Bành Sâm này rất kỳ quái, thế mà lại mang theo dây xích sắt ở trong người.
Đường Ninh rất hoài nghi, gia hỏa luôn luôn lộ ra bộ mặt lạnh lùng này, có phải là có đam mê gì đó đặc thù hay không?
Là dây xích sắt chứ không phải dây thừng ------ đây là đam mê đặc thù trong đam mê đặc thù.
Xích sắt lạnh lẽo đeo lên cổ, tên mập mạp kia đã bị sợ tới choáng váng.
Vừa rồi lúc hắn đi vào, không hề chú ý tới trong sân còn có quan sai, vừa sợ lại vừa hoảng, "Ta không có tội, ngươi muốn làm gì. . ."
Bành Sâm nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Câu nói này, ngươi giữ lại đi nói với Chung đại nhân đi."
Tội danh vũ nhục mệnh quan triều đình này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dùng để hù dọa người, khẳng định là đã đầy đủ.
"Ta, ta không phải cố ý. . ."
"Ta không biết a. . ."
"Tha mạng, đại nhân tha mạng!"
. . .
Mập mạp kia bị dọa đến mức sắc mặt đã giống như màu đất, Bành Sâm cảm thấy ồn ào, đem hắn kéo ra ngoài.
Bành Sâm bỗng nhiên lấy ra một sợi dây xích, không chỉ mập mạp kia bị hù dọa, liền ngay cả hán tử cùng phụ nhân kia cũng đều giật nảy mình.
Phụ nhân kia nhìn Đường Ninh, lại nhìn ra ngoài cửa một cái, há to miệng: "Tiểu Ninh, chuyện này. . ."
Đường Ninh nhìn nàng nói ra: "Lần sau hắn còn dám tới quấy rối, hai người liền đi tới nha môn tố cáo hắn, bắt hắn mấy lần, hắn liền trung thực thôi."
Hán tử kia nói: "Thế nhưng cha hắn là Trịnh viên ngoại, nha môn lại bởi vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà bắt hắn sao?"
"Không cần sợ, chúng ta có người ở trong nha môn." Đường Ninh cười cười, nói ra: "Đừng nói là hắn, chính là cha hắn, cũng có thể bắt lại được. . ."
Lúc này hán tử kia mới nhớ ra, thân phận bây giờ của Đường Ninh không giống như trước kia nữa, hắn chính là cô gia của nhà Huyện Lệnh, không phải là Tiểu Ninh thường xuyên bị tên mập mạp chết bầm kia bắt nạt nữa.
Nghĩ đến chuyện này, lông mày của hắn một lần nữa nhíu lại, hỏi: "Ngươi cùng tiểu thư của Huyện Lệnh kia đến cùng là xảy ra chuyện gì, ngươi làm cô gia nhà người ta, vậy Tiểu Như thì làm sao bây giờ?"
"Tam thúc. . ." Tô Như vội vàng đi lên phía trước, nói: "Tiểu Ninh ca vừa rồi mới bôn ba một đường, thúc để cho hắn vào nhà nghỉ ngơi trước một chút đi. . ."
Phụ nhân kia vội vàng đưa hắn vào trong phòng, nói: "Đúng đúng đúng, Tiểu Ninh, vào nhà uống miếng nước trước đã. . ."
Hán tử kia đang muốn vào nhà, lại bị Tô Như ngăn lại.
"Tam thúc. . ." Tô Như nhìn hắn, nói: "Về sau ở trước mặt Tiểu Ninh ca, đừng nhắc lại chuyện kia nữa. . ."
"Vì cái gì?" Tô Sơn nhìn nàng một cái, nghi ngờ nói: "Vì cái gì mà không được đề cập tới, hắn nói , chờ sau khi hắn thi đậu liền cưới ngươi, bây giờ là chuyện gì xảy ra?"
"Chung tỷ tỷ rất xinh đẹp, là đại tài nữ, thân thế lại tốt, nàng mới là lương phối của Tiểu Ninh ca. . ." Trên mặt Tô Như lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Kỳ thật ta vẫn luôn coi hắn là ca ca. . ."
Tô Sơn cau mày, nói, "Ta là nhìn các ngươi lớn lên, ngươi cho rằng ngươi có thể lừa được ta sao?"
Tô Như lắc đầu, nói ra: "Tóm lại là Tam thúc đừng bắt ép hắn nữa, chỉ cần Tiểu Ninh ca không có việc gì liền tốt rồi. . ."
