Long Ưng mừng rỡ hỏi: - Nhân Nhã biết hát sao? Nhân Nhãn thẹn thùng gật đầu, vẻ mặt vẫn đượm nỗi ưu tư, nhẹ nhàng nói: - Nhân Nhã đã từng được học âm luật vũ kỹ. Long Ưng như mở cờ trong bụng, trong lòng xúc động nghĩ rằng, nếu có một cô gái đáng yêu thế này chỉ biểu diễn ca múa cho một mình y trong nhà, thì còn gì hơn nữa. Hắn thật muốn ôm nàng ấy cao chạy xa bay, không bao giờ trở lại nữa. Nhân Nhã đột nhiên nói bằng giọng thỏ thẻ: - Vinh công công đã ra lệnh, nếu như Ưng gia muốn Nhân Nhã hầu hạ, Nhân Nhã không được từ chối. Lòng Long Ưng chợt rung động, hỏi: - Nhân Nhã sẽ từ chối sao? Má Nhân Nhã đỏ bừng, giẫm chân nói: - Nhân Nhã đang nhắc nhở Ưng gia! Nói xong nàng xấu hổ không biết trốn vào đâu. Một mỹ nhân xấu hổ đến nhường này, Long Ưng suýt không tin vào tai mình nữa. - Đong! Đong! Đong! Nhân Nhã “trong lòng có quỷ”, sợ đến mức hồn bay phách lạc, quỳ sụp xuống đất, toàn thân run rẩy. Trung môn mở ra, trong tiếng hô “Thánh Thượng giá lâm”, Võ Chiếu bước ra từ sau chiếc bình phong. Bà ta không thèm nhìn sang hai người, mà đi thẳng đến long bàn ngồi xuống. Bốn tên thái giám cúi người dâng lên hai chiếc sọt có dệt văn hoa phượng hoàng. Một chiếc sọt đựng đầy tài liệu văn thư, một chiếc thì để trống. Bọn họ bước đi những bước như múa, đưa chiếc sọt đặt lên lai bên long bàn, sau đó khom người lùi xuống, ba bước quỳ một lần, bước xong chín bước thì biến mất sau tấm bình phong, cánh cửa lớn được đóng lại. Võ Chiếu trầm ngâm trong giây lát rồi dịu dàng nói: - Nhân Nhã bình thân, đến chỗ Trẫm đây, để Trẫm nhìn ngươi một chút. Nhân Nhã sợ hãi run rẩy, cố gắng hết sức đứng dậy. Long Ưng đã chuẩn bị tất cả, đỡ nàng trước khi nàng ngã xuống đất. Nhân Nhã cúi thấp đầu đến cách long bàn khoảng chín bước. Võ Chiếu nhẹ nhàng nói: - Ngẩng đầu lên. Nhân Nhã cố gắng ngước đầu, gặp phải ánh mắt Võ chiếu. Ngay lập tức nàng sợ hãi quỳ rạp xuống, run rẩy nói: - Nô tỳ đáng chết! Võ Chiếu nói không vui: - Về sau không được phép nhắc đến chữ chết trước mặt Trẫm. Nhân Nhã sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Ánh mắt Võ Chiếu nhìn sang phía Long Ưng cách nàng khoảng mười trượng, mỉm cười nói: - Trẫm đã xem 5 lần phần nhập đạo mà tiên sinh viết hôm qua. Tạ Thiếu quả là một thiên tài võ đạo và một nhà tư tưởng hiếm thấy, khiến trẫm thấy được rất nhiều điều, cũng có thể thấy tiên sinh thực sự là làm việc tận tâm tận lực, không bỏ sót một chữ nào. Long Ưng thầm nghĩ thật lợi hại. Nghe thì dường như là đang khen, nhưng thực là là đang nói rằng về sau nếu có sai sót, nhất định sẽ không giấu được khỏi con mắt của bà ta, ngươi cứ thế mà làm. Hắn bèn mỉm cười nói: - Đại pháp văn tinh ý đúng, một chữ cũng không dễ dàng, Thánh Thượng yên tâm. Rõ ràng Võ Chiếu đang rất vui, bèn nói: - Có tiên sinh làm việc cho Trẫm, sao Trẫm không yên tâm cho được? Cặp mắt của tiên sinh so với ngày hôm qua thần quang cũng đã thu bớt, thật đáng mừng. Sau đó bà nhìn sang Nhân Nhã, nói: - Nhân Nhã có biết không, Ưng gia của ngươi đã giết người vì ngươi, dưới sự chứng kiến của nghìn vạn người, tiên sinh chém Tiết Hoài