Đối mặt hạo kiếp ngàn năm đầy những biến số, Từ Ngôn vẫn chìm trong nghi hoặc, mê man.
Mãi cho tới khi hắn nghe được câu kiếp sau tái chiến của sư huynh, lúc này những nghi hoặc và mê man vốn bao phủ trong lòng mới dần dần tiêu tán.
Cường giả Thần Văn không đi, sư huynh Sở Bạch cũng không đi, vì vậy Từ Ngôn cũng sẽ không đi. Hắn muốn lưu lại cho tới thời khắc cuối cùng.
Từ Ngôn thật ra cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cứu vớt muôn dân trăm họ thế này. Điều hắn muốn biết chỉ là cho đến cuối cùng vị Tuyết Sơn chủ nhân kia có xuất hiện hay không.
Trong tối tăm, có một cỗ chiến ý tràn ngập lên. Cái cảm giác như kẻ thù truyền kiếp sắp tới đầy kỳ quái càng thêm mãnh liệt trong lòng Từ Ngôn.
“Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt a…”
Hà Điền thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Một đám tiểu bối, cậy mạnh cái gì chứ?”
Trước mặt Thần Văn, dù cho Nhạn Hành Thiên có là tông chủ thì cũng chỉ là tiểu bối. Hà Điền nói không sai, nhưng Sở Bạch vẫn quyết định chiến đến cùng. Ông ta cũng không quản nhiều. Dù sao Sở Bạch Bào cũng là người Kim Tiền Tông, là vãn bối của Vương Khải.
“Ài…”
Vương Khải thở dài một tiếng, không nói gì, khoát khoát tay, quay người nhìn về phía ngoài thành..
Dụng ý của Thái Thượng trưởng lão hết sức rõ ràng, muốn đi thì có thể lập tức đi, không đi cũng không có ai quản.
Hai vị Thần Văn đứng trên tường thành trầm mặc khiến đám Nguyên Anh cùng Hư Đan trong thành nhất thời cũng không biết quyết định ra sao.
Cũng không phải ai cũng không sợ chết giống Sở Bạch, kỳ thật có không ít người đã sinh ra thoái ý.
Theo một vầng mặt trời mờ ảo đang lên, ngày thứ bảy cũng đến. Bên trong thành, lúc Nguyên Anh cùng Hư Đan vẫn còn đang do dự, thì sông lớn bên kia đã ngưng tụ ra sóng lớn. Không chỉ có vậy, phía dưới những con sóng còn xuất hiện chín vòng xoáy cực lớn nữa.
Phía trong vòng xoáy xuất hiện những cái đầu khổng lồ, miệng lớn như lỗ đen phóng thẳng lên trời, âm trầm gào thét mang theo khí tức đầy tuyệt vọng,
Chín con ác thú đồng thời bò lên bên bờ sông.
Chín luồng khí tức ngang ngửa với Yêu vương vừa xuất hiện đã lập tức bao phủ lấy thành Linh Thủy. Tu sĩ chính tà hai phái còn muốn rời đi? Đã muộn rồi.
“ Hà mẫu, cũng không phải bốn con. Lần này chín đầu có lẽ mới là chân thân thật.” Ánh mắt Vương khải xuất hiện sự tuyệt vọng.
“Nên đi nhanh, Tình Châu có lẽ sẽ thất thủ….” Hà Điền cười khổ nói: “Bát ca hộ tống bọn hắn rời đi, có thể chạy thoát người nào hay người nấy, ta đi ngăn ác thú chín đầu kia.”
