Từ Ngôn không quan tâm tới sứa Cự Linh, hôi nang quý giá hắn cũng chẳng màng.
Nhưng hắn nhất định phải tới Địa Kiếm tông, bởi vì nơi này dính líu tới lai lịch chính thức của Thiên Quỷ.
Khi thoát khỏi thế giới trong bình, Vương Khải, Hà Điền, Sở Bạch và cả sáu vị Yêu vương đều mất tích chứ không hề xuất hiện ở gian nhà gỗ. Đến giờ Từ Ngôn vẫn chưa biết họ ở nơi nào.
Vì tìm kiếm thân thế của mình, vì tìm lại bạn bè đã thất lạc, Từ Ngôn quyết định tham gia lần rèn luyện nơi vực sâu này nhằm kiếm được một chân gia nhập Địa Kiếm tông.
Kỳ thật chỗ Từ Ngôn muốn đi nhất chính là hòn đảo Lâm Lang thần bí ở bách đảo này, nơi có động phủ của Thông Thiên Tiên chủ.
Bởi hắn có dự cảm rằng Thông Thiên Tiên chủ Ngôn Thông Thiên và hắn có một sự liên quan không rõ nào đó.
Đáng tiếc rằng đảo Lâm Lang được bao quanh bởi tám ngàn dặm biển sôi, chớ nói là tu vi Trúc Cơ, dù tu vi có là Nguyên Anh cũng không tới được. Không xuyên qua được tám ngàn dặm biển sôi, hắn đành lực bất tòng tâm.
Phí Tài vừa nghe Từ Ngôn nói sẽ tham gia rèn luyện nơi vực biển đã hứng chí khoa tay múa chân nói: "Ta biết ngay Từ sư huynh sẽ không bỏ qua cơ hội này mà. Khà khà, đến lúc nó chúng ta sẽ liên thủ cùng đại sư tỷ, nhất định sẽ đủ sức càn quét vực biển, áp đảo tu sĩ Trúc Cơ tới từ các đảo khác."
"Có tu sĩ của những hòn đảo nào sẽ tham dự lần rèn luyện này?". Từ Ngôn bình tĩnh hỏi.
"Không ít, mỗi năm đều có tu sĩ của hơn mười hải đảo tham dự. Ví như đảo Bát Lan, đảo Linh Dương, đảo Thiên Hải, đảo Hắc Thủy năm nào cũng phái đệ tử tham gia. Thỉnh thoảng cũng có cả người của cổ Bách đảo."
"Cổ Bách đảo?". Từ Ngôn nhíu mày hỏi lại: "Sao lại gọi là cổ Bách đảo?"
"Những hòn đảo chính thức của Bách đảo được gọi là cổ Bách đảo."
Phí Tài lại giải thích thêm: "Đừng nghĩ đảo Lâm Uyên chúng ta là một trong bách đảo. Nếu nói một cách chính xác, không chỉ đảo Lâm Uyên không phải mà cả đảo Bát Lan cũng thế. Bởi vì Thương Hải mênh mông vô tận, đảo lớn đảo bé có cả ngàn vạn, nên phàm là tu sĩ trên những hòn đảo ở Thương Hải đều tự gọi mình là tu sĩ bách đảo.
Thực ra thì bách đảo chân chính chỉ có trăm đảo mà thôi, đã tồn tại cả vặn năm trước rồi. Đảo Lâm Uyên của chúng ta mới hình thành từ ngàn năm trước. Trên đảo lại có một linh mạch hạ phẩm, vì vậy một số tu sĩ và phàm nhân mới tụ tập lại tự xưng là một trong bách đảo. Trong Thương Hải có hơn mấy trăm hòn đảo có tình huống tương tự đảo Lâm Uyên.”
Thương Hải vô biên có cả ngàn vạn hòn đảo. Từ nhiều năm trước đã có một trăm hòn đảo cùng tồn tại, đứng đầu là đảo Lâm Lang. Nơi này được gọi là bách đảo Thương Hải, ngang hàng với Tứ vực, Bát hoang.
