Hải thú hung tàn, lại bất kể mọi giá tấn công mãnh liệt, cuối cùng đã đánh thủng được một lỗ trên pháp trận.
Thừa dịp cự kiếm bị đánh bật ra, một con Đại yêu gầm thét nhảy vào pháp trận, chỉa răng nhọn đứt gãy thẳng hướng đến đám đệ tử Luyện Khí Kỳ.
"Cẩn thận!"
Đại sư tỷ gầm lên giận dữ, chạy như bay đến. Hai thanh thanh trường kiếm trước sau tế ra đánh thẳng lên cặp răng dài.
Hai kiện pháp khí phi kiếm cấp độ cực phẩm được vận chuyển toàn lực thì đến Trúc Cơ cũng khó mà ngăn cản được. Thế nhưng không phải Vương Chiêu đang đối mặt với Trúc Cơ, càng không phải Yêu linh, mà là Đại yêu hung mãnh!
Không muốn nhìn thấy cảnh sư đệ sư muội gặp nạn, Vương Chiêu mới định bảo vệ đám đồng môn này. Không nghĩ tới bản thân nàng lại lâm vào tình cảnh tuyệt hiểm.
Hai thanh phi kiếm không thể đánh bật được cặp răng dài kia, lại còn thành công hấp dẫn sự chú ý của cự thú. Vì vậy cặp răng dài kia mang theo sức mạnh kinh người quét tới.
Vù...ù...ù!!!
Cặp răng dài quét tới Vương Chiêu có lực lượng vượt hơn ngàn cân. Bị đập trúng, tu vi cảnh giới Trúc Cơ hẳn phải chết chắc.
Hải thú Đại yêu xông vào quá nhanh, lại không tiếc chịu đứt gãy cặp răng dài, cho nên đã nằm ngoài dự đoán của Vương Ngữ Hải cùng các trưởng lão Kim Đan khác. Mà Vương Chiêu ra tay càng thêm kiên quyết, đến đảo chủ có muốn ứng cứu cũng không kịp.
"Nha đầu!" Vương Ngữ Hải cực kỳ hoảng hốt.
"Chiêu nhi!" Mẫu thân của Vương Chiêu đã tái cả mặt mày.
Hai vị trưởng lão Hư Đan cách Đại yêu gần nhất phi thân chạy đến, đáng tiếc cặp răng dài kia đã quét tới trước.
Ầm!!!
Trong tiếng nổ ầm vang, có một bóng người nhanh như gió bị đánh bật ra ngoài, còn cặp răng của cự thú kia cũng đồng thời cũng bị hất lên cao đến mấy trượng.
"Cút khỏi đảo Lâm Uyên cho ta!"
Đảo chủ vừa tới đã rống giận xuất kiếm. Con Đại yêu vừa xông vào pháp trận vốn đã bị phản chấn của trận pháp chặn lại, còn gặp phải cường giả Nguyên Anh toàn lực đánh tới bèn gào thét thối lui ra khỏi đại trận.
"Nha đầu! Thương thế của con sao rồi?"
Vương Ngữ Hải bức lui Đại yêu xong, bỗng giật mình kinh ngạc. Bởi con gái ông ta vẫn còn đứng nguyên tại chỗ đó.
"Không bị thương a... Từ Ngôn." Vương Chiêu bị tràng cảnh vừa rồi làm kinh hoảng không ít. Lúc này nàng mới nhớ tới bóng người bị Đại yêu đánh văng đi kia, vội vàng quay người đuổi theo.
Răng dài quét tới quả thật nhắm thẳng hướng Vương Chiêu, nhưng lại bị Từ Ngôn đứng cách Vương Chiêu không xa ngăn cản lại.
Không phải Từ Ngôn hảo tâm xuất thủ cứu giúp nàng ta, mà là nếu cặp răng dài kia cứ quét tới như vậy, đập chết Vương Chiêu rồi cũng sẽ theo đó một đường nện thẳng vào người Từ Ngôn hắn.
Cho nên hắn mới vận dụng sức lực bản thân, thuận tay giúp đỡ vị đại sư kia ngăn cản một kích. Bản thân hắn thì bị đánh văng đi thật xa, rơi xuống một rừng cây, nện gãy cả một gốc cây già.
