Trước khi trèo lên Thần mộc, dù Vương Khải có tới phần cuối của thế giới cũng không rõ thế giới Tình châu có hình dạng gì. Thế nhưng sau khi lao ra khỏi vòm trời, lại được biết đến tên gọi Linh Bảo giới thì ông ta đại khái có thể hiểu ra được chút ít.
Thứ có liên quan giữa trời đất Tình châu và hình dạng Linh Bảo giới này chính là gốc Thông thiên thần mộc đặc thù kia đấy. Chỉ cần giấu đi sự tồn tại của Thần mộc thì kiện dị bảo hình thành hình thành nên trời đất Tình châu sẽ không rơi vào tay người khác được.
Vương Khải xem ra, nam tử độc nhãn thần bí muốn tìm được địa đồ của trời đất Tình châu không nhằm ngoài mục đích muốn xác nhận xem hình dạng của dị bảo hình thành Tình châu là gì, từ đó có được manh mối mà tiếp tục truy xét tiếp.
Vương Khải có thể đoán được đến thế này, sớm muộn gì Hà Điền cùng Sở Bạch cũng nghĩ thông suốt vấn đề. Mà tâm trí của sáu vị Yêu vương kia càng không thấp, Yêu vương Lôi Hầu Lôi Vũ còn tính là thông minh hơn người nữa.
Một khi đám Yêu vương vẽ ra được Thần mộc. Nam tử độc nhãn kia tất có được tin tức chuẩn xác hơn. Nếu gã có thể phái vô số cường giả truy xét tiếp, không khéo có thể bắt được Từ Ngôn.
Theo như Vương Khải, rất có thể Từ Ngôn đang mang món Linh Bảo đó. Bởi chỉ có chín người bọn hắn bị giam trong Hồn Ngục này, còn Từ Ngôn lại không hề có tung tích.
Nói ra câu nói này xong, ánh mắt Vương Khải dần trở nên lạnh lùng.
Ông ta đang dùng mạng của mình bảo vệ lấy thân phận của Từ Ngôn. Chỉ cần Từ Ngôn có thể có thể thuận lợi tiến vào phiến thế giới này, sớm muộn gì cũng tu luyện mạnh mẽ hơn nữa. Chỉ cần Từ Ngôn có thực lực mạnh mẽ mới có cơ hội cứu đám đồng bạn này ra khỏi Hồn Ngục.
Xem như Vương Khải đặt tất cả hi vọng lên trên người Từ Ngôn.
Khí tức nam tử độc nhãn vừa rồi quá khủng bố, dù ông ta cùng với Hà Điền Sở Bạch và sáu vị Yêu vương liên thủ ở thời điểm cực thịnh cũng không thể nào đỡ được một kích của người ta. Thực lực mạnh mẽ đến thế này khiến cho Vương Khải ngoài kinh ngạc ra lại không nhìn thấy nửa điểm hi vọng thoát thân. Ông ta chỉ có thể ký thác phần hi vọng cuối cùng vào gia hỏa khác người Từ Ngôn kia mà thôi.
"Đã hiểu rồi... Tình châu không có cây gì cả. Cái gì mà Thông Thiên chứ... Chúng ta đi dọc theo biển rộng tìm được một chỗ khuyết của trời đất, theo đó xông thẳng lên trời mà đi, lại lạc đường đến kết cục hôm nay."
Hà Điền gắng gượng nói ra một câu, sau đó không nói nữa. Sắc mặt ông ta xanh mét, cắn chặt răng chống đỡ lấy cơn kịch liệt đau nhức trong đầu.
"Biết rồi..."
Sở Bạch cố gắng nói được nửa câu. Cổ y đã gãy, nếu không có lực lượng Thần Văn trên người e rằng đã mất mạng rồi. Tuy y không chết nhưng không biết bao giờ mới khôi phục lại được, bởi y không nhúc nhích được, lại càng không cách nào thúc giục linh lực ra được.
