Nếu như, trên đời thật sự có một loại đồ vật tên là Bá Vương Khí.
Trương Thuần tin tưởng nó đang ở trước mắt rồi.
Khí phách vô song, làm cho người ta kính sợ!
Trương Thuần nuốt ngụm nước miếng, cố gắng làm cho mình trấn định lại, cẩn thận nói: "Thật không dám đấu diếm, hôm nay chủ tịch nhà chúng tôi vừa lúc đang nói chuyện với quản lý.
Thật ra thì tôi cũng có thể làm chủ những chuyện bình thường."
Nếu như không đề cập tới chủ tịch, có lẽ Diệp Húc còn thật sự mở ra ba lô, nói ra toan tính rồi.
Nhưng, lúc này, ánh mắt lại là chuyển động, tản mát ra hơi thở càng thêm mạnh mẽ, nói: "Vậy thì thật là tốt, cho chủ tịch của các anh cùng tới đây đi.
Mối làm ăn này, có lẽ chỉ có hắn có thể làm chủ."
"Hả? " Trương Thuần lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn không nghĩ tới, đối phương không chỉ có muốn thấy quản lý, còn muốn gặp chủ tịch.
Diệp Húc lại nói: "Yên tâm, đối với châu báu Vương Phúc mà nói, đây cũng là một khoản làm ăn lớn.
Sau khi chủ tịch các anh biết, sẽ rất cao hứng."
"Lúc này... " Trương Thuần do dự như cũ.
Suy cho cùng, mời chủ tịch không phải là chuyện nhỏ.
Diệp Húc khẽ cau mày, hình như có phần không nhịn được, trầm giọng nói: "Nếu như anh không muốn làm cuộc trao đổi này, tôi chỉ có thể đi đẹn chi nhánh khác của Vạn Phúc châu báu rồi."
Dứt lời, Diệp Húc không hề do dự xoay người liền muốn rời đi.
Trương Thuần vội nói: "Diệp tiên sinh xin chờ một chút, tôi đây sẽ đi tìm quản lý và chủ tịch.
Nhưng...
Cái kia... Tiểu Lý, cô mang Diệp tiên sinh đến phòng khách quý nghỉ ngơi trước, chuẩn bị nước trà, cà phê tốt nhất, chiêu đãi Diệp tiên sinh."
"Dạ. " Cô nhân viên đáp.
...
Văn phòng quản lý.
Vương Tề nắm một viên ngọc nói: "Bây giờ kinh tế toàn cầu chậm dần, các nghành nghề cũng càng khó khăn hơn.
Rất nhiều công ty châu báu cũng bị ảnh hưởng, nhưng, châu báu Vương Phúc đường Càn Khôn chúng ta vẫn có thể tiếp tục tăng trưởng, trở thành ngôi sao của giới châu báu ở Hán thị.
Trần Khải, ngươi không thể bỏ qua công lao.... !"
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, nhìn qua vô cùng giỏi giang nói: "Tôi chỉ làm đúng bổn phận chuyên môn của mình mà thôi, không đáng được khích lệ như thế."
"Cậu đó... " Vương Tề cười, mới vừa còn muốn nói gì, điện thoại di động lai vang lên tiếng chuông.
" Chào Hoàng hiệu trưởng.
Đã biết tên học sinh kia ư?
Diệp Húc lớp 304?
Tốt, thật rất cảm tạ Hoàng hiệu trưởng, sau này chúng ta phải uống vài chén với nhau đấy..."
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Vương Tề luôn treo nụ cười.
"Đông đông đông!"
Lúc này, một trận tiếng gõ cửa trầm thấp vang lên.
"Vương đổng, Trần quản lý.
Trong tiệm có một vị khách, bảo là muốn cùng châu báu Vương Phúc chúng ta làm một khoản làm ăn lớn, muốn mời ngài ra mặt. " Trương Thuần nói.
Trần Khải nghi ngờ nói: "Muốn tôi ra mặt? Là người thế nào? Hắn muốn nói chuyện làm ăn gì?"
"Tôi chỉ biết là họ Diệp, cụ thể cái làm ăn gì còn không có nói rõ. " Trương Thuần trả lời.
Trần Khải không khỏi khẽ cau mày.
Không phải người quen biết, hơn nữa, còn không biết nói chuyện làm ăn gì, liền trực tiếp muốn mình đi xuống.
Nếu như chủ tịch không ở bên cạnh, Trần Khải cũng muốn chất vấn Trương Thuần một phen rồi.
Vương Tề lại không quá để ý, nói: "Trần Khải, đã có khách muốn tìm cậu nói chuyện làm ăn, vậy trước tiên đi xem một chút đi."
"Tốt. " Trần Khải lên tiếng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trương Thuần có phần chần chờ nói: "Cái kia... Chủ tịch... Vị khách kia muốn mời ngài cùng đi xuống."
"Hả?"
Vương Tề cũng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Hồi lâu, hắn mới cười nói: "Xem ra chi nhánh Càn Khôn chúng ta, lại vó thêm một cái mối làm ăn lớn rồi!