Nàng giống như là nhớ ra chuyện gì đó, lại lẩm bẩm nói: "Tấm vải kia sắp dệt xong rồi, ngày mai có thể đem đi bán, hắn ở châu thành, rất nhiều chỗ đều cần dùng tới tiền, Tiểu Ninh ca lại không muốn không duyên cớ nhận ân huệ của người khác. . ."
. . .
Đường Ninh ngồi ở trong phòng, thoáng có chút thất thần.
Căn phòng này rất là lụi bại, chỉ có mấy món đồ dùng trong nhà, cũng đều cũ kỹ không ra bộ dáng gì.
Mặc dù rất lụi bại, nhưng lại đặc biệt quen thuộc.
Vừa rồi Tam thúc cùng Tiểu Như nói chuyện, hắn không phải là không nghe được.
Tô Như cùng Đường Ninh trước kia, mặc dù có khả năng rất lớn là không có hôn ước, nhưng hiển nhiên là loại thanh mai trúc mã, tư định chung thân kia.
Hắn cũng là Đường Ninh, nhưng lại không phải là Đường Ninh kia, nhưng người khác đều cho rằng hắn là Đường Ninh kia, nhưng hắn lại không thể hướng người khác chứng minh hắn không phải là Đường Ninh kia.
Nghe ra thì rất rắc rối, cũng rất máu chó, nhưng mà đây lại chính là sự thật.
Tô Như từ bên ngoài cửa đi tới, nói ra: "Tiểu Ninh ca, ta dẫn ngươi đi xem gian phòng trước kia của ngươi."
Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Tô Như ở sát vách với nhà Tam thúc, ở nhà của cha mẹ nàng, đương nhiên là Đường Ninh cũng ở nơi này.
Căn phòng này so với căn phòng Đường Ninh nhìn thấy vừa rồi còn tồi tàn hơn một chút, nhưng lại càng thêm chỉnh tề.
Sau khi đi vào trong phòng, Tô Như chỉ vào một căn phòng ở chỗ cửa ra, nói: "Đây là gian phòng của ta. . ."
Nàng lại vào chỉ một gian ở bên trong nhất, nói: "Đây là gian phòng trước kia Tiểu Ninh ca ở."
Đường Ninh vén rèm cửa lên đi vào, gian phòng của hắn càng thêm chỉnh tề, đối diện với cửa phòng, là một giá sách, trên giá sách chỉnh chỉnh tề tề trưng bày rất nhiều thư tịch.
Loại cảm giác quen thuộc kia trong lòng Đường Ninh càng thêm mãnh liệt.
Hắn đi một vòng ở trong phòng, sờ lên giá sách, từ trên giá sách lấy xuống vài cuốn sách, tùy ý mở ra.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, nhưng tất cả những thứ này, giống như là đã trải qua vô số lần.
Nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra chút hồi ức, biểu lộ của Tô Như có chút mong chờ.
"Tiểu Như." Đường Ninh bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Nếu như rốt cuộc ta không nhớ ra chuyện trước kia thì làm sao bây giờ?"
"Liền xem như là Tiểu Ninh ca đã quên đi tất cả mọi chuyện." Tô Như nhìn hắn, không chút do dự nói ra: "Tiểu Ninh ca vẫn là Tiểu Ninh ca của ta."
Đường Ninh cười cười, nói: "Nếu như không nhớ ra, ngươi có thể đem tất cả mọi chuyện xảy ra trước kia, từng chuyện nói lại cho ta được hay không?"
Tô Như nhẹ gật đầu, trên mặt khôi phục một tia hồng nhuận phơn phớt, nói: "Đương nhiên. . ."
. . .
Đường Ninh ở lại Tô gia thôn hơn một canh giờ, cảm thấy thời gian liền không sai biệt lắm rồi.
Hắn nhìn Tô Như, nói: "Ngươi tốt nhất là ở trong nhà tĩnh dưỡng, ngày mai ta trở lại thăm ngươi."
Tam thúc còn có chút mong đợi nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thật sự là không nhớ ra ta, ngay cả tên cũng quên. . ."
Đường Ninh là thật sự đã bị mất hết trí nhớ trước kia của bộ thân thể này, bằng không, cũng sẽ ngay cả Tiểu Như đều không nhận ra.
Về phần tên của Tam thúc. . .
