Nơi bụng Từ Ngôn đã bị đâm thủng lộ ra một thanh trường kiếm lập lòe màu đỏ, hẹp dài mà lạnh như băng.
Phần cuối của huyết kiếm đâm thủng tường thành, treo Từ Ngôn lơ lửng trên không, trông như một con rối treo trong gió.
Bị luồng sáng đỏ đóng đinh nơi đầu tường, Từ Ngôn vẫn mang theo bộ dáng không thể tin được, chỉ vào cô bé đối diện, miệng tràn ra vệt máu, khàn khàn nói: "Ngươi... không phải là Sở Linh Nhi!"
Sau đại chiến hắn đã vô cùng mỏi mệt, bởi vậy mà lâm vào tử cục. thanh trường kiếm huyết sắc này lại mang theo lực lượng không ngăn cản nổi đã thành công giam cầm triệt để thân thể Từ Ngôn, khiến hắn hoàn toàn không thể động đậy được nữa.
"Đúng vậy, ta không phải là Sở Linh Nhi..."
Cô bé đối diện lộ ra nụ cười lạnh đầy âm trầm quỷ quyệt, trong mắt chỉ toàn lóe lên hận ý, pha lẫn đắc ý và tràn đầy tham lam.
"Nhớ không ra sao? Đúng là tên đáng thương... Ngươi cũng sẽ nhanh nhớ ra ta thôi, ngay lúc mà ngươi chết!!!"
Giọng nam trầm đục phát ra từ đôi môi đỏ của Sở Linh Nhi làm người nghe vô cùng kinh sợ. Sở Linh Nhi hiện giờ nào đâu còn bộ dáng linh động, đáng yêu nữa, bên trong hai con mắt đang mở to chỉ tràn đầy tơ máu đỏ tươi.
Ầm một tiếng.
Sở Linh Nhi giơ tay lên, đè xuống trán Từ Ngôn. một luồng huyết quang đạo thứ hai theo bàn tay trực tiếp chui vào trong Tử Phủ của Từ Ngôn.
Ầm!!!
Huyết quang lao vào Tử Phủ hắn, nhanh chóng phá hủy thành một lỗ lớn trong đó. Cả Tử Phủ kỳ dị này nhanh chóng sụp xuống.
Huyết quang lao đến vô cùng nhanh, xông vào Tử Phủ, sau đó đánh thẳng tới Nguyên Anh của Từ Ngôn.
Đạo huyết quang đâm xuyên bụng cũng không tính là chí mạng, nhưng đạo huyết quang xuất hiện trong Tử Phủ mới thật sự là nguy cơ. Từ Ngôn dùng hết sức lực hội tụ lại tinh thần, bên trong Tử Phủ đang sụp đổ, Nguyên Anh bỗng nhiên trợn mắt.
Nguyên Anh gấp gáp đưa hai tay lên làm động tác ngăn cản nhưng huyết quang lao đến như tia chớp, mang theo uy năng không người ngăn cản.
Rống...
Có tiếng rồng ngâm vô cùng suy yếu vang lên, hắc châu đang trôi nổi trên đỉnh đầu Nguyên Anh đột nhiên bay ra chắn trước người Nguyên Anh.
Ầm!
Huyết quang và hắc châu va chạm tạo nên chấn động khiến người sợ hãi. Tử Phủ trong chấn động này cũng bắt đầu sụp đổ.
"Cút ra!!!"
Trong huyết quang có tiếng gào thét âm lãnh, huyết quang lại biến thành hình dáng trường kiếm, chấn bay Hắc Long đã biến thành hắc châu kia.
Rống!!!
Hắc châu bay lên, đồng thời xoay tròn, một mảnh hắc quang bùng lên phía dưới. Hắc Long hiện ra bản thể. Trong lúc Tử Phủ của Từ Ngôn đang sụp đổ, Hắc Long và huyết kiếm cật lực chém giết nhau.
Huyết kiếm muốn hợp lực chém về phía Nguyên Anh của Từ Ngôn, nhưng Hắc Long liều mạng ngăn cản. Trận ác chiến ở Tử Phủ này người khác không thể nhìn thấy, chỉ có chính Từ Ngôn mới thấy được.
Tử Phủ là một mảnh không gian kỳ dị, nguyên bản có hào quang yếu ớt tỏa ra bốn phía. Lúc này Tử Phủ đã bị huyết kiếm phá tan nát thành từng mảnh nhỏ. Trong mắt Nguyên Anh của Từ Ngôn, bốn phía không gian chung quanh đã xuất hiện đầy rạn nứt, hơn nữa những rạn nứt này bắt đầu có những mảnh lớn vỡ ra.
