"Tròn năm mươi miếng vảy của Đăng Lung thú, người của đảo Bát Lan ghê gớm thật!"
Trong phòng của đảo chủ, Vương Ngữ Hải nhìn những mảnh vụn của bức tượng và mảnh vảy, lạnh lùng nói.
"Chỉ vì một linh mạch hạ phẩm mà bọn chúng muốn đuổi tận giết tuyệt sao..."
Ở bên cạnh, phu nhân đảo chủ thở dài, ánh mắt đầy lo lắng.
"Giới tu hành vốn là như thế, tài nguyên tu luyện mới là thứ mà các thế lực đều coi trọng. Linh mạch chẳng có thì nói gì tới lớn mạnh. Nhưng đám người đảo Bát Lan cũng vội vã quá, để lộ chân tướng rồi."
Vương Ngữ Hải cầm một miếng vảy lên, lạnh giọng nói: "Xem ra thằng nhãi Tam công tử đã sốt ruột muốn báo thù lắm rồi. Nếu không thì ngay cả ta cũng chẳng nghĩ tới bức tượng của đạo chủ. Lần này may mà có Từ Ngôn và Tiểu Sương."
"Một đứa thì đánh gãy nhuệ khí của Tam công tử, một đứa thì tìm được dấu vết của vảy hải thú. Xem ra hai đứa nhỏ này chính là quý nhân của đảo Lâm Uyên chúng ta." Đảo chủ phu nhân ôn hòa nói.
Vương Ngữ Hải khẽ gật đầu đồng ý. Đúng như lời phu nhân lão nói, bị Từ Ngôn hành hung khiến đối phương vội vàng cắt bức tượng của đạo chủ ra. Cũng nhờ đó, Tiểu Sương dựa vào khứu giác nhạy bén của mình đã phát hiện ra mảnh vảy giấu trong bức tượng. Nếu không phải như thế, e rằng lần hải triều tiếp theo sẽ tới rất nhanh.
"Từ Ngôn là môn nhân của đảo Lâm Uyên chúng ta, lần trước đã ban thưởng cho hắn một món pháp khí thượng phẩm rồi. Còn vị cô nương Tiểu Sương kia, chúng ta cũng nên cảm tạ mới phải?" Đảo chủ phu nhân suy tính rồi nói.
"Có thể ban thưởng cho Từ Ngôn, còn Tiểu Sương thì không cần." Vương Ngữ Hải khẽ nhíu mày.
"Vì sao? Nếu như có thể qua lại với đảo Hiên Viên, chẳng phải chúng ta sẽ có thêm một đường lui sao? Thực lực của Hiên Viên gia cũng không kém Địa Kiếm Tông mà."
"Tiểu Sương là nha hoàn của họ. Mà tính tình của Tam tiểu thư kia rất quái dị." Khi đề cập tới Tam tiểu thư của Hiên Viên gia, sắc mặt Vương Ngữ Hải đầy kiêng kị, lão nói nhỏ: "Nhân vật được xếp trong ba hạng đầu của Thiên Anh bảng, há lại đơn giản..."
Sau khi lấy đi bức tượng đạo chủ, hai vợ chồng đảo chủ vẫn như thường, cũng không có tin tức gì từ đảo Lâm Uyên truyền ra. Chỉ có đạo quán trong thành Lâm Uyên trở nên nhộn nhịp hơn. Theo sự căn dặn của đảo chủ, không tới một tháng, bức tượng được dựng mới đã xuất hiện ở trong đại điện.
Bức tượng bằng sắt sẽ không sợ chuột. Không chỉ chuột khoét không thủng mà kẻ gian cũng sẽ không thể có ý đồ với bức tượng.
Cuộc chiến âm thầm nhiều khi không lộ ra ngoài ánh sáng. Cho nên, bề ngoài đảo Lâm Uyên và đảo Bát Lan vẫn bình an vô sự như cũ. Còn gã Tam công tử bị đánh thành đầu heo kia cũng không có lên đảo Lâm Uyên tìm Từ Ngôn sinh sự.