"Thần Toán Tử a, quả nhiên tâm cơ thâm trầm. Chúng ta nghe ngươi vậy." Trương Đại Kiềm trầm ngâm một lúc mới trầm giọng nói nhỏ.
"Hắn... Thật sự cứu được chúng ta?" Sau một lúc lâu, giọng Kim Uế mới vang lên.
"Nếu hắn thật sự đã chết ở đâu đó, đắc tội với gia hỏa nhốt chúng ta không phải là hành động sáng suốt." Lôi Vũ mang theo giọng điệu chất vấn, nói: "Hắn là Nhân tộc, chúng ta là Yêu tộc đấy!"
"Nhân tộc với Yêu tộc làm sao? Chẳng phải chúng ta cùng đến từ một nơi, là cùng một Linh Bảo giới sao?"
Vương Khải nhìn bóng tối bao quanh, trầm thấp hỏi: "Trương Đại Kiềm, ở đây có người khác không?"
"Chỉ có chín người chúng ta, không có người ngoài, đến con kiến còn không có." Trương Đại Kiềm vẫn luôn thúc giục thiên phú cảm giác của mình. Nếu xung quanh quá lớn, gã cũng sẽ không cảm giác kỹ càng được.
"Nói xem chúng ta đều bị giam trong địa lao này, có ai còn động đậy được không?" Vương Khải hỏi, lại không ai trả lời, nói rõ chín người đều không thể động đậy.
"Cá nằm trên thớt đợi làm thịt, tình cảnh của chúng ta không có gì lạc quan. Chẳng qua đối phương không giết chết chúng ta, mục đích của bọn chúng là dị bảo hình thành thế giới Tình châu."
Vương Khải Dừng một chút, tiếp tục thấp giọng nói tiếp: "Ngôn ca nhi không có ở đây nói rõ hắn không bị bắt hoặc là nói người khác không bắt được hắn. Trong này có lợi và hại, chư vị cứ cân nhắc xem. Lời đã nói hết, nếu ai vẽ địa đồ khác với ta, ta sẽ cùng hắn đánh cược mạng này, xem xem ai chết trước!"
Tiếng nói nhỏ đầy ngoan lệ mang theo kiên quyết liều mạng. Vương Khải nói xong, chung quanh không có tiếng động gì nữa, thậm chí đến Lôi Vũ luôn bất mãn với Từ Ngôn cũng không lên tiếng nữa.
Đến tình trạng này, chín người đã thành châu chấu trên một sợi thừng. Nếu có người nào tỏ ra khác biệt chưa hẳn sống được, mà có thể còn hại chết tất cả mọi người.
Sau một lúc lâu, đám Yêu vương không ai phản đối, Vương Khải âm thầm thở phào một hơi, lòng tự nhủ "Ngôn ca nhi à Ngôn ca nhi, ngươi đừng có quên đám tù nhân chúng ta đấy. Nơi đây không thể trốn thoát ra được, chỉ có chờ người bên ngoài nghĩ cách cứu viện mà thôi."
Ba ngày sau, quả nhiên đúng như Vương Khải dự đoán. Chín người bị tách ra từng ngăn riêng. Trong khoảng không tối đen có từng bức tường đá dâng lên, ngăn thành chín nhà tù riêng biệt.
Dưới ánh đèn lờ mờ, rốt cuộc Vương Khải đã nhìn rõ được hoàn cảnh bốn phía.
Ông ta thấy mình đang ở trong một nhà giam vuông vức làm bằng đá. Hẳn nơi này trước kia là một nhà giam lớn, nay mới được ngăn cách ra.
Dưới chân ông ta có bút mực, có rất nhiều giấy trắng, xung quanh lại không có lấy một bóng người, chỉ có mặt đất lạnh như băng đầy khí tức âm lãnh.
Lực lượng trói buộc của thân thể đã yếu bớt nhưng vẫn còn tồn tại, Vương Khải phải dốc hết sức mới cử động được tay chân, mất rất lâu mới đi ra xa khỏi vách tường hai bước.
