Thiếu mất một đóa hoa nhỏ màu xanh, chuyện kỳ lạ thế này làm Từ Ngôn không khỏi giật mình.
Gạt Hải Đại Kiềm lui ra, một mình Từ Ngôn bước đến bên cạnh con bù nhìn, cẩn thận cảm giác.
Trông con bù nhìn này chẳng khác gì trước đó cả, nhưng vẻ mặt của Từ Ngôn biến đổi dần. Hắn nhận ra chiếc lá trên cây linh phong kia lại như nối liền với đỉnh đầu của con bù nhìn.
Chiếc lá vốn là rơi xuống từ trên tiểu Mộc đầu sau khi nó bị vỡ vụn mất, rồi được Từ Ngôn chụp lấy thu vào Thiên Cơ phủ. Rồi sau đó mới cắm trên đầu bù nhìn rơm.
Vốn dĩ đó chỉ là một hành động vô ý nhưng hiện tại lại dẫn đến chuyện lạ phát sinh. Mảnh lá cây xanh biếc kia như có một chút sức sống, liên kết chặt chẽ vào con bù nhìn.
"Mộc bản nguyên..."
Ngoại trừ hiện tượng liên kết vào nhau của chiếc lá và con bù nhìn, Từ Ngôn còn cảm giác được một luồng Mộc linh lực xuất hiện trên cơ thể người rơm, ắt hẳn là do đóa hoa nhỏ màu xanh bị thiếu đi kia gây ra.
Thế nhưng mà, nguyên nhân thực sự là do đóa hoa nhỏ được hình thành từ Mộc bản nguyên kia tự bay vào người con bù nhìn, hay chính bản thân con bù nhìn này hấp dẫn Mộc bản nguyên kia đến vậy?
"Tiểu Mộc đầu, là ngươi sao?"
Từ Ngôn nhìn người rơm chằm chằm, hỏi nhỏ, nhưng chẳng có ai trả lời hắn.
Im lặng một hồi, hắn lấy tất cả những đóa hoa nhỏ màu xanh còn lại và đống quang cầu lấy được từ Hàn Thiên Tuyết ra, đặt cạnh người bù nhìn. Từ Ngôn lui về sau vài bước, đứng yên từ xa trông lại.
Ba ngày liên tiếp, mấy đóa hoa màu xanh bé tí kia không hề nhúc nhích, con bù nhìn cũng chẳng động đậy gì.
Đến ngày thứ tư, vào lúc Từ Ngôn đang thất vọng dần thì đóa hoa ở gần con bù nhìn nhất đột ngột lay động nhẹ. Sau đó, nó chầm chậm lăn về con người rơm kia.
Từ Ngôn trừng to hai mắt, tận mắt trông thấy đóa hoa xanh lục bé nhỏ kia tiến vào bên trong con bù nhìn, rồi chiếc lá Linh Phong thụ kia xanh biếc thêm vài phần.
... Hi hi hi...
Giọng cười của một đứa bé gái khẽ vang lên, mịt mờ như ảo giác, nhưng lại vô cùng chân thực truyền vào tai Từ Ngôn.
"Tiểu Mộc đầu! Muội chưa chết..."
Vừa nghe âm thanh quen thuộc ấy, Từ Ngôn vui mừng khôn xiết.
Vốn dĩ Tiểu Mộc đầu có Mộc linh chi thể. Lúc ấy nó bị Hà Mẫu cắn nhưng vẫn còn một tia linh thể ẩn giấu trong lá cây Linh Phong thụ kia. Cho nên lúc này nó mới có cơ hội trùng sinh.
Con bù nhìn là vật chết, còn thể sống thật sự là chiếc lá chất chứa một tia sinh cơ của Mộc Linh kia!
"Xem ra, ngươi đang cần Mộc bản nguyên. Thế thì ta cho ngươi tất cả những đóa hoa này. Nếu không đủ, chờ đến vị trí đại thụ tại phần cuối Thiên Hà, có lẽ ta sẽ hái thêm được một ít."
Nhìn bù nhìn rơm, Từ Ngôn nói khẽ bằng một giọng ôn hòa: "Muội sẽ sống lại, ta bảo đảm."
