Trong mắt Từ Ngôn hiện đầy tơ máu. Bởi hắn cảm giác sinh cơ của Bàng Hồng Nguyệt đang dần biến mất!
"Gặp lại được ngươi rồi...Ngôn..."
Đôi mắt vô thần lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt phía trên đầu mình. Một giọt nước mắt rớt xuống. Ánh mắt dần tan rã của nữ tử mang theo một chút vui mừng khó hiểu. Lời cuối cùng kia hẳn là đã không còn sức để nói nữa.
Một cái liếc thâm tình để lại, tương tư đau khổ vạn năm.
Trống trải lúc biệt ly, đổi bằng quen biết lại kiếp này...
Ánh nhìn này, như cách cả một đời
Ở kiếp này, như kết liền với kiếp trước.
Bụi về đất, vạn năm như mộng.
Người trong mộng, trời đất chia đôi...
Bàng Hồng Nguyệt muốn giơ tay lên khẽ vuốt hai gò má phu quân mình, có điều tay chỉ mới đưa lên một nửa đã vô lực rủ xuống.
Sinh cơ tiêu tán.
"Không... Không!!!!"
Giữa vùng đất đã thành phế tích, Từ Ngôn ôm lấy nương tử mình, không cách nào ức chế được tiếng gào rú thê lương.
Đối mặt với hạo kiếp ngàn năm, hắn không sợ.
Đối mặt với địch nhân mạnh mẽ, hắn cũng chẳng sợ hãi. Dù biết rõ không địch lại, dù cuối cùng phải bạo nổ cả Nguyên Anh, Từ Ngôn cũng không hối tiếc.
Bởi vì chủ nhân của Tuyết Sơn kia tới tìm Từ Ngôn hắn. Tràng hạo kiếp này không thể nào đổ lên đầu muôn dân trăm họ khắp thiên hạ, cũng không nên đổ lên đầu người khác.
Thế nhưng Bàng Hồng Nguyệt đột nhiên đi tới đã nằm ngoài dự đoán của Từ Ngôn. Khiến hắn không nghĩ ra được chính là chuyện Bàng Hồng Nguyệt lại đồng quy vu tận cùng với chủ nhân của Tuyết Sơn!
Trong tiếng gào thét thê lương đó, hai mắt Từ Ngôn đã ánh lên màu đỏ tươi. Tâm thần hắn chấn động mạnh, phun ra một ngụm máu tươi.
"Không...nàng không thể chết được. Hồng Nguyệt, nàng không thể chết được!!"
Hai tay hắn run rẩy móc ra một quả Linh Lung quả cực phẩm cuối cùng trong Thiên Cơ phủ, khí tức linh quả màu tím kỳ dị tỏa ra.
Linh Lung quả cực phẩm có thể kéo dài thọ nguyên thêm trăm năm. Nghe nói linh quả kỳ dị này còn có kỳ hiệu sinh thịt liền xương, tuy chưa có người nào thử lấy Linh Lung quả cực phẩm cứu sống người đã chết nhưng Từ Ngôn đã không còn cách nào khác.
Đưa tay đỡ lấy gương mặt tái nhợt của Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn đang định đưa Linh Lung quả cực phẩm vào miệng nàng. Thế nhưng cảm giác trong tay truyền đến lại khiến tâm thần hắn lần nữa chấn động.
Hắn đỡ lấy Bàng Hồng Nguyệt, lại không cảm giác được sự tồn tại của đối phương, như thể mình cầm nắm vào khoảng không vậy!
Bụp...
Không rõ do dùng lực quá mạnh hay bản thể Bàng Hồng Nguyệt trở nên vô cùng yếu ớt mà một tiếng bụp nhỏ vang lên, thân thể Bàng Hồng Nguyệt đã biến thành từng điểm sáng nhỏ ảm đạm, rồi chậm rãi tiêu tán trên không trung.
