Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng Đường Hoài, nghi ngờ thì thào một câu, sau đó lại lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mở cửa một tòa tiểu viện u tĩnh, chậm rãi đi vào.
Trong một ngôi đình giữa viện có một phụ nhân đang ngồi, dung mạo phụ nhân này đoan chính thanh nhã, yên lặng ngồi ở chỗ đó, nhìn tuổi của bà chỉ lớn hơn thiếu nữ vừa bước vào trong viện mấy tuổi, nhưng trong đôi mắt mất hồn của bà đã tiết lộ ra bối phận của bà.
Chỉ nhìn bề ngoài, rất khó có thể nhìn ra tuổi thực sự của bà.
Thiếu nữ nhìn phụ nhân trong đình trên gương mặt xinh đẹp một lần nữa hiện ra vẻ nghi hoặc.
Từ trước đến nay Hàn bá luôn như hình với bóng với đại bá, thế mà mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng, tiểu cô cũng hiếm thấy không ngồi ở trong sân may y phục, phụ thân giống như đang có tâm sự gì, khi thì cau mày, khi thì lại tươi cười. . .
Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy bầu không khí ở Đường phủ có chút không đúng, đến hỏi phụ thân, phụ thân lại không nói với nàng một chữ, mặc dù nàng không biết gì cả, nhưng nàng có thể xác định là nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
Nàng đi vào lương đình, ngồi bên người phụ nhân kia, ôm cánh tay của bà, dịu dàng nói: "Tiểu cô. . ."
Ánh mắt phụ nhân thu hồi lại, quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Làm sao thế, ai khi dễ con rồi?"
"Ở kinh sư này, chỉ có Đường đại tiểu thư nàng khi dễ người khác, có ai dám khi dễ nàng?" Phụ nhân kia vừa dứt lời, một giọng nói từ cửa đã truyền đến.
Đường Tĩnh đi vào cửa, lại quay đầu đóng chặt cửa viện lại, sau đó mới đi về phía này.
Thiếu nữ nhìn Đường Tĩnh, bất mãn nói: "Cha, có người cha nào nói con gái của mình như vậy sao, mặc dù con không phải thân sinh của cha mẹ, nhưng cũng đã bên các ngươi 18 năm rồi. . ."
Đường Tĩnh lườm nàng, nói ra: "Ta và tiểu cô ngươi có chuyện riêng muốn nói, ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Hai người nói đi, con ở ngay chỗ này, cam đoan không xen vào." Thiếu nữ chỉ tới hướng cửa viện, nói ra: "Hơn nữa cửa cũng đóng rồi, hiện tại con ra ngoài, chẳng phải cha lại phải đi qua đóng lại một lần, như thế quá phiền phức. . ."
Đường Tĩnh nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng nói cũng có lý, chỉ vào tường viện, nói: "Vậy con leo tường ra ngoài đi."
"Quả nhiên, con nhặt được và thân sinh chính là không giống nhau. . ." Thiếu nữ buồn bực nói một câu, đi tới tường viện.
Phụ nhân kia nhìn Đường Tĩnh, lắc đầu nói: "Được rồi, Tam ca, cứ để Thủy nhi ở lại đây đi."
Thiếu nữ lập tức chạy về, ngồi bên người phụ nhân kia, ôm chặt lấy cánh tay của bà, nhìn Đường Tĩnh, nháy nháy mắt, nói ra: "Cha, người nói đi."
Đường Tĩnh thầm trừng mắt nhìn nàng một chút, nhưng cũng không kiên trì nữa.
Hắn nhìn thiếu nữ, nói ra: "Chuyện ngày hôm nay, không thể để cho người thứ tư biết, nhất là đại bá của ngươi, biết không?"
Thiếu nữ nhẹ gật đầu, nói ra: "Cha yên tâm đi, dù mẹ có hỏi con, con cũng không nói."
Đường Tĩnh nhẹ gật đầu, thở phào một cái, nhìn về phía phụ nhân kia, trên mặt tươi cười, nói ra: "Ta đi tìm Phương Hồng, biết được rất nhiều tin tức của hắn."
"Hắn ở Linh Châu, là giải nguyên trong trận thi châu Linh Châu lần này."
"Mỗi một trận thi châu hắn đều đứng thứ nhất, Phương thị lang rất tán thưởng hắn, thi từ hắn viết vô cùng tốt, còn tinh thông sách luận, được cả ba vị tuần khảo ra sức bảo vệ. . ."