Cảnh giới Nguyên Anh đã xuất hiện báo hiệu sụp đổ. Tử Phủ chính là nơi Nguyên Anh trú ngụ, một khi Tử Phủ sụp đổ, Nguyên Anh cũng tùy thời sẽ bị trọng thương.
Hắc Long quyết chiến cùng huyết kiếm, Từ Ngôn cũng đã bất lực, hắn dốc sức liều mạng thôi động toàn bộ lực lượng của Nguyên Anh, cố gắng chống đỡ sự sụp đổ của Tử Phủ.
Tình thế đột ngột này đến quá nhanh, quá nguy hiểm, người tấn công lại nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác, ra chiêu vô cùng cay độc. Sau trận chiến với Hà Mẫu, không chỉ có Hắc Long đã tiêu hao hết toàn lực mà Từ Ngôn cũng mỏi mệt không chịu nổi, linh lực cũng không còn thừa lại bao nhiêu.
Từ Ngôn có thể kết luận đây chắc chắn không phải là Sở Linh Nhi. Nhưng hắn lại mờ mịt không biết ai lại là người khống chế Sở Linh Nhi?
Trong lúc hắn cố hết sức chống đỡ sự vỡ nát của Tử Phủ, tâm thần Từ Ngôn chợt động, hắn nhớ đến một người.
Chủ nhân của Tuyết Sơn!
"Chẳng lẽ người đang khống chế thân thể Sở Linh Nhi lại là chủ nhân của Tuyết Sơn?"
Trong lòng hắn kêu thầm một tiếng kinh hãi không cách nào che giấu. Từ Ngôn nghĩ tới lúc Sở Linh Nhi bị khốn ở vùng đất hung hiểm kia, nhớ tới cấm chế ở chỗ sâu, ngập tràn huyết sắc trong Thiên Hà Vịnh, nơi không có một bóng người, nhớ tới cái bong bóng máu trước cấm chế và những cuồng phong kia...
Sở Linh Nhi bị nhốt trong bí cảnh hai mươi năm, cô ta không chết nhưng thân thể đã bị khống chế.
"Ngươi là chủ nhân của Tuyết Sơn?"
Bên trong tiếng gào thét, Từ Ngôn căng thẳng nhìn cuộc quyết chiến giữa Hắc Long và huyết sắc trường kiếm, nhưng chỉ sau một khắc, bên trên thanh trường kiếm bộc phát ra khí tức kinh khủng, trực tiếp đánh bay hắc long.
"Đúng vậy! Chúng ta là đều là chủ nhân của Tuyết Sơn, là chủ nhân của phiến thiên địa này!"
Trả lời Từ Ngôn cũng không phải là huyết kiếm mà chính là nữ hài đang dùng bàn tay đè chặt bản thể hắn.
Hây dô!
Bên trong Tử Phủ, Hắc Long bị đánh bay, huyết kiếm gào thét tiến tới, chém thẳng vào Nguyên Anh của Từ Ngôn.
Nguyên Anh thể căn bản không cản được đạo huyết quang này, nên để chắn chắc chắn, Từ Ngôn quyết định vô cùng nhanh, đưa Nguyên Anh phóng lên trời, trực tiếp thoát khỏi Tử Phủ.
Nguyên Anh xuất khiếu!
Tử Phủ không bảo vệ được nữa, Nguyên Anh chỉ còn cách ly khai bản thể. Nhưng Nguyên Anh vừa phóng ra ngoài, còn chưa kịp nhìn rõ gì thì đã nghe tiếng gió mãnh liệt sau lưng.
Huyết sắc trường kiếm cũng chạy ra khỏi Tử Phủ, lao theo sát Nguyên Anh của Từ Ngôn mà chém.
Xoẹt!
Nguyên Anh vừa mới ly thể đã ăn một kích chí mạng. Huyết kiếm bay nhanh hơn, chém một nhát phân Nguyên Anh của Từ Ngôn thành hai mảnh. chỉ trong chớp mắt, hai mảnh Nguyên Anh đều bị bao phủ bên trong huyết quang.
Nguyên Anh bị trảm, Tử Phủ sụp đổ. Thương thế nghiêm trọng như thế này ai có thể chịu được. Tinh thần Từ Ngôn lúc này vỡ nát, rơi vào trong bóng đêm vĩnh viễn. Sinh cơ còn sót lại ở bản thể cũng nhanh chóng tiêu tan. Cặp mắt hắn đã đứng tròng, hiện lên tử khí, ảm đạo không ánh sáng.