Thi thể vỡ vụn, Từ Ngôn còn đang sững người cầm lấy Linh Lung quả, như thể tượng gỗ.
Sững sờ một lúc, hắn chợt bừng tỉnh. Mắt trái đã không còn tinh văn nhưng hắn vẫn còn Thiên Quỷ thất biến kia mà.
Pháp quyết được vận chuyển, hai mắt hắn lập tức phủ đầy tia sáng trắng!
Thi triển Tiên Mi Quỷ Nhãn giúp Từ Ngôn có thể nhìn thấy âm hồn chung quanh. Linh lực mạnh mẽ được thúc giục ra, tản mát khắp thành Linh Thủy.
Từ Ngôn bất chấp không nghĩ nhiều tới chuyện thi thể sao lại tiêu tán mất, chỉ nghĩ tới chuyện giam cầm hồn phách Bàng Hồng Nguyệt lại. Chỉ cần giữ được hồn phách may ra còn có chút hi vọng.
Từ Ngôn không biết làm sao để thần hồn phục sinh nhưng dù có hao phí cả đời này tìm kiếm, hắn cũng phải tìm ra phương pháp xử lý cho thần hồn chuyển sinh. Đây là chấp niệm của hắn, bởi nương tử của hắn vì hắn mà chết...
Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Ngôn vẫn không nhúc nhích trong đống phế tích, gắt gao nhìn chằm chằm vào bốn phía. Mãi cho đến khi trăng lên, rồi mặt trời lặn, màn đêm lại phủ xuống.
Tia sáng trắng trong mắt vẫn như thế, Từ Ngôn không ngừng thúc giục Tiên Mi Quỷ Nhãn liên tục đến ba ngày. Có điều hắn lại đầy tuyệt vọng, bởi căn bản không thể thấy được hồn phách Bàng Hồng Nguyệt!
"Không có khả năng... Hồng Nguyệt, hồn phách nàng đang ở đâu?"
Ba ngày không nhúc nhích khiến Từ Ngôn như trở thành bức tượng, còn Vương Khải Hà Điền và đám chúng tu sĩ chỉ đứng từ xa nhìn Từ Ngôn như điên như dại, không ai dám tiến lên một bước.
Bởi vì trên người Từ Ngôn tràn ra uy áp quá mức cường đại, như tùy thời sẽ nổ tung ra.
Ba ngày, Từ Ngôn có thể khẳng định linh lực của mình vẫn luôn ở đấy, nếu chung quanh có hồn phách nào thì tất sẽ bị phát hiện cả. Thế nhưng thần hồn của Bàng Hồng Nguyệt như thể tan biến giữa trời đất giống với bộ thi thể đã tan nát của nàng, không có chút tung tích.
Vợ... vô hồn!
Trong lúc đầy mờ mịt, Từ Ngôn thoáng lảo đảo.
"Sư vô cốt... Vợ vô hồn... Ha ha, hặc hặc hặc hặc!!!"
Hắn điên cuồng cười thảm, tâm thần bị chấn động lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, bóng dáng lảo đảo nhưng quật cường quyết không ngã xuống.
Hắn không nhìn thấu được trời đất này, càng không nhìn rõ được những thân nhân thân thiết nhất của mình. Không chỉ di hài lão đạo sĩ biến mất, hôm nay thi thể và cả thần hồn của nương tử mình cũng tan biến mất, như thể hai người này không sống trong phiến thiên địa này mà đến từ thế giới khác vậy.
Trong lúc Từ Ngôn đang cười thảm, trong đống phế tích cách hắn không quá xa, mí mắt mí mắt Sở Linh Nhi giật giật. Nàng bị tiếng cười thảm của hắn làm tỉnh lại.
"Ngôn ca ca..."
