Đường Yêu Yêu nhìn hắn, dò xét trên dưới một hồi, khóe miệng khẽ cong lên, dáng vẻ này của nàng khiến Đường Ninh không rét mà run.
Giờ khắc này, nàng không phụ cái tên yêu tinh của mình.
"Bây giờ chúng ta cần một nữ tử có ý đang phải xa nhau. . ." Đường Yêu Yêu nhìn hắn, thở dài nói ra: "Thế nhưng thời gian gấp gáp như thế, ta đi đâu tìm được người như vậy?"
Đây không phải là vấn đề mà Đường Ninh phải cân nhắc.
Chép thơ mà không động não, không thèm để ý tới chuyện gì, chỉ biết chép loạn, sẽ gây ra chuyện cười lớn.
Lấy thơ của Tân Khí Tật cho Đường Yêu Yêu, rõ ràng sẽ không thích hợp, ý cảnh không hợp, tình cảnh cũng không khớp.
Thi từ của Lý Thanh Chiếu, ý cảnh và tình cảnh ngược lại có thể chấp nhận, nhưng trải nghiệm của nhân vật lại không ổn, thi từ của người ta biểu đạt nỗi nhớ trượng phu khi hai người phải chia xa, một đám cẩu độc thân các nàng chỉ có thể tư xuân, từ nỗi nhớ biến thành tư xuân, đây chính là sai lầm cơ bản nhất.
Khi Đường Ninh đang nghĩ đến những chuyện này, lại phát hiện Đường Yêu Yêu vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Hắn đề phòng nhìn Đường Yêu Yêu, nói: "Ta không có một ý trung nhân ở hai nơi xa nhau, lại nói, ta cũng không phải nữ tử. . ."
Đường Yêu Yêu lắc đầu nói: "Ngươi có thể. . ."
Lời này chính là đang vũ nhục hắn, hắn nhất định phải chứng minh mình là nam nhân, Đường Ninh đứng thẳng lên, sờ soạng bên hông.
"Ngươi làm gì!" Hai tay Đường Yêu Yêu đưa lên che mặt, nhưng ngón tay lại tách rộng ra lộ ra đôi mắt vừa chờ mong lại tràn đầy hiếu kỳ nhìn hắn.
Đường Ninh sờ soạng bên hông một hồi rồi lấy ra một thẻ gỗ đưa cho nàng, thẻ gỗ này này tương đương với chứng minh thư, mỗi người đều có, ở trên có ghi chép thông tin cá nhân đơn giản, rõ ràng trên tấm thẻ có khắc "Đường Ninh, nam" .
Đường Yêu Yêu không thèm nhìn mộc bài, khoát tay nói: "Ta đương nhiên biết ngươi không phải nữ tử, nhưng ngươi có thể giả trang nữ tử mà, để Tú Nhi giúp ngươi trang điểm một chút, người khác khẳng định không nhận ra, Tú Nhi rất biết trang điểm. . ."
Đường Ninh thu lại mộc bài, quay người đi ra ngoài.
Lúc đầu nghĩ rằng giúp nàng tìm một bài thơ là được rồi, không nghĩ tới nàng lại đám được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, làm thơ còn chưa đủ, còn muốn để mình mặc nữ trang!
Đường Ninh hắn mặc dù không thể nói nam nhi bảy thuớc, nhưng mặc quần áo của nữ tử, tôn nghiêm của nam nhân ở đâu?
Lại nói, mặc nữ trang mà nàng cũng không cho mình thêm tiền. . .
Đường Yêu Yêu đuổi theo hắn, vội vàng nói: "Một ngàn lượng, ta sẽ đưa tất cả bạc mà cha ta thưởng cho ta cho ngươi!"
"Đây không phải vấn đề tiền. . ." Đường Ninh phất phất tay, tiếp tục đi ra phía cửa.
Đường Yêu Yêu vẫn đuổi theo, lại thương lượng: "Ta và Ngô Văn Đình đánh cược, tiền đánh cược là một ngàn lượng bạc, một ngàn lượng kia cũng cho ngươi!"
Đường Ninh dừng bước, xoay người nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Chuyện này thật sự không phải vấn đề tiền!"