Nhưng trải qua nhiều thế hệ sinh sống, phát triển, cộng với những biến động địa lý của vỏ trái đất, trăm hòn đảo từ ngàn vạn năm trước nay đã có đảo trở nên hoang vắng, bị yêu thú chiếm đóng. Có hòn đảo thì chìm vào đáy biển sâu, có hòn đảo đã khai thác hết Linh mạch mà trở nên hoang phế. Trong khi đó, những hòn đảo mới lần lượt được tu sĩ khai khẩn, chiếm giữa, càng lúc càng gia tăng lực lượng của các đảo.
Cho tới nay, Bách đảo chỉ là cái tên chung của hơn một ngàn hòn đảo và thế lực lớn nhỏ. Bách đảo chân chính thì được gọi là cổ Bách đảo, tuy vẫn còn nhưng cũng không nhiều lắm.
"Thực lực của cổ Bách đảo mạnh lắm sao?" Từ Ngôn gật đầu hỏi tiếp. Thế lực có thể truyền thừa tới cả ngàn vạn năm, thực lực chắc chắn không thể khinh thường, nội tình vô cùng thâm hậu.
"Hiện giờ số lượng cổ Bách đảo còn lại không bao nhiêu, nhưng chỉ cần còn truyền thừa thì vô cùng đáng sợ."
Phí Tài nghiêm mặt nói: "Ta lịch duyệt không cao, hiểu biết về Bách đảo có hạn, chỉ mới nghe đại sư tỷ nói sơ qua. Đầu tiên là đảo Cửu Tinh gồm chín hòn đảo lớn hợp thành một thế lực mạnh mẽ. Lần lượt là đảo Tham Lang, đảo Cự Môn, đảo Lộc Tồn, đảo Văn Khúc, đảo Liêm Trinh, đảo Vũ Khúc, đảo Phá Quân, đảo Tả Phụ, đảo Hữu Bật. Cả thảy chín đảo, mỗi đảo đều có cường giả trấn giữ, nghe đâu là tu sĩ cấp Hóa Thần thậm chí Độ Kiếp cơ đấy."
"Trong cổ Bách đảo, ngoài đảo Lâm Lang đứng đầu, đảo Cửu Tinh danh tiếng cũng lớn, còn có đảo Hiên Viên rất thần bí. Theo lời đồn, đây là căn cơ của thế lực cổ tu Hiên Viên thế gia. Nhà Hiên Viên đã tồn tại trên thế gian trên cả vạn năm, không những thần bí mà còn mười phần cường đại."
"Nhìn đám người đảo Bát Lan vênh váo vậy thôi, chứ chúng mà gặp phải người của cổ Bách đảo thì co rúm lại ngay. Lần này chắc chắn đảo Bát Lan sẽ phái người tham gia rèn luyện, Từ sư huynh nên cẩn thận. Ngươi đã đắc tội với Tam công tử thì kiểu gì cũng bị trả thù. Liễu gia là chúa thù dai lại chẳng tốt đẹp gì cả."
"Ta sẽ hành động cẩn thận, yên tâm đi." Từ Ngôn gật đầu đáp. Phí Tài lại tiếp tục lải nhải tới nửa ngày nữa rồi mới chịu ra về.
Còn hai tháng nữa mới tới thời điểm tiến hành rèn luyện nơi vực biển. Phí Tài chuẩn bị khổ tu hai tháng, dù không tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ thì cũng quyết tâm rèn luyện cho kỳ được kiếm pháp và pháp thuật của cảnh giới Trúc Cơ.
Nếu lần rèn luyện nơi vực biển này không dính dáng tới việc bái nhập Địa Kiếm tông, dạng tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ vừa mới đột phá như Phí Tài sẽ không tham dự. Bởi lần rèn luyện này vô cùng nguy hiểm, nếu hành động không khéo có thì ngay cả tính mạng cũng khó gữ.
Tuy nguy hiểm là thế nhưng thu hoạch của rèn luyện vực biển cũng rất lớn. Chỉ cần một chiếc hôi nang tới tay là có thể đổi được một lượng lớn linh thạch. Mà người tìm được nhiều hôi nang nhất thì sẽ có cơ hội bái nhập Địa Kiếm tông.
Những những lợi lộc này chưa phải là thứ quan trọng nhất. Theo quan niệm của tu sĩ các hòn đảo phụ cận, nếu tu sĩ chưa trải qua rèn luyện nơi vực biển thì chưa trở thành một tu sĩ chính thức.
