Vương Khải suy diễn vô cùng kỳ dị. Chín đồng tiền vốn hợp thành một chuỗi trôi nổi trên đỉnh đầu ông ta, sau đó quây thành vòng tròn, chậm rãi xoay tròn.
Cường giả Thần Văn đang yên lặng suy tính thiên cơ, Từ Ngôn chỉ lặng đứng một bên nhìn, ánh mắt mang đầy vẻ mong đợi.
Hắn không tin nương tử của mình đã chết thật. Bàng Hồng Nguyệt tiêu tán mất tuyệt không phải là hiện tượng tự nhiên, hơn nữa còn không có cả hồn phách, dị tượng như thế tuyệt không giống với quy tắc nhân gian giới.
Người sẽ chết, nhưng người chết tuyệt không hóa thành hư vô, không còn sót lại chút huyết nhục gì. Từ Ngôn mơ hồ đoán có lẽ Bàng Hồng Nguyệt không phải là người trên thế gian này, có lẽ cùng đến từ thế giới kỳ dị nào đó tương tự như lão đạo sĩ.
Vương Khải diễn toán kéo dài tới tận ba canh giờ, chín đồng tiền càng chuyển càng nhanh, trên đồng tiền cũng xuất hiện từng vết nứt nẻ, sắc mặt Vương Khải cũng trở nên càng ngày càng trắng, khí tức chợt mạnh chợt yếu.
Hà Điền ở bên cạnh lo lắng nhìn người bạn già của mình. Chuyện suy diễn thiên cơ như vậy phải nói là đầy tuyệt hiểm.
Rặc rặc rặc rặc.
Tiếng nứt vang xuất hiện, đồng tiền thứ nhất vỡ vụn, khóe miệng Vương Khải tràn ra một vết máu.
Nhưng lão không ngừng, vẫn tiếp tục diễn toán phần thiên cơ mà sinh linh đáng ra không thể nắm bắt được này.
Đồng tiền thứ hai vỡ vụn, ngay sau đó là đồng thứ ba. Tâm thần Vương Khải như gặp phải trọng kích, bên trong Tử Phủ xuất hiện chấn động như thể sóng thần.
Lúc đồng tiền thứ tám vỡ vụn, đồng tiền cuối cùng cũng leng keng rơi xuống, không bị ngã xuống mà xoay tròn không ngừng, cuối cùng dựng thẳng trên mặt đất!
"Thiên..."
Phù một tiếng, Vương Khải bỗng nhiên bỗng nhiên, nhìn về phía vòm trời, đồng thời phun ra một ngụm máu dài cả trượng, hai mắt kinh ngạc không thôi.
Hà Điền lập tức nhét hơn mười hạt linh đan nhét vào trong miệng đối phương, ngay sau đó còn thúc giục toàn bộ lực lượng bảo vệ lấy tâm thần Vương Khải. Ông ta đã cảm giác Nguyên Anh đối phương vô cùng uể oải, đến Tử Phủ cũng đã xuất hiện dấu hiệu vỡ nát.
"Thiên?"
Ánh mắt Từ Ngôn nghiêm lại, không nói nhiều nữa mà ngăn Hà Điền thúc giục lực lượng lại, nói: "Để ta bảo vệ Tử Phủ lão."
Lực lượng chính thức của Nguyên Anh được Từ Ngôn chậm rãi tản ra, hình thành hàng rào mạnh mẽ vây quanh Tử Phủ của Vương Khải, không chỉ bảo vệ Tử Phủ mà còn chậm rãi chữa trị lại.
"Lực lượng Thật Anh quả nhiên huyền bí..."
Nguyên Anh của Vương Khải chậm rãi gật đầu, suy yếu nói nhỏ một câu, sau đó nhắm hai mắt lại rồi tự khôi phục lại.
Vương Khải gặp phải lực cắn trả phải nói là khủng bố, nếu Từ Ngôn không ra tay e là lão khó giữ được Tử Phủ mình. Nếu như Tử Phủ vỡ tan, như vậy tu vi Thần Văn cũng phải bị thụt lùi.
Qua hồi lâu, Tử Phủ của Vương Khải lại ngưng kết lại, Từ Ngôn mới rút lực lượng của mình ra, ngẩng đầu nhìn trời trầm mặc không nói.
"Thiên cơ khó dò a..."
Vương Khải tỉnh lại, cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Bát ca vô dụng, chỉ có thể coi ra được một chữ Thiên, ài..."
"Đã đủ rồi."
Từ Ngôn yên lặng nói: "Chỉ cần nàng vẫn còn, dù có lên trời hay xuống đất, cuối cùng cũng có lúc gặp lại."
Khóe miệng thanh lãnh nhếch lên rồi trở lại bình thường, nỗi lòng hắn cứ vậy được khôi phục.
