Phương Tân Nguyệt ngồi sóng vai cùng Đường Ninh, cùng nhau gặm dưa chuột.
Nàng vừa ăn, vừa lầm bầm: "Ta nghe người ta nói, dưa chuột có thể giúp người ta trắng ra. . ."
Phương tiểu bàn đúng là có hơi béo một chút, nhưng nàng hoàn toàn không đen, mà ngược lại, da của nàng so với người bình thường còn trắng hơn, vừa mập vừa trắng.
Đường Ninh cẩn thận suy nghĩ, hình như người mập thường trắng hơn thì phải.
"Ngươi đã trắng lắm rồi." Hắn nói một câu sau đó lại bổ sung: "Dưa chuột không chỉ có thể giúp người ta trắng hơn, còn có thể để người ta giảm béo đấy."
Tiếng răng rắc răng rắc bên cạnh hắn bỗng nhiên dừng lại.
Phương Tân Nguyệt nhảy dựng lên nhìn Đường Ninh, vẻ mặt khó có thể tin hỏi: "Ăn thứ này cũng có thể gầy đi sao?"
Vẻ mặt của nàng lúc này, Đường Ninh không biết nên hình dung thế nào.
Giống như một thế giới vốn tràn ngập tuyệt vọng, bỗng nhiên xuất hiện một tia ánh sáng hi vọng.
Lại giống như niềm tin vốn đã sụp đổ được dựng lại, từ trong mắt nàng, Đường Ninh đọc được nét vui sướng khó kìm chế được.
Đường Ninh nhẹ gật đầu, mặc dù giảm béo không thể chỉ dựa vào dưa chuột, nhưng không thể phủ nhận, dưa chuột quả thật có tác dụng giảm béo.
Phương Tân Nguyệt nhanh chân chạy ra bên ngoài, mặc dù nàng hơi mập một chút, nhưng động tác lại không hề chậm, phương hướng nàng chạy tới chính là phòng bếp Chung phủ.
Đường Ninh ổn định tâm thần bắt đầu suy nghĩ liền biết là tại sao.
Đối với Phương tiểu bàn, ăn là một chuyện rất khó từ bỏ, nhưng trong lòng của nàng lại phi thường khát vọng có thể trở nên thon thả giống như Đường Yêu Yêu.
Nếu như ăn cái gì cũng có thể gầy, đối với nàng mà nói thì chuyện này thật sự chính là quà tặng tốt nhất của trời cao.
Chỉ một lát sau, nàng đã nhanh chóng chạy về, trong ngực ôm một đống dưa chuột.
Chung phủ hiện tại không sợ thiếu dưa chuột, hiện tại dưa chuột ở hai cái thôn kia đã cung không đủ cầu, những người dân trồng rau kia đã hối hận đến mức xanh ruột, dù sao cũng có giấy trắng mực đen, lại có dấu tay, bọn họ có muốn đổi ý cũng không có khả năng.
Đường Ninh nhắc nhở nàng: "Ngươi ăn ít một chút, ăn nhiều dưa chuột sẽ bị tiêu chảy."
Phương tiểu bàn nhìn một đống dưa chuột trong tay, trong mắt lộ ra tia sáng xanh, hiển nhiên nàng không nghe lọt lời hắn nói.
Hiện tại giá dưa chuột gần như là mỗi ngày một giá, là bởi vì nhu cầu trong thành quá lớn, hơn nữa mỗi ngày một tăng, nghe nói không chỉ có nữ tử ở Linh Châu thành, ngay cả rất nhiều nam nhân cũng bắt đầu dùng dưa chuột. . . , Đường Ninh luôn cảm thấy cả Linh Châu thành đều tràn ngập hương vị dưa chuột.
Đáng tiếc chuyện lần này, chỉ có thể là làm một lần, chuyên này cũng không cần hàm lượng kỹ thuật gì, không thể làm lâu dài, mặc dù hắn có thể kiếm được không ít, nhưng vẫn còn chưa đủ bạc để trả Đường yêu tinh.
Biện pháp kiếm tiền tuy có nhiều, nhưng thích hợp với hắn lại không có nhiều, vô luận là Tiểu Như hay Chung Ý, đều không muốn hắn hao phí quá nhiều tinh lực ở chuyện này, thời gian kế tiếp, Đường Ninh phải tập trung đến cuộc thi châu sắp tới.