Nghĩa ở Hoàng Thành. Chuyện này đã làm chấn động Thần đô, trong thành nơi đâu cũng nghe thấy tiếng pháo nổ, khiến Trẫm vô cùng vui mừng. Nhân Nhã thở phào nhẹ nhõm. Võ Chiếu nói tiếp: - Từ giờ trở đi, Nhân Nhã ngươi không còn là tỳ nữ cận thân của Trẫm nữa, mà là tiểu thiếp của Long tiên sinh. Vinh công công đang đợi ngươi ở trung viện, Nhân Nhã hãy cùng công công về Tiên Cư Viện thu dọn đồ đạc, và có thể lựa chọn hai tỷ muội hợp với mình trong số tỳ nữ của Trẫm để đi cùng, coi như là đồ cưới của Trẫm cho ngươi. Những việc khác công công sẽ sắp xếp. - Tạ long ân! Sau khi Nhân Nhã vui vẻ lùi ra, Võ Chiến ôn hòa nói: - Đến ngày tiên sinh rời khỏi Thần đô, Nhân Nhã sẽ ở Cam Thang Viện trong Thông Tiên Môn, cung Thượng Dương. Trong viện có suối nước nóng tự nhiên, tiên sinh không phải lo nghĩ gì. Còn về Lệ Khinh Các ở Thần Trì, thì phải xem ý tiên sinh muốn giữ lại hay là muốn hủy bỏ. Long Ưng vội tạ ơn. Ngoài mặt, ân sủng của Võ Chiến đối với y rất sâu, rất nặng. Nhưng thực ra y lại trở thành một kẻ tù tội theo kiểu khác. Bị bó chết ở đây. Nếu như muốn rời đi, chỉ một mình Nhân Nhã đã khiến y đau đầu, huống hồ lại thêm hai kiều nữ xinh đẹp mỹ miều nữa. Võ Chiếu làm việc thật đã chặn hết đường, không đánh mà khiến hắn phải đầu hàng. Thời gian trôi đi từng chút một. Hai người không nói gì nữa, mà tự vùi đầu vào công việc. Một người là nữ ma đế, một người là tà đế, thực sự là vô cùng ly kỳ quỷ dị. Không biết bao lâu sau, Võ Chiếu đột nhiên nói: - Ở đây có một bản tấu chương khiến Trẫm cảm thấy rất khó xử, tiên sinh có thể chia sẻ cùng Trẫm không? Long Ưng tiếp tục viết, gật đầu nói: - Có thể chia sẻ sầu lo với Thánh Thương, là vinh hạnh của tiểu dân. Lòng y thầm nghĩ nếu như gặp mặt bà ta thường ngày, dần dần, thực sự không biết cuối cùng y sẽ trở thành thứ gì nữa. Võ Chiếu nói: - Đây là bản tấu chương kêu oan của người đời sau tước phong Võ Liên Huyện Công Lý Quân Tiện từ thời Thái Tông. Sự việc phải nói từ năm Trinh Quán thứ 22 lúc đó Thái Bạch Tinh xuất hiện không chỉ một lần, Thái sử Cục cho rằng đó là dấu hiệu của nữ chủ xuất hiện. Lúc đó cũng có lời đồn “Sau Đường Tam Thế, sẽ là nữ chủ Võ vương nắm quyền thiên hạ”, khiến Thái Tông ăn không ngon ngủ không yên. Người y nghi ngờ nhất là tả võ vệ tướng quân Lý Quân Tiện. Tên tục của y là “Ngũ Nương Tử” đầy nữ tính, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lời tiên tri “nữ chủ Võ vương nắm quyền thiên hạ” sẽ ứng vào người người này. Sau đó bèn miễn quyền nắm quân của y, lại mượn cớ y có qua lại với yêu quái để đẩy y vào chỗ chết. Giờ đây người đời sau của Lý Quân Tiện hi vọng Trẫm sửa lại vụ án này cho y, phải làm thế nào đây? Long Ưng cảm thấy hơi run. Có thể nói sự thật đã bày ra trước mặt, nếu không sao lại có tấu chương kêu oan kia chứ. Vậy thì Võ Chiếu chính là hoàng đế đã được tiên tri từ trước. Thử hỏi một đám phàm nhân sao có thể đấu lại bà ta được, y bèn quyết nói: - Đương nhiên Thánh Thượng nên sửa lại vụ án này. Võ Chiếu hứng khởi nói: - Nói rõ ra xem! Từ trước tới nay, đừng nói là Long Ưng, Đỗ Ngạo và những người khác