“Nếu như ta đã là Bát ca thì chuyện tìm chết này nên để huynh trưởng đi làm.” Vương Khải trầm giọng, quay đầu nhìn về phía Từ Ngôn, nói: “Ngôn ca nhi, lừa được ngươi nhiều năm như vậy, lần này Bát ca không lừa ngươi được nữa rồi. Nếu ngươi có thể thoát được một mạng, nhớ xây mộ cho ta, ghi cho rõ là Mộ Của Vương Bát Chỉ nhá. Ngàn vạn lần không được ghi quý danh Vương Khải, cừu gia của ta nhiều, ta sợ bị người ta đào mộ”
Quay đầu nhìn về phía Sở Bạch, sắc mặt Vương Khải trầm xuống, nói: “Tiểu tử, ngươi đừng nên hi vọng gì nữa. Chúng ta đã tận lực trong hạo kiếp ngàn năm này rồi. Không bảo vệ được muôn dân trăm họ, lão phu đành đền lại cái mạng này vậy. Ngươi đừng quá kiêu ngạo, sẽ gặp nhiều thua thiệt. Cố gắng mài dũa tính tình của ngươi lại, sớm muộn gì cũng trở thành cường giả Thần Văn.”
Dứt lời Vương Khải lại lần nữa nhìn về phía dị thú chín đầu đang bò đến, dần nở nụ cười, đột nhiên cất tiếng: “khi nào trở thành Thần Văn rồi, các ngươi nhớ phải đi Thiên Bắc tìm mấy tên Yêu vương kia. Bị bọn hắn chèn ép lâu quá, lửa giận của lão phu khó mà tiêu tán a.”
Vương Khải vươn người đứng dậy, không để Hà Điền kịp ngăn trở, lão đã bay ra khỏi tường thành, hướng về phía yêu thú chín đầu bay đi.”
Dị thú chín đầu có thể so cùng Thần Văn và Yêu Vương. Một khi nó đã chân chính xuất hiện, dù toàn bộ Nhân tộc có chết trận thì cục diện chắc chắn vẫn là sẽ ko giữ được thành Linh Thủy, thậm chí là Đại Phổ, mà có lẽ cũng không bảo vệ được cả hàng tỉ phàm nhân Thiên Nam này.
Trừ phi có thêm nhiều Thần Văn liên thủ, hoặc là Yêu Vương tham chiến…
Mang theo tâm lý hẳn là phải chết, Vương Khải quyết định đi ngăn ác thú chín đầu, nếu không Nguyên Anh cùng Hư Đan hai phái sẽ không ai thoát khỏi miệng ác thú được.
Vốn cho là sẽ xuất hiện một trận chiến thảm thiết, không ngờ năm luồng khí tức ngang trời mà đến đã cải biến hẳn cục diện. Vương Khải vừa bay ra bên ngoài tường thành, chợt ánh mắt khẽ động.
“Yêu vương!”
Mặc dù chưa nhìn thấy nhưng Vương Khải đã cảm nhận được khí tức của Yêu vương đang đến. Lão bèn quay người lại bay ngược về phía tường thành.
Vừa mới hạ xuống tường thành thì năm bóng người kia đã phá không mà đến, vượt qua dị thú chín đầu mà tới thành Linh Thủy.
“Thần Văn nhân tộc quả nhiên muốn ngăn cản hạo kiếp. Vương Khải, Hà Điền các người chống đỡ được sao?”
Người đàn ông xấu xí tên Trương Đại Kiềm đứng trên tường thành, hai tay chắp sau lung cười nhạo một câu. Gã nhìn về phía dị thú chín đầu, ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
“Hai vị, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ? Thất Dạ hữu lế.” Văn Thất Dạ núi Linh Hồ nho nhã lễ độ, chắp tay ôm quyền nói.
“Hà mẫu trong truyền thuyết vậy mà thật sự tồn tại.” Thanh Nha và Lôi Sơn mang theo khí tức kinh người nhưng sắc mặt đã rất khó coi.
“Chính sự quan trọng hơn, đưa hắn đi.” Từ khi hạ xuống tường thành, Lôi Vũ căn bản là không để ý đến Vương Khải, Hà Điền. Ánh mắt lão một mực nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn.
“ Vũ Vương …” Nhìn thấy Lôi Vũ xuất hiện, ánh mắt Từ Ngôn trở nên lạnh lẽo.
“Là hắn?" Một vị Yêu vương khác cất tiếng hỏi
“Đúng vậy, chính là hắn.” Lôi Vũ vừa nói chuyện vừa vung tay lên, một luồng uy áp của Yêu vương trực tiếp bao phủ Từ Ngôn.