Vương Khải rất ngạc nhiên về lực hút của bức tường sau lưng, lại nhìn không ra bức tường có gì đặc biệt cả. Thế nhưng ông ta hiểu, muốn chạy thoát khỏi nhà giam bằng đá này xem ra còn khó hơn lên trời!
Không còn cách nào khác, Vương Khải đành cầm lấy bút, bắt đầu vẽ địa đồ. Những người khác cũng tương tự, bị nhốt riêng trong phòng giam bằng đá, chậm rãi vẽ địa đồ.
Trong lúc ba vị Thần Văn và sáu vị Yêu vương đang bị giam cầm giữa nơi tử địa, Từ Ngôn đang ngồi xếp bằng trên Thừa Phong thuyền, thỉnh thoảng có gió biển thổi vào mặt, mái che thuyền đầy yên tĩnh, có thể nói là một nơi bế quan vô cùng tốt.
Vận mệnh cách biệt một trời một vực không giống người khác, nhưng Từ Ngôn cũng không cảm thấy số mình may mắn. Bởi lúc này hắn đang không ngừng thử dùng Nguyên Anh oanh kích cấm chế của Tử Phủ.
Có Phí Tài bên cạnh nên Từ Ngôn không tiện diễn luyện Ích Vân thức. Đường xá còn xa, hành trình dài gần một năm, có tu luyện Nguyên Anh cũng không có tác dụng lớn.
Khí tức hắc châu khôi phục vài phần nhưng vẫn còn suy yếu. Lúc này Từ Ngôn không sử dụng lực lượng của Tiểu Hắc nữa mà chỉ dụng lực lượng Nguyên Anh đơn thuần của mình đánh lên vết rách nhỏ trên cấm chế.
Bên trong Tử Phủ, bàn tay nhỏ bé của Nguyên Anh không ngừng vung lên, mỗi lần chém ra lại có một luồng ánh kiếm được hình thành từ linh lực đánh vào vết rách thật nhỏ trên cấm chết. Tử Phủ phát ra từng tràng tiếng nổ vang. Sau đó là luồng ánh kiếm thứ hai theo sát tới.
Một lần phá cấm mất trọn vẹn ba ngày, linh lực của Nguyên Anh hầu như tiêu hao sạch. Từ Ngôn lập tức dừng tay, Nguyên Anh lại ngồi xếp bằng trong Tử Phủ khôi phục lại linh lực.
Đến lúc Nguyên Anh khôi phục hoàn toàn, hắn lại lần nữa đánh ra luồng ánh kiếm bằng linh lực.
Cứ như thế, lặp đi lặp lại, trên đường đi buồn tẻ, Từ Ngôn không ngừng đối kháng với cấm chế. Mãi đến mấy tháng sau, vết rách rất nhỏ trên Tử Phủ mới bị ép rách ra thêm một chút nữa.
Vết rách thêm rất nhỏ, coi như gấp đôi vết rách lúc trước, không có gì đáng kể.
Thế nhưng tuy khe rách không lớn, Từ Ngôn lại nhận được linh lực không ít. Tuy vẫn chỉ thêm một tia, nhưng nếu hóa thành linh khí thì cũng tương tự như tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ rồi.
Kiên trì gần nửa năm thử nghiệm, Từ Ngôn phát hiện Nguyên Anh cũng có thể phá cấm được, thế nhưng phải mất rất nhiều thời gian. Nếu chỉ trông chờ vào lực lượng Nguyên Anh đánh phá cấm chế thiên địa, e là không mất một ngàn năm không thể xong được.
Sau khi đạt được lực lượng Trúc Cơ trung kỳ, Từ Ngôn không tiếp tục phá cấm nữa mà khôi phục Nguyên Anh lại.
Tâm thần hắn trầm tĩnh lại, linh lực dần chảy thêm vào khắp người, theo đó hắn lại lần nữa lâm vào trong cảnh mơ đầy kì dị.