Nhìn thì tưởng đảo Lâm Uyên sóng êm biển lặng, nhưng trên thực tế, mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều tu sĩ tới Lâm Uyên đảo. Những người này đều tới vì chuyến rèn luyện nơi vực biển. Vì vậy, phường thị trên thành Lâm Uyên cũng càng náo nhiệt, thậm chí còn thường xuyên thấy người ta giao đấu với nhau ngoài thành.
Phần nhiều trong số đó là các cuộc luận bàn, nhưng cũng không ít giao tranh xảy ra vì thù cũ.
Không màng tới sự ồn ã trên đảo Lâm Uyên, những ngày gần đây, Từ Ngôn một mực ở trong phòng.
Sau một tháng diễn luyện Ích Vân thức, vết rách trên cấm chế ở Từ Phủ vẫn không có thay đổi rõ ràng.
"Xem ra tác dụng chấn động cấm chế của Ích Vân thức cần phải phối hợp với lực lượng nóng lạnh cực hạn mới có thể chính thức phá vỡ cấm chế."
Chỉ có cộng hưởng Ích Vân thức với lực lượng tương khắc cực hạn mới có cơ hội phá cấm.
Lấy chiếc bình sứ ra, Từ Ngôn cẩn thận điều động một luồng linh lực chậm rãi rót vào trong, sau đó tỉ mỉ cảm nhận.
Từ khi có lại một tia linh lực, Từ Ngôn đã thử vận dụng món dị bảo cổ quái này nhiều lần. Nhưng đáng tiếc ngay cả cấp bậc của dị bảo hắn cũng chẳng cảm nhận được, chứ đừng nói tới việc vận dụng. Có điều, mỗi khi thi triển linh lực, hắn đều cảm nhận được một tia sinh cơ trên đoạn cành khô bên trong bình.
Sinh cơ này đến từ Tiểu Mộc Đầu. Vì thế Từ Ngôn có thể kết luận rằng Tiểu Mộc Đầu ở trong đoạn cành khô này.
"Tiểu Mộc Đầu, thật ra chiếc bình sứ nhỏ này là gì chứ..."
Dị bảo chứa được cả một thế giới đã vượt xa khỏi phạm vi mà Từ Ngôn có thể lý giải. Cho nên hắn vẫn mù mịt về sự tồn tại của chiếc bình sứ.
Chiếc lá xanh duy nhất trên đoạn cành khô chợt rung rinh, tựa như có tiếng cười giòn tan của một cô bé. Ngoài ra thì không có gì đáp lại Từ Ngôn.
Thực ra đoạn cành khô với một chiếc lá xanh cũng không còn sống. Từ Ngôn thử kéo nó nhưng không nhúc nhích được.
Mộc lão mới là mộc linh của đoạn cành khô này. Nhưng lão đã tiêu tan từ sớm, chứng tỏ đoạn cây khô này đã chết héo. Khi đó Tiểu Mộc Đầu nhập vào nên mới có một chiếc lá xanh.
"Làm sao để đoạn cành khô này có thể sống lại, có lẽ sẽ cần thứ dinh dưỡng nào đó."
Lấy một đống linh thạch đổ trên bàn, rồi đặt chiếc bình sứ lên, Từ Ngôn chăm chú nhìn chiếc bình sứ và đoạn cành khô nhưng sau một lúc hắn đành thở dài.
Linh thạch vẫn như cũ, đoạn cành khô và bình sứ cũng không thay đổi gì.
Xem ra linh thạch không có tác dụng gì, Từ Ngôn lắc đầu rồi thu chiếc bình sứ vào trong túi trữ vật.
"Cõ lẽ Mộc chi bản nguyên sẽ có hiệu quả..."
Từ Ngôn nhớ lại hình ảnh người rơm hấp thu những bông hoa nhỏ màu xanh lá, rồi trở nên trầm ngâm.