Đường Yêu Yêu vội vàng hắn kéo vào phòng, nói: "Ta biết, đây không phải vấn đề tiền bạc, nhưng bạn bè gặp nạn, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu được?"
Mặc dù không phải vấn đề tiền, nhưng Đường Ninh luôn muốn sớm trả lại bạc mà mình nợ cho Đường Yêu Yêu, để giúp Tam thúc và Tam thẩm mở một cửa hàng ở trong thành, để bọn họ buôn bán nhỏ kiếm chút tiền sống quá ngày, cứ nhàn nhã mãi ở trong nhà cũng không tốt, Tiểu Như cũng không thể dệt vải mãi. . .
Những chuyện này cần không ít bạc.
Chuyện kiếm tiền này, nam nhân làm là được rồi.
Giờ khắc này, trong đầu Đường Ninh hiện lên một câu nói của Lỗ Tấn tiên sinh.
Tại Hoa Hạ, nghệ thuật vĩ đại nhất vĩnh cửu nhất, hơn nữa còn phổ biến nhất, chính là nam nhân giả trang nữ nhân.
Giờ phút này, hắn đã cảm nhận sâu sắc được lời nói của vĩ nhân, cũng cảm nhận được cuộc sống vốn không dễ dàng.
Tất cả chỉ vì cuộc sống. . .
"Chỉ một lần này!" Đường Ninh quay người nhìn Đường Yêu Yêu, cắn răng nói: "Chuyện này, ngoại trừ ngươi và Tú Nhi, không thể để cho bất cứ người nào biết!"
Đường Yêu Yêu vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm đi!"
Nàng bước đến tủ quần áo, mở tủ ra bắt đầu lục lọi.
Đường Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: "Đầu tiên phải nói trước, ta không mặc yếm của ngươi!"
"Ai muốn ngươi mặc!" Đường Yêu Yêu xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, nàng lấy ra một bộ màu trắng, đưa cho hắn rồi dặn: "Mặc bộ này đi, từ bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong mặc cái gì, chỉ cần ngươi không nói lời nào, thì sẽ không dễ dàng bị nhìn ra. . ."
Nàng vẫy vẫy tay với Tú Nhi, nói ra: "Ngươi đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tới trang điểm cho hắn!"
Đường Ninh thay xong quần áo, ngồi xuống bàn trang điểm, Tú Nhi thả tóc hắn xuống, rất nhanh đã chải thành một kiểu mà Đường Ninh không biết tên, nhưng hắn đã từng thấy Chung Ý chải kiểu này.
Dùng tốc độ nhanh nhất để chải tóc, sau đó nàng lại bắt đầu bôi một thứ bột không biết là thứ gì ở trên mặt hắn.
Kiểu tóc nữ tử khiến hắn nhìn chính mình cũng có chút không quen, nhưng nếu hắn đã quyết định làm chuyện gì thì sẽ không thay đổi.
Đường Ninh dứt khoát nhắm mắt lại, để mặc cho Tú Nhi động.
Trên quần áo truyền đến hương khí nhàn nhạt, khiến hắn có chút không tập trung.
Đây là mùi thơm trên người Đường yêu tinh, Đường Ninh nhắm mắt lại, trong đầu đều làhình ảnh của nàng.
Tú Nhi tại bôi vẻ trên mặt hắn xong, lại bắt đầu kẻ lông mi, sau đó lại tô tiếp thứ gì lên hai gò má, cuối cùng là đôi môi. . .
Nàng đưa một vật giống trang giấy đến bên môi Đường Ninh, cung kính nói: "Há mồm, nhẹ nhàng nhấp một chút là được."
. . .
"Xong rồi!"
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Đường Ninh cũng nghe được tiếng Tú Nhi thở phào.
Hắn mở to mắt, Tú Nhi và Đường Yêu Yêu đứng trước mặt hắn, trên mặt hai người đều lộ vẻ cổ quái.
"Ta đã nói. . ." Đường Ninh nhìn các nàng, lắc đầu nói: "Ta giả làm nữ nhân không ổn. . ."
"Đừng nói chuyện. . ." Đường Yêu Yêu nhìn hắn một chút, cảm thán nói: "Ta không ngờ ngươi giả trang nữ tử lại xinh đẹp như vậy, chỉ cần ngươi không nói lời nào, các nàng khẳng định không phát hiện được. . ."