đều chưa từng xem trọng việc Võ Chiếu buông rèm chấp chính, tự mình chủ chính đến những khó khăn mà việc kế vị gặp phải, chỉ biết rằng bà ta tâm địa độc ác thủ đoạn tàn bạo, những trở ngại trên con đường bước lên ngôi hoàng đế của bà ta, bao gồm cả con trai của chính mình, bà ta đều quét sạch. Sự hung ác hiểm độc của bà ta có thể nói là chưa từng có tiền lệ. Thực ra, lực lượng phản đối lại bà ta cũng là chưa từng có tiền lệ, nếu là những người có thực lực và ý chí hơi kém, đã gục ngã từ lâu rồi. Cho tới hôm nay, Long Ưng được ở vào vị trí trung tâm của hoàng triều Đại Chu, tiếp xúc nhiều lần với Võ Chiếu, đã thực sự cảm nhận được ý nghĩa đằng sau việc Võ Chiếu có được thành công. Từ khi Xuân Thu Chiến Quốc tới nay, xã hội luôn trọng nam khinh nữ, đến đời Hán Vũ Đế do độc tôn nho học, nên nó càng bị đạo đức hóa, phụ nữ chỉ là loại phụ thuộc vào đàn ông, buông rèm chấp chính là giới hạn cao nhất cho phụ nữ tham gia vào chính trị. Đến đời Đại Đường khai quốc, suy nghĩ Nho học thấm nhuần cả thiên hạ, thiên hạ chỉ có thể là thiên hạ của những người có huyết thống hoàng tộc họ Lý, những người khác đều không có địa vị hợp pháp. Với sự anh minh thần vũ của Lý Thế Dân khi nghe được sẽ có nữ chủ thay thế nhà Đường, chắc chắn chẳng hề do dự giết mục tiêu đáng nghi, đồng thời cho rằng tất cả đều là lẽ đương nhiên, tất cả đều bởi vì nữ chủ vốn là một chuyện đi ngược lại đạo lý. Ma môn luôn phản lại Nho học, phản lại lễ giáo, Phái Âm Quý đứng đầu đều đi theo lối trọng nữ khinh nam, phái chủ các đời đều do phụ nữ đảm nhiệm. Võ Chiếu xuất thân từ Phái Âm Quý, giành lấy bảo tọa của Lý Đường, chính thức thay mặt cho Ma Môn giành được sự thắng lợi hoàn toàn trong dòng chảy lịch sử cả trăm năm. Người mà bà ta đánh bại không chỉ là tôn thất Lý Đường và những người ủng hộ, mà còn là quan niệm trọng nam khinh nữ thâm căn cố đế của Nho gia nữa. Lý Hiển và Lý Đán bây giờ, mặc dù là cốt nhục của Võ Chiếu, nhưng lại là hai thành lũy cuối cùng còn chưa đổ xuống của tôn thất Lý Đường, tất cả sự đấu tranh, sự tranh cãi giữa “truyền thống” và “cách tân”, đều xoay quanh hai thành lũy cuối cùng này. Còn Võ Chiếu thì đang chiếm thế thượng phong. Nếu như Võ Thừa Tự không phải là loại bỏ đi như vậy, có lẽ Lý Hiển, Lý Đán đã chết không có chỗ chôn từ lâu rồi. Những suy nghĩ này xẹt qua đầu Long Ưng với tốc độ cực nhanh rồi nói: - Tiểu dân không nghĩ ra đạo lý gì to tát, chỉ cảm thấy nếu xử lại vụ án này, có thể khiến người ta biết rằng Lý Thế Dân không phải là loại thần võ anh minh như vậy, mà là loại giết bừa người vô tội. Thứ hai là có thể nhắc nhở những kẻ dám đi ngược lại với ý Thánh Thượng, Thánh Thượng là chân chủ nhận mệnh lệnh của trời đất, những kẻ phản đối Thánh Thượng cuối cùng cũng chỉ mất công vô ích mà thôi. Ha! Có điều dù vậy, Thánh Thượng lại không đối phó với họ thật nghiêm khắc, không bằng lấy ân thay thế, lấy đức phục người, mọi người cùng hòa khí, kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi, tất cả bởi lẽ thiên mệnh không thể làm trái. Võ Chiếu Lộ tỏ vẻ đang suy nghĩ. Võ Chiếu trong tưởng