Ngay lúc Nguyên Anh của Từ Ngôn bị huyết kiếm hủy diệt, trước mặt Long Tước cũng xuất hiện huyết quang ngút trời. Một trăm viên huyết sát châu hợp lại thành một luồng sấm sét lao lên không trung, sau đó bay về hướng xa xa, chính là thành Linh Thủy.
"Yêu Chủ có thể tỉnh lại hay không, phải xem lần này rồi."
Long Tước nói nhỏ, cúi người bái, nhìn theo hướng huyết quang dần biến mất. Sau lưng hắn, các Đại yêu đều nhao nhao cúi thấp đầu.
Đây là hy vọng cuối cùng của Bách Yêu yến. Trăm yêu đã không còn mấy vị, tình trạng vô cùng thê thảm nên bách yêu yến thế mà hạ màn.
Đầu tường thành Linh Thủy vẫn bị huyết quang bao phủ. mặc cho Vương Khải, Hà Điền có công kích thế nào, mảnh huyết quang ngăn cách kia vẫn bất động, không bị ảnh hưởng chút nào. Hai vị Thần Văn biết rõ Từ Ngôn đã lâm vào cảnh vô cùng nguy hiểm nhưng lại thúc thủ, không có cách nào khác.
Không chỉ có hai vị Thần Văn, cả năm vị Yêu Vương đã sử dụng yêu thân tấn công vào mà cũng bất lực, không công mà lui.
"Hà Mẫu đã chết rồi, nhưng huyết quang kia là gì vậy? Chẳng lẽ hạo kiếp còn chưa chấm dứt?" Lôi Vũ nghiến răng gầm nhẹ, bốn vị Yêu Vương khác sắc mặt cũng tái nhợt.
Các Yêu Vương và nhị vị Thần Văn phá không được màn huyết vụ, càng không thể nhìn ra được bên trong huyết vụ đang xảy ra chuyện gì. Lúc này chỉ mình Từ Ngôn mới biết rõ, đời này của hắn sắp chấm dứt rồi.
"Ngàn năm rồi, chờ ngươi thật khổ a..."
Sở Linh Nhi dần dần buông lỏng tay ra, có chút kích động nhìn thân ảnh gần chết trước mặt, khóe miệng tràn đầy nét tươi cười, mang theo thần thái vô cùng khó hiểu.
"Đến đây là kết thúc rồi... Ngươi, cuối cùng thì cũng thuộc về ta... thân thể này sẽ thuộc về ta....Ha ha ha... Ha ha ha...!!!"
Trên đầu thành vang lên giọng cười đắc ý, nghe vô cùng kinh rợn. Lúc này Nguyên Anh của Từ Ngôn đã bị phá huỷ, bản thể hiện giờ chỉ như một cái túi da, chỉ còn lại sinh cơ ảm đạm và thần hồn yên lặng.
Dường như tên kia rất để ý đến bản thể của Từ Ngôn, dưới hình dáng Sở Linh Nhi, gã nhẹ nhàng vỗ về mặt Từ Ngôn, giống như đang thưởng thức một kiện tuyệt thế trân phẩm.
tích tắc sau, một luồng khí đen từ đỉnh đầu Sở Linh Nhi lao ra, biến ảo thành một hư ảnh như Ma Thần, nhe nanh cười phóng tới bản thể Từ Ngôn.
Chỉ cần có thể chiếm cứ thân thể trân quý trước mặt này, gã sẽ trở thành chúa tể của thiên địa!
"Rốt cuộc là của ta...Cỗ thân thể này, phiến thiên địa này, thiên linh bảo này!"
Oành!!!
Lúc Ma Thần giống như hư ảnh đang chuẩn bị nhảy vào thân thể của Từ Ngôn thì một luồng sáng đỏ từ phía chân trời lao đến. ngay trước mặt các vị Thần Văn và Yêu Vương, Nguyên Anh, Hư Đan, luồng sáng này ầm ầm chui thẳng vào bức tường máu không người đánh vỡ kia.
Lực lượng đến từ trăm viên huyết sát châu, không chỉ lao qua bức tường huyết sắc mà còn lao thẳng vào bản thể Sở Linh Nhi.
Huyết quang chìm vào. Sau lưng Sở Linh Nhi, một hư ảnh Bạch Long gào thét bay ra!