Hắn không nhìn được chân tướng của chiếc bình sứ và đoạn cành khô, nhưng có thể nhìn ra rằng Tiểu Mộc Đầu và đoạn cành khô đã hòa làm một thể. Có điều tình cảnh của Tiểu Mộc Đầu không quá tốt, bởi vì thân của đoạn cành khô nứt nẻ, không hề có sức sống, chỉ có một phiến lá màu xanh nhỏ nhỏ.
Chớp mắt đã qua hai tháng, mặt biển phía sau đảo Lâm Uyên xuất hiện một kỳ quan kinh người.
Rất nhiều những đóa hoa sóng cực lớn trào ra từ dưới vực sâu, tỏa ra phía biển rộng. Cảnh tượng này nhìn từ xa trông giống như mặt biển nở ra vô vàn đóa hoa, vô cùng kỳ dị.
Những đóa hoa sóng không tan đi mà thuận dòng trôi vào biển sâu.
Thứ nhìn như những đóa hoa sóng đấy lại là hàng ngàn, hàng vạn con Cự Linh Thủy Mẫu không lồ. Cứ tới mùa xuân hàng năm, Cự Linh Thủy Mẫu bay ra từ trong vực biển, quay trở lại biển sâu.
Cảnh tượng hùng vỹ khiến Từ Ngôn kinh ngạc không thôi.
"Thế nào, ta tìm được vị trí này để ngắm biển thì nhất rồi. Đây là nơi có địa thế cao nhất đảo Lâm Uyên đấy."
Ở một vị trí thấp hơn trên núi, Phí Tài dương dương đắc ý nói.
Có không ít người tới chiêm ngưỡng Cự Linh Thủy Mẫu. Phí Tài kiếm được địa điểm tốt, còn cố ý kéo đại sư tỷ và Tiểu Sương đi cùng.
"Sứa vào biển là kỳ cảnh chỉ có ở đảo Lâm Uyên. Tiểu Sương, đảo Hiên Viên các ngươi có kỳ cảnh gì không?" Phí Tài tò mò hỏi.
"Trên đảo ngoài mây mù ra thì không có kỳ cảnh gì. Bình thường chúng ta cũng không rời đảo." Tiểu Sương vẫn ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp.
"Thế thì tù túng lắm, cả ngày phải loanh quanh trên đảo." Phí Tài lẩm bẩm rồi không dám nói gì nữa. Gã còn chưa quên lời căn dặn của đảo chủ.
Trên không trung truyền tới vài âm thanh xé gió. Ngay sau đó, trên đỉnh núi xuất hiện thêm mấy người. Người cầm đầu là một tu sĩ trung niên, người mặc áo bào, lưng thắt đai ngọc, sắc mặt cao ngạo. Quanh thân người này bắt đầu dâng lên khí tức của tu sĩ Kim Đan.
Đứng bên cạnh tu sĩ trung niên chính là Tam công tử của đảo Bát Lan.
Trong tay Liễu Tác Nhân cầm một lá bùa, y dán lá bùa lên người mình rồi nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, oán hận nói: "Định thân phù quả là đồ tốt, nếu có thêm bảo giáp hộ thân thì lần này ăn chắc rồi."
Hôm nay, Tam công tử tới để thị uy. Cách ăn mặc của y rất cổ quái, không chỉ một thân thiết giáp, trên đầu còn đội mũ giáp. Phía trước mặt được bảo vệ bởi những sợi tơ chắc chắn, nhìn chẳng ra thể thống gì cả. Nếu như y không cất tiếng thì Từ Ngôn cũng không nhận ra kẻ trước mặt là ai.
"Vương Chiêu, mau bẩm báo với đảo chủ nhà ngươi. Hôm nay, đảo Bát Lan chúng ta chính thức tới đón dâu!" Tu sĩ Kim Đan cầm đầu nhóm người đảo Bát Lan kiêu căng nói.
Ngày mai là ngày tiến hành rèn luyện nơi vực biển. Một ngày trước khi rèn luyện bắt đầu, đoàn rước dâu của đảo Bát Lan đã đến.