Thần Toán Tử suy diễn, không tính ra được hồn phách Bàng Hồng Nguyệt ở nơi nào, thế nhưng một chữ Thiên đủ để nói rõ thần hồn Bàng Hồng Nguyệt vẫn còn, có lẽ ở trong thiên không, cũng có thể là ở bên trên bầu trời. Rốt cuộc Từ Ngôn cũng không biết là ở đâu, nhưng hắn đã không còn đau khổ nữa. Bởi vì có lẽ nương tử của hắn còn chưa chết!
"Không phải người trên thế gian này, sẽ không tính ra mệnh nơi thế gian này. Nữ hài tử kia rất không đơn giản..." Hà Điền trầm giọng nói: "Ngôn ca nhi, không nghĩ tới vợ chồng các ngươi lại kỳ dị như thế. Nếu nàng là Hư Đan bình thường, Bát ca hao phí thần hồn suy diễn thế kia không lý nào không coi ra được."
"Kỳ nhân thiên hạ... Không nhiều, nhưng cũng không ít."
Vương Khải suy yếu nói: "Tuy rằng không suy diễn ra được chân tướng, nhưng từ chữ Thiên kia chúng ta có thể suy đoán ra, ta đoán Bàng Hồng Nguyệt kia hẳn là người thuộc thiên ngoại."
"Ta đoán không ra." Hà Điền cười hắc hắc nói: "Nhưng lão phu có thể kết luận nữ hài tử kia không phải là người trong thiên hạ, bởi vì người trong thiên hạ căn bản không thể ngăn được huyết ảnh kia."
"Đúng vậy a, đến chủ nhân Tuyết Sơn còn tiêu diệt được, há có thể là lực lượng Hư Đan bình thường. Ngôn ca nhi không nên bi thương, chớ để buồn sầu ảnh hưởng tới thân thể. Kết quả phu nhân ngươi không chết, mà ngươi lại thành trò cười mất." Thương thế Vương Khải rất nặng, vẫn nói đùa một câu. Trên thực tế hai vị Thần Văn này đang răn dạy Từ Ngôn, sợ hắn bi thương quá độ làm tổn hại tâm thần.
Từ Ngôn khẽ gật đầu. Một khi tâm thần thanh minh, tâm trí trở nên bình tĩnh lại.
"Ngôn..."
Khẽ nói một chữ Ngôn, hàng mày núi của Từ Ngôn chậm rãi nhăn lại.
Hắn nhớ lúc Bàng Hồng Nguyệt sắp tiêu tán có nói khẽ một câu.
Lại gặp được ngươi rồi...Ngôn...
"Sao nàng phải dùng từ "lại"?"
Mắt hắn khẽ giật. Từ Ngôn giật mình nhớ lại ngay lúc đó Bàng Hồng Nguyệt có chút lạ lẫm, mà thực ra lúc đó nghe như gọi tên Từ Ngôn, lại như đang lẩm bẩm một cái tên lạ lẫm khác.
Bởi vì này từ lúc quen biết đến nay, Bàng Hồng Nguyệt chưa bao giờ gọi hắn một tiếng Ngôn ca nhi hoặc Ngôn ca. Tới hiện tại, Bàng Hồng Nguyệt vẫn luôn gọi thẳng quý danh của Từ Ngôn.
"Rút cuộc là Ngôn cái gì...nàng đang nói ta sao..."
Từ Ngôn lẩm bẩm như vậy, hai vị Thần Văn Vương Khải Hà Điền nghe thấy đều lộ ra nghi hoặc khó hiểu.
"Phu nhân của ngươi thì đương nhiên là nói với ngươi rồi."
"Ngôn ca nhi, có gì không đúng sao?"
Hai vị Thần Văn hồ nghi hỏi han, Từ Ngôn ngốc chát một lúc lâu mới chậm rãi đáp: "Vương bát ca, thế gian này còn có người họ Ngôn không?"
"Họ Ngôn nhiều, nhiều như sao trên trời. Dù sao họ Ngôn cũng không tính kỳ lạ quý hiếm gì."
"Hoàn toàn chính xác có họ Ngôn, không chỉ có họ của Nhân tộc, mà còn có Yêu tộc nữa. Phần lớn bọn hắn đều tùy tiện lấy đại cái tên nào đó, đến họ Cẩu Trùng các loại còn có."
Lịch duyệt của Thần Văn tất nhiên phong phú hơn Từ Ngôn nhiều lắm. Một cái họ Ngôn không tính là kỳ quái, nhưng mà Từ Ngôn lại bắt đầu mê mang. Bởi vì hắn họ Từ, tên một chữ Ngôn. Trừ phi chỉ có kêu một mình tên hắn, còn không thì căn bản không có chút liên quan nào tới họ Ngôn cả.
"Rút cuộc Ngôn trong lời Hồng Nguyệt là cái gì, chẳng lẽ còn có chữ Ngôn nào nữa..."