Phương tiểu bàn ăn liên tục mấy quả dưa chuột, lông mày đột nhiên nhíu lại, một tay ôm bụng.
Đường Ninh liếc nàng một chút, hắn vừa rồi thất thần một chút, dưa chuột trong ngực nàng đã thiếu một nửa.
Phương tiểu bàn lắc đầu nói: "Vừa rồi ăn quá nhiều, hiện tại không ăn được."
Đường Ninh đưa tay lấy hết đống dưa còn lại trong ngực nàng rồi nói: "Không ăn được nữa thì đừng ăn nữa."
Phương Tân Nguyệt nghĩ một chút rồi nói: "Ta còn có thể ăn một quả lê."
Đường Ninh gõ một cái lên đầu nàng "Ta đi đâu tìm lê cho ngươi?"
Phương tiểu bàn chỉ chỉ đỉnh đầu.
Đường Ninh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từng quả lê màu da cam đung đưa trên trời.
Không phải treo ở trên trời, đây là cây lê nhà sát vách vượt qua tường viện vươn vào sân nhỏ, bây giờ chính là mùa lê chín, cây lê này rất tươi tốt, từng quả lê lớn vàng bóng, chỉ mới nhìn lên một cái, người ta đã chảy nước miếng.
Thật ra Đường Ninh thật sự rất thích ăn lê, Đường gia và Chung gia là hàng xóm, bên cạnh sân hắn, hẳn là vườn trái cây Đường gia.
Dựa vào quan hệ giữa hắn cùng Đường yêu tinh, ăn hai quả lê của nhà nàng, cũng không phải quá phận đâu nhỉ?
Đường Ninh không thể giống như Đường Yêu Yêu chỉ cần nhẹ nhàng nhún một phát là có thể nhảy lên đầu tường, hắn phải
Hắn đưa tay hái được một quả lê nhỏ, ném cho Phương tiểu bàn ở phía dưới chờ đợi.
Hắn lại đưa tay ra lần nữa, lại hái được một quả lớn hơn.
"Tiểu thư, có người trộm lê!" Một giọng nói đột nhiên truyền đến trong tai Đường Ninh.
Hắn quay đầu, ánh mắt xuyên qua tán cây lê, nhìn thấy hai bóng người đứng ở trong sân.
Đó là Đường Yêu Yêu và một tiểu nha hoàn.
Hắn giật mình nhìn Đường Yêu Yêu đứng trong sân, suy nghĩ một chút rồi ném quả lê trên tay qua đó, hỏi: "Ngươi ăn lê không?"
Ầm!
Đường Yêu Yêu đứng im tại chỗ, đôi môi bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên.
Quả lê kia bay trên không trung, lượn một vòng rồi đập trúng đầu của nàng.
Đường Ninh run lên chớp mắt một cái, không chút do dự từ trên tường viện nhảy xuống, nhanh chóng chạy vào phòng của mình.
Hắn còn chưa kịp chạy đến cửa phòng, đã bị một người túm lấy cổ áo.
Đường Yêu Yêu lau trán, giận dữ nhìn hắn, hỏi: "Có phải là ngươi cố ý hay không?"
"Ta thề." Đường Ninh duỗi ra bốn ngón tay, rồi nói: "Ta tuyệt đối không phải bởi vì ngươi đập ta nên ta mới đập ngươi, ta đã quên chuyện này rồi."
Đường Yêu Yêu nheo mắt lại nhìn hắn, "Nhưng ngươi lại đập ta."
"Ngươi đập ta, ta cũng đập ngươi. . ." Đường Ninh nghĩ một chút rồi nhìn nàng, nói: "Nếu không, chúng ta hòa nhau?"
"Đây chính là ngươi nói!" Trên mặt Đường Yêu Yêu hiện ra vẻ vui mừng, sau đó sắc mặt rất nhanh tỏ vẻ nghiêm nghị "Ta đập ngươi, ngươi cũng đập ta, từ giờ trở đi, chúng ta hòa nhau, ai cũng không nợ ai. . ."