"Hắn đã có hôn phối, nương tử của hắn có danh xưng " đệ nhất tài nữ Linh Châu ", cũng là cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa. . ."
"Chậm nhất tháng ba sang năm, hắn sẽ đến kinh sư tham gia thi tỉnh. . ."
. . .
Đường Tĩnh lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo tay, nói: "Trên thi châu, hắn viết hai bài thơ, ta lấy được từ chỗ Phương Hồng, muội xem một chút, viết tốt thì có tốt, chính là có chút hồ nháo, thi từ khoa cử, từ trước đến nay đều nghiêm túc, hắn lại viết khuê tình nữ tử. . ."
Phụ nhận kia nhận lấy tờ giấy, gần như là không kịp chờ đợi mở ra xem, tay của nàng khẽ run rẩy, lẩm bẩm nói: "Đều tốt, đều tốt. . ."
Thiếu nữ nhìn Đường Tĩnh thao thao bất tuyệt kể, nghi ngờ trên mặt lại càng ngày càng sâu, cuối cùng không nhịn được quay đầu hỏi: "Tiểu cô, "Hắn" là ai?"
. . .
Khi ngươi không cần một thứ, nó sẽ liên tục lắc lư trước mặt của ngươi, đến khi ngươi cần nó, dù lật khắp Địa Cầu cũng không tìm được.
Đây chính là định luật Murphy đáng chết.
Mặc dù nói lão khất cái không phải đồ vật gì tốt, nhưng cũng tuân theo định luật đó.
Những ngày gần đây, lão giồng như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, hoàn toàn biến mất trong thế giới của Đường Ninh.
Đường Ninh thực sự có chút không hiểu, mười lượng bạc kia, lão tiêu kiểu gì thì cũng nên tiêu xong rồi chứ?
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, mở một quyển sách náy trong tay ra.
Chiêu thức trong quyển sách này, hắn đã nhớ kỹ trong lòng, đương nhiên cũng chỉ là chủ nghĩa hình thức, Đường yêu tinh nói, mấy môn võ học cao thâm, cần có tâm pháp độc môn mới có thể phát huy ra mười thành uy lực, không có tâm pháp, uy lực phát huy ra không đến năm thành.
Nói đến Đường yêu tinh, Đường Ninh cũng có chút tiếc nuối.
Nếu như nàng không biết chuyện bí tịch, tự hắn có thể vụng trộm luyện tập, vụng trộm vượt qua nàng, sau đó mở mày mở mặt, từ nay về sau, Đường yêu tinh chỉ có thể đứng phía dưới hắn cúi đầu xưng thần.
Nhưng nếu như hai người cùng nhau luyện, chênh lệch giữa hai người sẽ kéo dài vô hạn, Đường Ninh cũng biết tự mình hiểu lấy, dù là cơ sở hay thiên phú, hắn đều không thể so sánh với Đường yêu tinh.
Nhưng nếu như không có Đường yêu tinh, mấy quyển sách nát này có khả năng bị hắn xem như rác rưởi rồi ném đi sớm, cũng sẽ không có chuyện hiện tại.
Đây là một nghịch lý, Đường Ninh phiền muộn một hồi, sau đó cũng không suy nghĩ gì nữa.
Mấy ngay nay liên tục mưa, đến hôm nay vẫn còn chưa tạnh, trong phòng rất yên tĩnh, Đường Ninh đi ra ngoài hít thở không khí.
Đúng lúc nhìn thấy Đường Yêu Yêu từ bên ngoài đi tới, trời mưa đường trơn, trên tường cũng ướt nhẹp, mấy ngày nay nàng đều đi cửa chính.
Nàng đi tới trong hiên, nhìn chung quanh một chút, lén lút lấy ra một phong thư từ trong tay áo, đưa cho hắn, nói: "Thư của ngươi."
Đường Ninh hơi kinh ngạc, khoảng cách bọn hắn gần như vậy, Đường yêu tinh có lời gì không thể nói ở trước mặt mà cần phải viết trên giấy, dáng vẻ còn lén lút như thế?
Đường Yêu Yêu thấy hắn đang nghi ngờ nhìn mình, giải thích nói: "Tiểu Ý đưa cho ngươi."
Nếu như là Chung Ý thì càng kì quái, mỗi ngày bọn hắn đều ở chung một nhà, cùng ăn cơm trên bàn lớn, mỗi lúc trời tối còn tâm tình một chút, chỉ chưa cùng giường chung gối, có chuyện gì cần viết thư?
Hắn nhìn thoáng qua phong thư kia, nhìn thấy trên đó viết "Lý Thanh thân khải" thì cũng hiểu r.