Tiểu công chúa đứng dậy, một thân đầy máu, trên người lại không có vết thương. Hai mắt tròn to của nàng đầy vẻ mê mang không biết đã phát sinh chuyện gì, trí nhớ của nàng vẫn chỉ ở khoảng thời gian vừa mới đi vào cấm chế thôi đấy.
Bộp!
Mới vừa đi tới bên người Từ Ngôn, Sở Linh Nhi còn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn đã bị hai tay hắn bóp chặt lấy cần cổ.
"Con quái vật kia! Ta muốn giết ngươi!!!"
"Ta...ta không phải..." Sở Linh Nhi kinh hoảng dốc sức liều mạng gỡ tay đối phương ra. Một luồng lực lượng Nguyên Anh theo bản năng được nàng thúc giục đi ra, miễn cưỡng chặn lại man lực ngàn cân của Từ Ngôn.
Bị nhốt trong bí cảnh suốt hai mươi năm, lại bị khống chế thần hồn, Vũ công chúa lâm vào hiểm tử nhưng vẫn còn sống. Sau tràng trắc trở đó, nàng cũng nhận được một phần chỗ tốt kinh người. Cảnh giới của nàng bị Ma Ảnh cùng hồn phách Bạch Long cứng rắn kéo lên tới Nguyên Anh. Chẳng qua mức độ cũng chỉ ngang Giả Anh của nhân loại như Nhạn Hành Thiên, Nguyên Anh thể cũng không có tâm mạch.
"Chỉ Kiếm!"
Sở Bạch cũng hợp lực lao đến, Đỡ lấy lực lượng kinh khủng của Từ Ngôn, đồng thời lớn tiếng la lên tên của Từ Ngôn.
"Chỉ Kiếm! Tỉnh lại!!!"
Sở Bạch cũng chỉ đi tới gần Từ Ngôn gần mười trượng là không cách nào tiến thêm. Lực lượng này mạnh mẽ đến mức Nguyên Anh cũng không cách nào đột phá được.
Trong tiếng hô của sư huynh, ánh mắt Từ Ngôn xuất hiện một chút thanh tỉnh. Hai tay hắn buông lỏng, thả cái cần cổ suýt nữa bị đứt gãy của Sở Linh Nhi ra.
"Khục khục khục..." Sở Linh Nhi ngã ngồi qua một bên, thống khổ bụm lấy cổ ho khan không ngừng.
"Ngươi rút cuộc là ai?" Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào Sở Linh Nhi, quát hỏi từng từ một.
"Ta là Linh Nhi a... Khục khục khục!" Hai mắt Sở Linh Nhi bắt đầu gợn nước, ai oán nhìn Từ Ngôn. Nàng không rõ làm sao đối phương lại hạ sát thủ với mình.
Nhìn Sở Linh Nhi đã tỉnh táo lại, Từ Ngôn lại có chút không tin. Hắn khẽ động linh lực, ngang ngược bao phủ lấy Tử Phủ đối phương, rồi phân ra một luồng thần hồn trực tiếp xâm nhập vào trong Tử Phủ của nàng.
Bên trong Tử Phủ của Sở Linh Nhi đang có một Nguyên Anh nhỏ nhắn đang run rẩy. Vốn dĩ nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ, đột nhiên thực lực tăng lên khiến nàng mờ mịt không hiểu ra sao, không biết vận dụng Nguyên Anh thế nào, lại càng không biết làm sao ngăn cản thần hồn khác xông vào Tử Phủ mình.
Vào trong Tử Phủ của Sở Linh Nhi rồi, Từ Ngôn bèn dùng thần hồn hóa hình ngưng tụ ra dáng vẻ của mình. Mắt hắn lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh nho nhỏ trước mặt.
Không chỉ dùng thần hồn mà đến, luồng thần hồn này của hắn còn mang theo một cỗ linh lực mạnh mẽ. Chỉ cần tâm niệm Từ Ngôn vừa động là sẽ đơn giản phá hủy Tử Phủ của Sở Linh Nhi.