"Vậy một ngàn lượng bạc ta thiếu ngươi cũng không cần trả nữa?"
. . .
Đường Ninh vô cùng nghi ngờ khi nãy Đường yêu tinh cố ý không tránh đi.
Nếu như đúng là như vậy, thì hắn phải thu hồi đánh giá nàng chỉ là một cô nương chân dài có chút ngốc, vào thời khắc ấy, có thể nghĩ đến phương thức gần như tự mình hại mình để đạt được mục đích mà nàng vẫn luôn muốn làm ------ thì nàng thật sự là một yêu tinh.
Không, phải là yêu quái.
Đại tinh tiểu quái, nàng hiện tại vẫn chỉ là yêu quái, còn chưa đạt đến trình độ thành tinh.
Tâm tình Đường Yêu Yêu không tệ, nhảy lên đầu tường, hái thêm vài quả lê xuống tới.
Trong đây lâu như vậy, thế mà Đường Ninh không biết, phòng hắn và khuê phòng của Đường Yêu Yêu chỉ cách nhau một bức tường.
Xem ra sau này khi nói xấu nàng phải nhỏ giọng hơn một chút, nếu như bị nàng nghe được, tường viện thấp bé này không ngăn được nàng.
Đúng rồi, sau này ban đêm đi ngủ, cửa sổ cũng phải đống chặt một chút. . .
Khi Đường Ninh đang cầm một quả lê nhỏ để gặm, Tình Nhi lại buồn bực đi tới.
"Răng rắc!" Nàng cắn một quả dưa chuột, dứt khoát quả quyết, tiếng răng rắc răng rắc kết hợp với vẻ mặt u oán cùng phiền muộn, khiến Đường Ninh có cảm giác sống lưng phát lạnh.
Đường Ninh kinh ngạc nói: "Ai bắt nạt ngươi thế?"
"Những kẻ nói hươu nói vượn bên ngoài. . ." Tình Nhi nhìn hắn, giận dữ nói: "Các nàng nói chúng ta lừa đảo, nói dưa chuột căn bản vô dụng. . ."
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Có hữu dụng hay không, người khác dùng qua là biết, cũng không phải các nàng nói là được. . ."
Tình Nhi ủy khuất nói: "Nhưng các nàng nói tiểu thư gạt người, trong lòng người ta không vui. . ."
"Được rồi, ta biết rồi. . ." Đường Ninh lại cầm lấy một quả lê nhỏ rồi nói: "Ta đi ra ngoài một chút. . ."
Dược đường của Tôn thần y ở ngoài thành, cảnh vật thanh u, Đường Ninh đã tới đây một lần, lần thứ hai tới đây, dược đồng ở cửa ra vào rất cung kính với hắn.
"Sư tổ đang ở bên trong, Đường công tử, xin mời đi theo ta."
Đường Ninh đi theo dược đồng kia vào một căn phòng trúc, gõ cửa một cái, bước vào, mới phát hiện trong phòng không ch có một mình Tôn thần y.
Một nam tử trung niên đứng bên cạnh Tôn thần y, trên mặt nụ cười nói: "« Thiên Kim Phương » có thể hoàn thiện, đây là chuyện tốt tạo phúc cho vạn dân, chúc mừng sư tôn. . ."
Hắn còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy có người từ bên ngoài tiến đến, ánh mắt nhìn đi qua.
"Đường tiểu huynh đệ. . ." Tôn thần y vui mừng đi tới, trên mặt nở nụ cười nói: "Hôm nay sao ngươi lại rảnh đến chỗ này. . ."
Đường Ninh cười cười, nói ra: "Hai ngày trước lại nhớ tới một chút, nên đến đây trao đổi với Tôn lão."
Nụ cười trên mặt Tôn thần y càng đậm, vội vàng nói: "Ngồi, nhanh ngồi."
Nam tử trung niên kia nhìn Đường Ninh, kinh ngạc nói: "Sư tôn, vị tiểu huynh đệ này là. . ."
Tôn thần y nhíu nhíu mày, nói ra: "Không biết lớn nhỏ, cái gì mà tiểu huynh đệ, phải gọi sư thúc. . ."
Nam tử trung niên trợn to hai mắt, khó có thể tin nói: "Sư. . . Thúc?"