Hắn chật vật đứng lên khỏi bụi cỏ, quơ quơ cánh tay phải, thấp giọng nói: "Sức lực quá mạnh bạo đi, Đại yêu Chân Võ giới quả nhiên ngang ngửa với Yêu vương ở thế giới trong bình mà..."
"Từ Ngôn!"
Vương Chiêu Chạy như bay đến, nắm lấy bả vai Từ Ngôn dốc sức rung lắc, miệng thét lớn: "Ngươi không chết hả? Ngươi không chết hả?"
"Không chết... Đại sư tỷ, ta không chết!" Từ Ngôn bị đối phương lay đến choáng cả đầu.
"Ngươi thật sự không chết hả? Đó là Đại yêu đấy." Vương Chiêu trợn trừng mắt không tin được.
"Người chết còn nói chuyện được sao..." Từ Ngôn bất đắc dĩ đẩy bàn tay đối phương ra nói: "Ta có sức lực rất lớn, đổi lại là người khác đã mất mạng rồi. Đại sư tỷ, sau này đừng có cản đường Đại yêu nữa."
"Ta không cản, đám sư đệ sư muội Luyện Khí Kỳ kia sẽ chết mất. Ta là đại sư tỷ a." Vương Chiêu thở dài ra một hơi, dần dần khôi phục vẻ oai hùng.
"Đại sư tỷ! Từ sư huynh!"
Phí Tài chạy tới, thở hồng hộc trừng mắt nhìn Từ Ngôn, kinh ngạc nói: "Từ sư huynh, làm sao mà ngươi không chết vậy?"
"Ngươi mong ta chết lắm à?" Từ Ngôn tức giận liếc mắt nhìn tên thùng cơm này.
"Đệ tử Luyện Khí Kỳ bị Đại yêu nện vào hẳn là phải chết mới đúng chứ? A, ta biết rồi." Phí Tài hoảng sợ nói: "Nhất định là Đại yêu bị trận pháp tiêu trừ phần lớn lực lượng, cho nên Từ Ngôn mới tránh được một kiếp! Từ sư huynh thật quá may mắn đi?"
"Đúng vậy a, là may mắn mà thôi, lại thêm có phần khí lực lớn." Từ Ngôn nhếch nụ cười gượng sau màn chết hụt mà nói.
Kỳ thật Phí Tài nói không sai. Vừa rồi tuy Đại yêu kia đã xâm nhập vào đại trận nhưng đã bị trận pháp áp chế, lực lượng trên răng dài kia đã không phải là toàn lực. Nếu không chỉ dựa vào lực lượng nhục thân của Từ Ngôn thì cũng đã bị trọng thương.
"Cám ơn, coi như ta thiếu nợ ngươi một mạng!" Vương Chiêu đầy hào phóng vỗ vỗ đầu vai Từ Ngôn nói: "Quay về bên cạnh bờ, hải triều còn chưa rút, chúng ta còn phải giữ vững tinh thần, ngăn cản Hải tộc!"
Theo Vương Chiêu trở lại bờ biển, Từ Ngôn lại tiếp tục chân khí gia cố lưới điện. Nhưng hắn phát hiện có mấy tia ánh mắt mơ hồ quét tới, trong đó có cả đảo chủ Vương Ngữ Hải.
Sâm La Địa Kiếm trận đã được thúc dục hoàn toàn, trừ phi còn có Hải thú Đại yêu không tiếc chấp nhận đứt gãy răng dài, nếu không tuyệt đối không có Yêu linh và Yêu thú nào có cơ hội leo lên hải đảo. Một khi vọt tới những thanh cự kiếm treo lơ lửng kia, chúng sẽ lập tức bị chém giết không không chút lưu tình.
Chém giết bắt đầu lúc nữa đêm, đến gần sáng mới dần dần chấm dứt.
Năm con Hải thú cực lớn chui vào đáy biển, vô số Hải thú nhao nhao thối lui khỏi đảo Lâm Uyên. Sau khi để lại thi thể mấy ngàn đồng tộc trên mặt biển, chúng dần cách xa khỏi hòn đảo, lui về giữa biển sâu.