Chỉ cần Mộc linh còn lưu giữ một tia linh thể, chắc chắn nó sẽ có cơ hội khôi phục lại sinh cơ. Từ Ngôn cảm thấy rất thoải mái khi hay tin tiểu Mộc đầu vẫn còn sống. Nhưng sau giây phút cao hứng, hắn lại nghĩ đến nương tử mình.
Khẽ thở dài một tiếng, Từ Ngôn bế quan lần thứ hai. Trong khi tu luyện, hắn còn liên tục luyện chế bùa chú.
Nửa năm sau, cả tòa Thiên Cơ phủ lay động nhẹ, cửa phòng mở tung.
Hiện tại, hơi thở của Từ Ngôn càng được ẩn giấu sâu hơn. Dường như không thể phát hiện ra bất cứ tia linh khí nào từ người hắn, trong đôi mắt của Từ Ngôn cơ hồ có ánh trăng sao đang chuyển động bên trong.
Con bù nhìn ngoài cửa vẫn còn đó, nhưng đống hoa nhỏ màu xanh trên mặt đất đã biến mất từ thuở nào.
Cảm nhận được lại có thêm Mộc bản nguyên xuất hiện trong cơ thể con bù nhìn, Từ Ngôn vui mừng, gật nhẹ đầu, rồi bước ra khỏi Thiên Cơ phủ.
Chỉ có mười đóa hoa nhỏ chẳng đủ giúp cho Tiểu Mộc sống lại. Muốn tiểu Mộc đầu thật sự khôi phục Mộc linh chi thể, chắc phải chờ đến vị trí của Thần mộc rồi nghĩ cách xem sao.
Trên mặt biển, Kim Uế dừng cánh giữa không trung, chờ Từ Ngôn xuất hiện. Gã lập tức hóa ra hình người, nhìn về phía trước bằng một vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Đã đến vùng Cực Bắc, phần cuối của thế giới rồi."
Từ Ngôn dõi mắt trông theo ánh nhìn của Kim Uế.
Xa xa là vẫn là ranh giới giao nhau giữa trời và biển, chẳng có gì khác thường, cũng không nhìn ra điểm cuối. Nhưng khi Từ Ngôn thả luồng linh thức dồi dào ra xem xét, hắn nhận ra có một bức tường vô hình đang bao phủ cách đó trăm trượng.
Hàng rào chắn kéo dào nối liền trời với biển, cứ thế xuất hiện giữa trời đất này. Nó trông như một bức tường thành từ thời viễn cổ, chắn ngang vạn vật trong thiên hạ.
Nhướn nhẹ đôi mày thanh tú, Từ Ngôn đánh giá tình hình một hồi, rồi động nhẹ thân người, vọt thẳng đến hàng rào kia, nâng tay đánh một quyền.
Có âm thanh trầm thấp vang lên, một vệt sáng chớp lóe giữa hư không rồi cả người Từ Ngôn bị văng trở lại.
Từ Ngôn đánh một đòn cực mạnh, chẳng những không phá được bất cứ lỗ hổng, trái lại còn suýt tự mình gây thương tích cho bản thân.
"Vô dụng thôi! Ta đến đây đã nhiều lần rồi." Kim Uế ôm bả vai, nói: "Ta từng dùng thân thể Yêu vương đánh mạnh vào đó suốt ba ngày cũng chẳng để lại bất cứ vết tích nào trên cái hàng rào ấy. Thần văn Nhân tộc các ngươi gọi đây là khu vực phần cuối, nói thế là chính xác đấy. Nơi đây chính là khu vực tận cùng của thế giới - đánh không thủng, cũng chẳng thể đi vòng qua."
"Vách chắn này dài bao nhiêu?" Từ Ngôn trầm giọng hỏi.
"Không đo được. Ta từng bay men theo hàng rào này mười mấy năm, vẫn chẳng thấy phần cuối của nó."
"Rốt cuộc phía sau hàng rào này có gì..."
"Không ai biết rõ, Yêu vương không biết, Thần Văn cũng thế."
Từ Ngôn yên lặng đứng trước hàng rào, dang rộng hai cánh sau lưng, bay về một hướng.
Hắn vừa dùng linh thức cảm giác, vừa bay một chặng đường dài. Qua bảy ngày liên tục, Từ Ngôn bay đến một hải vực hẹp dài. Đúng như Kim Uế nói, hàng rào vẫn nằm tại đó.
Từ Ngôn ngừng lại, nhíu chặt mày.