Từ Ngôn đầy khổ sở suy tư về những thứ liên quan tới chữ Ngôn. Hắn nghĩ tới ngôn đàm (lời nói), ngôn ngữ, ngôn truyền (lời truyền)... Mãi vẫn không thể nghĩ ra được chữ Ngôn còn có thể đại biểu cho cái gì.
Suy tư một lúc lâu, Từ Ngôn cảm thấy dường như đã từng nghe qua chữ Ngôn này ở nơi nào đó, lại tuyệt không phải tên của hắn.
"Ngôn... Ngôn... Đúng rồi!"
Hắn bỗng ngẩng đầu, trong mắt chợt lóe lên vẻ khiếp sợ. Hắn đã nhớ tới có lần được nghe về một chữ Ngôn, đó là từ trong miệng lão đạo sĩ. Lúc đó lão đạo sĩ tuyệt đối không phải đang gọi Từ Ngôn hắn, mà là câu nói tối nghĩa huyền ảo "thiết thụ nở hoa" kia.
"Chỉ nguyện...nhất ngôn thông thiên!"
Nhớ tới câu nói tối nghĩa kia của lão đạo sĩ, hàng mày núi của Từ Ngôn càng thêm nhíu chặt lại.
Chẳng lẽ cái vị cường giả muốn thông thiên kia có chút liên quan gì với mình sao?
Nếu không lão đạo sĩ sẽ không nói mấy câu tối nghĩa như vậy với một đứa trẻ sơ sinh mới phải, nếu không chủ nhân Tuyết Sơn sẽ không dùng hạo kiếp phá nát Tình châu chỉ để tìm một mình hắn, nếu không Bàng Hồng Nguyệt lúc sắp tiêu tán cũng sẽ không nói ra một chữ Ngôn kia!
"Thiên có cửu trọng..."
Từ Ngôn Nhìn lên bầu trời, nhìn không thấu trời, càng nhìn không ra trên trời có mấy tầng trời. Chẳng qua hắn đã quyết định, nhất định phải bay lên bầu trời, nhìn qua một lần chân tướng của phiến thiên địa này!
"Lấy Thiên Quỷ ra đây."
Bỗng nhiên Từ Ngôn đứng dậy, nhìn về phía Hà Điền.
Hà Điền không chút do dự tế ra Thiên Quỷ, dùng mười sợi xích sắt phong cấm nó lại, sau đó giao cho Từ Ngôn. Không phải Hà Điền hào phóng mà là Thiên Quỷ đã hấp hối, trải qua ác chiến với hà mẫu đã bị trọng thương không ít.
Thu hồi Thiên Quỷ, Từ Ngôn rời khỏi phế tích. Hắn cần khôi phục một phen, cũng cần củng cố cảnh giới trước mắt.
Cho tới bây giờ, Vương Khải cùng Hà Điền mới chính thức thở phào một hơi. Từ Ngôn khôi phục thanh tỉnh, ý chí chiến đấu đã trùng sinh, hiện tại mới tính là chính thức sống lại.
Ba người đồng hành đi ra khỏi phế tích thành Linh Thủy này.
Đi ngang qua một mảng tường thành vỡ vụn, Từ Ngôn bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt có chút cổ quái quét mắt nhìn đất đá vỡ vụn dưới chân mình.
"Lần này, không phải do ta chôn vùi đấy."
Dứt lời, Từ Ngôn phi thân lên, nháy mắt đã biến mất ở chân trời. Hắn không đi qua hai phái chính tà mà một mình bay đi xa.
"Chôn vùi cái gì?" Vương Khải gãi gãi đầu.
"Ngôn ca nhi có tỉnh táo lại hẳn chưa vậy?" Hà Điền bất đắc dĩ nói: "Cái trạng thái này của hắn làm cho người ta khó mà chịu đựng được. Trở nên vui buồn thất thường a, hắn còn từng chôn cả sư điệt ta..."
Vừa mới nói tới đây, Hà Điền đã kinh hãi thét lên: "Đại Xuyên!"
Vội vàng dùng linh thức thăm dò vào lòng đất, sắc mặt Hà Điền đại biến, vội thúc giục phi kiếm đào ra một hố to. Rốt cuộc lão cũng thấy được Khương Đại Xuyên đang hấp hối.
Khương Đại Xuyên vẫn còn trong đá vụn chỉ lộ ra cái đầu, khí tức yếu ớt như thể sắp chết đến nơi.
"Đã biết mình vận khí không tốt còn tới gần hạo kiếp xem náo nhiệt cái gì hả?" Hà Điền vừa oán trách vừa cẩn thận từng li từng tí đào sư điệt đã bị hà mẫu đập trúng này.
"Ta...ta biết mình xúi quẩy..." Khương Đại Xuyên quẫy người một cái, trợn trắng mắt nói ra: "Không... Không nghĩ tới lại có thể xúi quẩy đến mức như thế này...."