Đây đều là do Đường yêu tinh tạo nghiệt, khi nhận lấy phong thư này, thân phận của hắn chính là biểu tỷ của Đường yêu tinh.
Đường yêu tinh gây nghiệt, để vợ chồng bọn hắn biến thành tỷ muội.
Đường Ninh bước vào phòng, mở lá thư này ra.
Chung Ý viết ở trong thư, phần lớn là bày tỏ ngưỡng mộ đối với tài văn chương của Lý Thanh, thuận tiện viết thêm mấy bài thơ mới mà nàng vừa sáng tác, mời Lý Thanh nhận xét.
Đây là lực hấp dẫn giữa tài nữ với nhau, Chung Ý rất hi vọng kết giao được với Lý Thanh, mặc dù Đường Ninh có thể đem bỏ qua không thèm để ý tới phong thư này, không thu được hồi âm, Chung Ý tự nhiên sẽ không viết tiếp.
Nhưng nếu làm như vậy, trong lòng của nàng ấy khó tránh khỏi sẽ thất vọng, khi nàng viết phong thư này, nàng đã phải lấy rất nhiều dũng khí.
Đường Ninh không muốn thấy nàng thất vọng, trải rộng ra một tờ giấy, cầm bút lên bắt đầu hồi âm, Đường Yêu Yêu tự biết nghiệp chướng nặng nề nên ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh giúp hắn mài mực.
Hắn tự nhiên sẽ nhiệt tình trả lời Chung Ý, đối với tác phẩm của nàng, đưa ra một chút kiếm nghị, sau đó lại viết lên mấy tác phẩm của Lý Thanh Chiếu, mời nàng bình luận. . .
Viết xong thơ, chờ vết mực khô đằng, hắn cất vào phong thư, đưa cho Đường yêu tinh, một người là khuê mật của nàng, một người khác chính là hắn- biểu tỷ của nàng, Đường yêu tinh chính là người trung gian.
Làm xong những chuyện này, hắn mới miễn cưỡng đi ra ngoài.
Mấy ngày nay trời không ngừng mưa, người đi trên đường cũng không nhiều, cuae hàng của Tam thúc cũng bị ảnh hưởng, đã thu quán từ sớm, khi Đường Ninh đi qua đó, Phương tiểu bàn đang giúp Tam thúc thanh lý hàng tồn kho, bánh bao không bán hết trong ngày, tới ngày thứ hai sẽ không thể bán nữa, sau hai lần tự mình ăn đến phát nôn, bây giờ Tam thúc rất hào phóng chia cho đám ăn mày ở gần đây.
Không có ăn mày đi ra ăn xin trong thời tiết như vậy, Phương tiểu bàn đúng lúc phát huy được tác dụng.
Đường Ninh ngoài ý muốn gặp được Lý Thiên Lan ở trong này, hắn thu dù lại rồi đặt ở góc tường, Lý Thiên Lan đi tới, đưa một tờ giấy cho hắn, nói ra: "Vấn đề kia, ta đã nghĩ ra."
Đường Ninh nhìn một chút, Lý cô nương không hổ là trạng nguyên, trong tình huống thiếu rất nhiều kiến thức căn bản, thế mà nàng lại có thể suy luận ra logic và trật tự như thế.
Thế này là nàng lại muốn tới làm phiền mình, Đường Ninh nghĩ nghĩ một chút, nói: "Ta vẫn còn có một "Bài toán bảy cây cầu", Lý huynh có muốn nghe hay không?"
Sắc mặt Lý Thiên Lan có vẻ hơi tiều tụy một chút, nghe thấy hắn nói vậy lập tức khoát tay áo, nói ra: "Không cần, về sau có cơ hội lại nói."
Đường Ninh lắc đầu, thấy bên ngoài trời mưa bắt đầu dần lớn lên, đi qua vuốt vuốt đầu Phương tiểu bàn, nói: "Chớ ăn nữa, ta đưa muội trở về."
Hắn lại nhìn về phía Lý Thiên Lan, hỏi: "Lý huynh, đi về dịch quán cũng tiện đường, không bằng chúng ta cùng về?"
Lý Thiên Lan nhẹ gật đầu, Phương tiểu bàn lại cầm hai cái bánh bao, rồi mới cầm lấy dù, cùng Đường Ninh đi ngoài.
Mưa bắt đầu nặng hạt, trên đường dài, một lúc lâu mới gặp được một người đi đường, từ một trà lâu nào đó, mấy bóng người mặc áo tơi đi ra.