Xem ra, hàng rào này vô biên vô hạn. Dù hắn có đi xa đến nhường nào cũng không thể tìm ra manh mối vượt qua.
Một vệt trắng lóe lên trong mắt, Từ Ngôn vận dụng Tiên Mi Quỷ Nhãn, bèn trông thấy những đường viền mơ hồ cấu tạo nên bức tường trong suốt kia. Phía trước vách tường, hắn trông thấy cảnh tượng tựa như hư không, còn cảnh quan trời biển kia chỉ là hình chiếu bên trên hàng rào mà thôi.
Vệt trắng trong mắt biến ảo thâm thúy hơn, hắn không những sử dụng Tiên Mi Quỷ Nhãn, mà còn dùng sức mạnh Nguyên Anh, lấy linh lực dồi dào để cường hóa thị giác của chính mình.
Dần dà, hắn trông thấy một vài điều bất thường.
Trên hàng rào trong suốt kia, có một vài hoa văn kỳ quái. Một hoa văn ấy cách nhau rất xa, lại không thấy đường viền.
"Hoa văn gì thế nhỉ?"
Sau khi nảy sinh nghi ngờ, Từ Ngôn men theo hàng rào bay xuống đáy biển. Linh thức đang dán chặt lên hàng rào kia được khuếch đại lên khá nhiều.
Không phải là linh thức có thể xuyên thấu qua hàng rào, mà dường như lớp hàng rào bên dưới mặt nước có gì đó kỳ quái. Chính như Kim Uế từng nói, bên dưới có vẻ như xuất hiện một cái hố to, lại là hố to nằm ngang nữa.
Hàng rào ở không gian bên trên có cấu trúc dựng đứng từ trên xuống dưới. Hàng rào bao bọc khu vực hải lý này lại lồi ra ra ngoài xa, đến gần đáy biển lại lẫn lộn vào lớp đất đá bên dưới.
Chắc chắn dãy hàng rào kỳ lạ này không có phải là dạng mặt phẳng. Từ Ngôn đứng dưới đáy biển, suy đoán ra một giải thuyết khiến hắn dở khóc dở cười.
Lắc nhẹ đầu, rũ bỏ giả thuyết không thực tế kia, Từ Ngôn men theo lối cũ quay lại mặt biển nhờ vào hàng rào định hướng kia.
Hắn bay hết sức lực liên tục bảy ngày, đến khi quay về nơi ban đầu đã thấy Kim Uế đang đứng yên giữa mặt biển, nhắm mắt dưỡng thần.
Bay đến gần, Từ Ngôn nhìn Kim Uế đang đứng trước hàng rào, bỗng cảm thấy vô cùng quái lạ. Bởi vì, vị trí mà cả hai đang đứng cách vị trí ban đầu hơn ba trăm trượng.
"Nửa tháng nay, Kim huynh có đi khỏi đây hay không?" Từ Ngôn nghi hoặc, hỏi.
"Không có! Thậm chí ta còn chẳng nhúc nhích, đứng yên bất động chờ ngươi." Kim Uế tỏ vẻ không hiểu.
"Lúc ta đi, ta xuất phát từ vị trí bên cạnh Kim huynh. Nhưng tại sao khi trở về, ta nhận ra nơi này cách vị trí cũ khoảng hơn ba trăm trượng?"
Từ Ngôn bay đến gần, cảm nhận rõ khoảng cách giữa mình và hàng rào, lại cảm thấy kỳ quái hơn nữa.
Lúc hắn đi, hắn vẫn luôn để ý đến vách chắn này, hầu như men theo nó mà bay lượn. Khi về, do đã quen đường cũ, hắn cũng không để ý lắm sự tồn tại của bức tường vô hình này, mà bay một mạch về đến nơi. Bằng vào thực lực của Từ Ngôn hôm nay, việc bay thẳng tắp trên lộ trình dài bảy ngày chẳng có gì khó khăn cả. Mặc dù cũng có sai số, nhưng việc lệch nhau hơn ba trăm trượng thế này rất khó xảy ra?
"Bề ngang của hàng rào này không phải thẳng tắp đấy..."
Giữa sự ngạc nhiên và nỗi nghi ngờ, Từ Ngôn lẩm bẩm hình dạng của hàng rào. Đồng thời, suy đoán kỳ quái trong đầu ban nãy lại xuất hiện lần nữa.