Một người đàn ông, cao lớn thô kệch, thế mà lấy một cái tên nữ tính hóa cùng quốc tế hóa như Tô San, chuyện này ai có thể nghĩ tới?
Lúc Đường Ninh cùng Bành Sâm đi ra, một người đàn ông trung niên mập mạp chào đón, đem một cái bọc nhỏ nhét vào trong ngực Đường Ninh, nhỏ giọng nói: "Đường công tử, Xung nhi không biết tới Chung Huyện Lệnh, không phải là cố ý mạo phạm, cậu là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, xem ở trên tình nghĩa nhiều năm như vậy, liền tha cho hắn đi. . ."
Không cần phải nói, vị này hẳn là vị Trịnh viên ngoại kia.
Vừa rồi thế nhưng mà Tam thúc nói cho hắn biết, tên tiểu tử họ Trịnh này, nhiều năm tới nay như vậy, một mực vẫn có ý đồ với Tiểu Như, bắt nạt hắn không ít ------- tình nghĩa nhiều năm như vậy, lại càng không thể bỏ qua cho hắn.
Huống chi, hắn chỉ kín đáo đưa cho mình chút bạc ấy, còn không bằng Đường Yêu Yêu bo tiền cho những đại phu kia nữa. . .
Đường Ninh nhìn Trịnh viên ngoại một chút, nói ra: "Yên tâm, xem ở trên tình nghĩa nhiều năm như vậy, nếu như hắn bị ăn gậy, ta sẽ để cho bọn họ ra tay nhẹ nhàng một chút. . ."
Hắn nhìn Bành Sâm một cái, nói ra: "Mang về đi."
Trên xe ngựa, mập mạp kia kêu khóc nói: "Đường Ninh, Đường Ninh, ngươi không thể làm như thế, khi còn bé chúng ta đã cùng nhau chơi bùn, ta còn cho ngươi mượn sách nữa mà. . ."
Đường Ninh nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Có phải là ngươi hay không?"
Mập mạp lau lau nước mắt: "Ta, cái gì là ta. . ."
Nước mắt nước mũi của hắn tèm lem, hung hăng tự tát mình mấy cái bạt tai, khóc lóc kể lể: "Trước kia ta luôn bắt nạt ngươi, là ta không đúng, về sau ta cũng không dám nữa, ngươi tha cho ta đi, ta để cho cha ta miễn hết tiền thuê đất của nhà ngươi, cũng miễn đi tiền thuê đất của nhà Tam thúc, ta van ngươi, đánh bằng roi thật là đau, ta không muốn ở tù. . ."
Kỳ thật vừa rồi Tam thúc đã nói cho hắn biết, tên Trịnh mập mạp này một mực có ý đồ đối với Tiểu Như, cùng Đường Ninh lẫn nhau thấy ngứa mắt, nhưng nhiều năm như vậy, cũng vẫn luôn chỉ là ngoài miệng xung đột, không làm chuyện gì quá đáng, thậm chí ở trên địa tô, cũng chưa từng làm khó qua bọn họ.
Những người động thủ với hắn ngày đó, chắc hẳn là không có quan hệ gì với hắn.
Hắn phất phất tay, nói: "Được rồi, ngươi đi xuống đi, lần này buông tha cho ngươi, lần sau nếu lại bắt nạt Tiểu Như, liền cùng món nợ lần này đều tính một lần. . ."
Trên mặt tên mập mạp kia lộ ra nét mừng, đem bộ ngực của mình đập vang lên, cam đoan nói: "Ngươi yên tâm đi, về sau ai muốn bắt nạt Tiểu Như, ta liền để cha ta tăng thêm tiền thuê đất của nhà hắn, để cho chó nhà ta tới cửa nhà hắn đi tiểu. . ."
Một tia lo nghĩ cuối cùng của Đường Ninh đối với mập mạp này cũng đã bỏ đi, phất phất tay, nói ra: "Đi xuống đi."
Bành Sâm đem xích sắt trên cổ hắn gỡ xuống, dừng xe ngựa lại, mập mạp kia linh hoạt nhảy xuống xe ngựa, như một làn khói chạy mất dạng.
Đường Ninh tựa ở trên buồng xe, trên mặt hiện ra một tia bất đắc dĩ.
Hắn kế thừa thân thể này của Đường Ninh, cũng kế thừa nợ của hắn. . .
Hắn đã không phải là một người, không thể lại yên tâm thoải mái ngồi ăn rồi chờ chết như thế a. . .