Hắn giơ tay ra bắt lấy Nguyên Anh thể của Sở Linh Nhi, ngang ngược cảm giác lấy khí tức đối phương. Mãi đến khi xác nhận Nguyên Anh của Sở Linh Nhi chỉ có khí tức Nhân tộc đơn thuần, không có khí tức Ma Ảnh như trước nữa, hắn mới chậm rãi buông tay.
Thần hồn thoát ra khỏi Tử Phủ đối phương, ánh mắt Từ Ngôn lại trở nên mờ mịt. Hắn không để ý tới Sở Linh Nhi nữa mà chỉ nhìn lên bầu trời, một mình ngồi yên trong đống phế tích này.
"Ngôn ca ca..."
Nhìn dáng vẻ đìu hiu của Từ Ngôn, Sở Linh Nhi không chỉ cảm thấy ấm ức mà còn thấy bi thương nữa, nước mắt chợt yên lặng rơi xuống.
Bên cạnh, Trấn Sơn vương đưa tay nắm lấy đầu vai cháu gái mình, nói khẽ: "Đi thôi, cứ để hắn yên tĩnh một mình."
Đưa Sở Linh Nhi đi xa, Sở Bạch lo lắng nhìn về phía Từ Ngôn, chau mày.
Lúc này thần sắc năm vị Yêu vương có chút quái dị, khẽ gật đầu với nhau. Lôi Vũ bèn ra mặt, đi tới gần Sở Linh Nhi cùng Sở Bạch, nói: "Chúng ta muốn dẫn nha đầu kia đi. Có lẽ nàng có liên quan tới tiếng rồng ngâm thứ hai kia."
Nghe nói Yêu vương muốn dẫn Sở Linh Nhi đi, sắc mặt Sở Bạch lập tức trầm xuống, không chút do dự nói: "Mơ tưởng!"
Đối mặt với năm vị Yêu vương, Trấn Sơn vương lại không hề sợ hãi. Vẻ mặt Nhạn Hành Thiên cũng biến đổi vài lần, rồi nhìn về phía hai vị Thần Văn.
"Lần đại chiến này may mắn mà có năm vị Yêu vương, trong tay lão phu còn có chút bảo bối, có giá trị hơn nha đầu này nhiều." Vương Khải cười hắc hắc, đi lên trước chắn trước mặt Sở Linh Nhi.
Mặc kệ Yêu vương có mục đích gì, lão cũng không thể để Yêu tộc mang Sở Linh Nhi đi được. Bởi vì hiện tại không ai nhìn ra được phần cuối cùng của chân tướng hạo kiếp kia, cho nên Sở Linh Nhi theo hạo kiếp mà đến có lẽ là mấu chốt phá vỡ bí ẩn.
"Tránh ra." Trương Đại Kiềm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Khải, giọng điệu không cho phép làm trái lại.
"Yêu vương muốn dẫn người đi, không ai có thể ngăn trở được." Lôi Sơn trầm giọng quát khẽ.
"Yên tâm, chúng ta sẽ không làm cô bé này bị thương." Văn Thất Dạ đầy bình thản.
"Đại sự liên quan đến Yêu chủ, có lẽ hai vị thừa hiểu. Đừng nên tổn thương hòa khí giữa chúng ta!" Thanh Nha già nua vẫn đầy bình tĩnh nói, giọng điệu còn có thêm chút uy hiếp.
Bang!
Đang lúc năm vị Yêu vương kín đáo vây quanh Sở Linh Nhi lại thì một luồng linh lực cổ cuồng bạo từ đằng xa kéo tới, trước mặt năm người này đã có thêm một cái hố to.
"Cút."
Lời nói lạnh lùng này xuất phát từ trong miệng Từ Ngôn đang ngồi yên ắng bên kia. Âm thanh rất nhỏ nhưng vang lên trong tai năm vị Yêu vương lại như là tiếng sấm!