn mày nói.
"Ngoại trừ lũ lụt còn có thứ gì nữa..." Lý Nham Tông cũng trầm giọng nói, trong hai mắt tản ra ánh sáng trắng. Ông ta là đang vận dụng Tiên Mi Quỷ Nhãn, nói: "Chẳng lẽ nói, đám Man tộc dị biến này cũng là một phần của hạo kiếp?"
"Rầm Ào Ào!"
Lời của Lý Nham Tông còn chưa dứt, mặt nước ngoài thành đột nhiên nổi lên bọt sóng. Từng tên binh sĩ Man tộc đã bơi thẳng lên mặt nước!
Từng tên từng tên Man tộc leo ra khỏi mặt nước, đứng trên trên mặt nước đầy quỷ dị như thể đang đạp nước mà đi. Thế nhưng khi Từ Ngôn vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn như Lý Nham Tông mới thấy, dưới chân đám Man tộc này còn có thêm từng quầng sát khí cổ quái nổi lơ lửng.
Sát khí đỡ lấy Man tộc chính là khí tức cổ quái nảy sinh bên ngoài cơ thể đám Man tộc lúc trước, như thể vật còn sống nhưng lại không thực chất.