Không riêng một mình Lôi Vũ, các vị Yêu vương khác cũng dồn dập ra tay, dùng uy áp mạnh mẽ giam cầm Từ Ngôn lại.
Năm vị Yêu vương đến đây đã nằm ngoài dự đoán của Vương Khải và Hà Điền. Lúc này bọn chúng lại ra tay giam cầm Từ Ngôn càng khiến hai vị Thần Văn không tưởng tượng được.
“Lôi Vũ, các ngươi bắt môn nhân Kim Tiền Tông ta là có ý gì?” Ánh mắt Vương Khải lạnh lẽo, muốn dùng linh lực đánh tan giam cầm của những Yêu Vương kia.
“Bành.”
Một tiếng trầm đục yếu ớt xuất hiện bên cạnh Từ Ngôn, toàn bộ năm đạo uy áp của những Yêu vương kia đều lập tức bị phá vỡ
Ộtttt!
Ánh mắt cả năm vị Yêu vương biến đổi, dồn dập nhìn lại, không nhìn vào Từ Ngôn mà nhìn vào heo đen bên cạnh hắn.
Từ Ngôn muốn phá vỡ uy áp của năm vị Yêu Vương trong khoảng thời gian ngắn rất khó, trừ phi vận dụng mắt trái. Uy áp của năm vị Yêu Vương vừa bao phủ Từ Ngôn lại bị tiếng gầm nhẹ của heo Tiểu Hắc làm vỡ nát.
“Cái gì đó?”
“Heo?”
“Không giống.”
“Heo lại có răng nanh sao?”
“Chẳng lẽ lại là Yêu vương?”
Trong nháy mắt phá vỡ năm luồng uy áp của Yêu Vương quả thật khiến người ta khó có thể tin nổi. Khí tức heo Tiểu Hắc tràn ra càng không giống heo, không chỉ có lạnh lẽo mà còn có cả sát ý khiến người ta sợ hãi.
Khò khè líu ríu...
Tiểu Hắc gầm nhẹ, bảo vệ trước người chủ nhân, đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía năm Yêu Vương không chút sợ hãi.
“Năm vị, không phải tới tìm ta chứ?” Từ Ngôn đã nhìn ra đối phương đến không có ý tốt, lạnh giọng nói: “ta đã giết không ít Đại yêu Thiên Bắc, không ngờ lại đưa tới năm vị Yêu Vương trả thù, thật là vinh hạnh.”
Còn tưởng rằng năm vị Yêu vương đến trả thù, Từ Ngôn mới nói như vậy. Phía đối diện lập tức truyền lại vài tiếng hừ lạnh: “Đại yêu mà thôi, chết thì chết rồi.”
“Thiên Bắc không thiếu Đại yêu, muốn giết cứ giết.”
“Vài Đại yêu bị giết, lại cần nămyêu Vương đích thân tới sao?”
“Đi theo chúng ta, chúng ta mang ngươi rời khỏi Tình Châu.”
“Hạo kiếp đã đến, coi chừng mạng nhỏ của ngươi”
Dù lời nói của đám Yêu vương không có thiện cảm nhưng lại không mang theo sát ý nào.
Vừa nghe năm Yêu vương nói như vậy, Vương Khải Hà Điền càng cảm thấy hồ đồ, Từ Ngôn cũng càng hồ đồ. Hắn là Quỷ Diện, đáng lẽ bị Yêu vương đuổi giết mới đúng, lúc nào lại có khả năng được Yêu Vương hộ tống?
Dù không rõ vì sao năm vị Yêu Vương lại muốn dẫn mình tránh nạn, nhưng nhìn thần sắc khẩn trương của năm vị cường giả Thiên Bắc này, trên mặt Từ Ngôn dần dần hiện ra nụ cười chất phác, ngây ngô.
Một khi Thiên Môn hầu nở nụ cười như vậy, nhất định sẽ có người bị lừa…