Trên mặt biển xanh thẳm xuất hiện từng con cá vây đuôi dài. Sa tộc sinh sống cạnh hải đảo bắt đầu thịnh yến, quét dọn thi thể trên mặt biển.
Sâm La Địa Kiếm trận vẫn còn thúc giục, Vương Ngữ Hải ngưng trọng đứng trên chuôi một thanh cự kiếm, nhìn xuống mặt biển.
Vị đảo chủ này đang cảm giác khoảng cách của đám Hải tộc, mãi đến khi chúng rời đi hơn ngoài trăm dặm mới ngừng trận pháp lại.
Hải thú triều đột nhiên tới, lui cũng nhanh không kém. Chỉ trong nửa đêm, tràng thiên tai đột ngột này cứ vậy mà kết thục.
Từng tên môn nhân đảo Lâm Uyên ngã ngồi cả xuống bãi biển đầy mệt mỏi, đám trưởng lão Kim Đan thì tụ tập lại một chỗ chờ đợi mệnh lệnh của đảo chủ.
"Sâm La Địa Kiếm trận là đại trận do đảo chủ sáng chế ra sao?"
Hải thú rút đi, Từ Ngôn giả bộ như tò mò mà hỏi Vương Chiêu.
"Không phải cha ta sáng chế, Sâm La Địa Kiếm trận của đảo Lâm Uyên chúng ta được truyền thừa từ một tông môn ở Tây Châu vực, có tên là Địa Kiếm tông." Vương Chiêu còn tưởng Từ Ngôn lấy làm lạ với đại trận bảo vệ đảo này, mới nói ra nguồn gốc của đại trận.
"Sâm La Địa Kiếm trận là do cha ta cùng với một vị bạn tốt liên thủ bố trí, tốn mất đúng ba năm ròng, hao phí vô số thiên tài địa bảo. Còn trận đồ thì là bí mật của Địa Kiếm tông."
Nghe Vương Chiêu giảng giải như vậy, ánh mắt Từ Ngôn mơ hồ nổi lên một tia khiếp sợ.
Từ Ngôn đang khiếp sợ, chính là cái từ Địa Kiếm tông ở Tây Châu Vực. Hai từ Địa Kiếm từ miệng Thiên Quỷ rất có khả năng là chỉ Địa Kiếm tông, chẳng qua hắn vẫn chưa có đầu mối nào về cái từ khí nô kia cả.
"Ta cũng có nghe nói đến Địa Kiếm tông." Phí Tài ở bên cạnh chen miệng vào: "Địa Kiếm tông là cấp dưới của Kiếm Vương điện đại danh đỉnh đỉnh, một trong ba đại tông môn. Nghe nói nơi đó cao thủ vô số, còn có cường giả Hóa Thần tọa trấn, là đại tông môn hàng đầu của Tây Châu vực. Hóa ra đại trận bảo vệ đảo của đảo Lâm Uyên chúng ta đến từ Địa Kiếm tông a. Không biết những đệ tử này chúng ta có được nhận trận đồ này không hả?"
"Muốn lấy cũng không khó." Vương Ngữ Hải chợt xuất hiện, phóng khoáng mà cười nói: "Chỉ cần các ngươi có thể trở thành trưởng lão Địa Kiếm tông là được. Tiểu tử, ngươi tên là gì?"
"Đệ tử Từ Ngôn." Đối mặt với câu hỏi của đảo chủ, Từ Ngôn vội vàng đáp, biểu hiện có chút khẩn trương.
Dù sao trước mặt hắn cũng là Nguyên Anh, nếu không giả bộ có chút ít khẩn trương, người ta không sinh nghi mới là lạ.
"Tên rất hay!" Vương Ngữ Hải vỗ tay cười nói: "Có thể dùng tu vi Luyện Khí ngăn cản một kích của Đại yêu mà không chết, thật sự là chuyện lạ trong thiên hạ mà."
Vừa tán dương một câu, hai bàn tay to của Vương Ngữ Hải đã mãnh liệt đánh tới Từ Ngôn!