Cuộc rèn luyện nơi vực biển đã tồn tại mấy trăm năm nay và được coi như nghi lễ thành niên đối với tu sĩ các đảo xung quanh. Cho dù là kẻ đã tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ hay đỉnh phong đi chăng nữa mà không đi tới vực biển thì đều bị người khác xem thường.
Sau khi nghe xong những tin tức về cổ Bách đảo, Từ Ngôn mới chính thức coi trọng thế lực tu hành hỗn tạp Bách đảo này.
Vốn hắn còn tưởng rằng Bách đảo chỉ có trăm hòn đảo, mỗi đảo cũng chỉ có vài Nguyên Anh. Hiện giờ xem ra nơi có thể xứng danh cùng Tứ vực và Bát hoang sao có thể là đơn giản được.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Từ Ngôn đi tới Tàng Thư các của đảo Lâm Uyên để mượn một một đống sách vở. Phần nhiều trong số này giới thiệu về Bách đảo, nhưng cũng có rất nhiều ghi chép về Tứ vực và Bát hoang.
Hắn muốn có một nhìn rõ ràng về thế giới chân chính này. Bởi càng hiểu rõ, hắn càng phát hiện ra rằng Chân Võ giới lớn tới mức hắn không cách nào tưởng tượng nổi.
Nhờ sách vở, Từ Ngôn đã hình dung được diện mạo của Bách đảo.
Ngoại trừ đảo Lâm Lang đứng đầu có rất ít ghi chép, phần lớn các đảo thuộc cổ Bách đảo đều đề cập tới trong sách vở.
Đúng như Phí Tài kể, cổ Bách đảo trải qua ngàn vạn năm bãi bể nương dâu, phần lớn đều đã biến mất.
Có một hòn đảo được gọi là Vạn Hoàng từng là một trong cổ Bách đảo. Trên đảo có loài dị thú tên Hoàng Nha sinh sống, tu sĩ trên đảo có thể khống chế Hoàng Nha, sử dụng chúng như linh thú để chống địch. Nhưng sau nhiều năm, đảo Vạn Hoàng dần trượt dốc, cho tới khi tu sĩ trên đảo không còn ai có thể khống chế Hoàng Nha nữa. Lúc này người trên đảo buộc phải rời khỏi đảo Vạn Hoàng.
Hiện giờ, hòn đảo này đã trở thành lãnh địa của dị thú. Xuất thân của đảo chủ đảo Lâm Uyên - Vương Ngữ Hải chính là từ đảo Vạn Hoàng.
Tuy Vương Ngữ Hải kế nghiệp đảo Vạn Hoàng, tiếc rằng ông ta cũng chưa bao giờ đi tới hòn đảo đã trở thành hiểm địa kia.
Ngoài đảo Vạn Hoàng, còn có đảo Minh Thiên. Đảo này có loài Minh Thiên thú, một mắt một chân, bụng to như trống, đuôi như dùi lớn, mỗi năm đều rống một ngày, tiếng rống chấn động tới ba ngàn dặm. (Con này y đúc con Quỳ Ngưu)
Trong cổ Bách đảo còn có một hòn đảo kỳ lạ hơn nữa. Đó là đảo Nữ Nhi, một quốc gia của phụ nữ. Nơi đây được truyền thừa từ một nữ tu sĩ tà ác thời thượng cổ. Tuy rằng đảo này đã sớm suy tàn nhưng vẫn còn lưu lại những tục lệ vô cùng khát máu.
Trong đêm tân hôn, phụ nữ trên đảo sẽ giết chết chồng của mình. Sau đó, họ sẽ dùng đầu lâu làm cốc uống rượu cho tới khi kiếm được một ông chồng xấu số khác. Người nào có nhiều cốc rượu đầu lâu nhất sẽ được gọi là Nữ Vương hoặc Vong Nữ.
Đọc được những điều hiếm lạ ở Bách đảo khiến Từ Ngôn hứng thú, có điều khi xem tới tục lệ máu tanh của đảo Nữ Nhi, hắn cảm thấy như lạnh hết cả sống lưng.