tượng và trong đời thực có chút khác nhau. Trước kia trong tưởng tượng của Long Ưng, Võ Chiếu là một người ngang ngược không nghe ai, một bạo quân chỉ biết chém giết. Nhưng Võ Chiếu trước mặt y bây giờ, lại là một minh quân biết nhìn xa trông rộng, đầu tiên là xác định mục tiêu, chỉ cần là những mục tiêu có lợi cho tương lai, bà đều làm cả. Còn những mục tiêu không có lợi, bà sẽ ra tay bỏ đi.Vì vậy ngày trước Tiết Hoài Nghĩa có lợi cho bà ta, nên được bà ta dung túng. Giờ đây Long Ưng có thể được coi là ngang hàng với bà ta. Nhưng nếu một ngày Long Ưng biến thành trở ngại, hắn sẽ phải chết như Tiết Hoài Nghĩa. Hiểu được điều này rất quan trọng, trên thực tế từ khi bị bắt, cuộc tranh đấu giữa y và Võ Chiếu trở nên công khai, hai bên nắm được ưu điểm và nhược điểm của đối phương. Vì Tiết Hoài Nghĩa đã đánh giá sai về bà ta, nên mới có kết cục như vậy. Sau khi Võ Chiếu phê vài câu lên tấu chương, rồi đặt tấu chương vào chiếc rổ bên cạnh, nói với y: - Long Tiên Sinh dùng bữa trưa với Trẫm nhé! Đó là một lời mời mà không ai dám từ chối. Long Ưng nói: - Tiểu dân đang muốn xuất cung để hoàn thành một chuyện, mong Thánh Thượng hiểu cho... Võ Chiếu dường như đã đoán được y sẽ từ chối, nói rất tự nhiên: - Trẫm có thể biết chuyện đó không? Nếu là người khác, chỉ cần đáp một câu “không được” là sẽ bị tru di cửu tộc. Long Ưng nói: - Tiểu dân cần phải chia một nửa số tiền đặt cược thắng hôm qua cho người đảm bảo cho tiểu dân là Đoan Mộc Tiên Tử. Võ Chiếu nở nụ cười sâu xa khó hiểu, điềm đạm nói: - Sư tôn của Đoan Mộc Lăng, Sư Phi Huyên, từng câu từng chữ, nhất cử nhất động, vô cùng phù hợp với Từ Hàng Kiếm Điển, vì vậy mặc dù một người một kiếm, nhưng uy lực của nàng lại thắng cả thiên quân vạn mã. Nếu không nhờ có nàng ấy bôn ba giúp sức, Lý Thế Dân làm sao có thể tạo ra được Đại Đường rực rỡ như vậy? Đoan Mộc Lăng bước chân vào giang hồ, thực lực nhất định không kém hơn Sư Phi Huyên năm xưa, có lẽ còn hơn nàng ta một chút. Giờ đây dù Trẫm nói thế nào, tiên sinh cũng sẽ nghe không lọt tai. Tối qua nàng ta đồng ý làm người bảo đảm cho ngươi, đương nhiên là có thâm ý, không phải chỉ đơn giản là trợ giúp, tiên sinh sẽ hiểu được những lời này sớm thôi. Long Ưng ngạc nhiên nói: - Tiểu dân thực sự không suy nghĩ nhiều về chuyện này, Thánh Thượng cho rằng ta không nên gặp nàng ấy sao? Hay là chỉ nên sai người tặng vàng là xong? Võ Chiếu cảm thấy hài lòng với phản ứng của y, bèn nói: - Tiên sinh dù gì cũng phải gặp mặt nàng ấy một lần. Từ khi chuyện này bắt đầu, đây đã là việc được định trước, tiên sinh và nàng ấy đều không thoát được. Rồi bà lại thuận miệng hỏi: - Trên thi thể Tiết Hoài Nghĩa, lờ mờ nhìn thấy có vết tích đánh bởi vật cứng, tiên sinh có thể nói cho Trẫm đã có chuyện gì xảy ra không? Long Ưng thầm nghĩ lợi hại, rồi đáp: - Bàn công công sai người đưa tới Tụ Lý Càn Khôn của Đỗ Phục Uy, bảo tiểu dân ngầm giấu vào tay áo, thứ kỳ diệu này tiểu dân đã nhờ công chúa giao lại cho công công. Bàn công công quả thực đối xử rất tốt với tiểu dân, khiến tiểu dân cảm thấy bất ngờ khi được ân sủng như vậy.