Nàng lôi kéo Đường Ninh đi tới trước một gương đồng to lớn.
Đường gia không hổ là nhà giàu nhất Linh Châu thành, ngay cả gương đồng cũng là loại lớn có thể soi toàn thân.
Trong gương là một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì người này chính là hắn, còn xa lạ là bởi vì khuôn mặt trong gương lại biến thành một nữ tử mà hắn chưa từng thấy qua.
Khuôn mặt như vẽ, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Thuật hóa trang của phương Đông, thật sự khủng bố như vậy.
Đường Ninh cũng không biết, hắn lại thật sự có thiên phú giả trang nữ tử. . .
Hắn đứng trước gương nhìn một lúc lâu, rồi mới quay sang nhìn Đường Yêu Yêu, chỉ chỉ cổ họng của mình.
Có một số nam nhân có hầu kết nhỏ, nhưng hầu kết của nữ tử bình thường sẽ không rõ ràng như thế.
"Chuyện này rất đơn giản." Đường Yêu Yêu lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc khăn lụa, thắt lên trên cổ của hắn, cao hứng nói: "Như vậy là được rồi!"
Đường Ninh vốn hơi gầy, mặc quần áocủa Đường Yêu Yêu, nhìn từ trên thân hình sẽ không phát hiện ra cái gì, mặc dù còn cao hơn Đường Yêu Yêu vốn đã coi như là cao gầy trong nữ tử, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận.
Chỉ cần hắn không nói lời nào, đừng nói người khác, ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được.
Đường Yêu Yêu đi quanh hắn một vòng, giống như là phát hiện ra cái gì, lông mày lại nhíu lại.
Nàng chạy đến cạnh bàn, cầm hai cái quả lê tới, đưa cho hắn, thăm dò: "Nếu không, ngươi nhét lê này vào trong quần áo, như vậy sẽ càng giống. . ."
"Không cần." Đường Ninh lắc đầu, ánh mắt liếc qua trước ngực nàng, thản nhiên nói: "Không phải ngươi cũng không có?"
. . .
Ngô gia.
Nửa canh giờ đã gần qua trôi, một chén trà trước, Tiết Vân đã viết ra một tác phẩm, được đám người nhất trí khen ngợi.
Ngô Văn Đình nhìn sang hướng khác một chút, hỏi: "Đã lâu như vậy, sao Yêu Yêu tỷ vẫn chưa vào?"
Ở một chỗ trong phòng khách, trong lòng một nữ tử mặc dù lo lắng, nhưng vẫn mở miệng nói ra: "Thời gian trong ước định còn chưa tới, ngươi gấp cái gì?"
Một nữ tử bên người Ngô Văn Đình khẽ cười một tiếng, nói: "Không phải là nàng ta không làm được nên lâm trận bỏ chạy chứ?"
Ngô Văn Đình lắc đầu nói: "Tư Mẫn, không nên nói như vậy, sao Yêu Yêu tỷ có thể là loại người này chứ. . ."
"Ta chẳng qua là đi dạo trong hoa viên một chút, ai lâm trận bỏ chạy hả?" Đường Yêu Yêu từ bên ngoài đi tới, cao giọng hỏi hai người này.
Ngô Văn Đình đứng lên, cười hỏi: "Tiết tỷ tỷ vừa rồi đã viết ra một bài « Nhất Tiễn Mai », không biết Yêu Yêu tỷ đã nghĩ ra bài nào chưa?"
Đường Yêu Yêu còn chưa mở miệng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy của thiếu nữ.
Tú Nhi chạy chậm từ bên ngoài tiến đến, bẩm báo: "Tiểu thư, biểu tiểu thư tới, bây giờ còn đang ở trong nhà chờ ngươi đấy!"
"Cái gì, biểu tỷ tới?" Trên mặt Đường Yêu Yêu lộ ra vẻ "Vui mừng", nói: "Mau dẫn ta đi gặp nàng. . ."
Nàng quay đầu nhìn Ngô Văn Đình, nói ra: "Khách tới nhà, ta xin lỗi trước tiên không tiếp được."
Hành động này của Đường Yêu Yêu lọt vào trong mắt đám người Ngô Văn Đình, dĩ nhiên chính là nàng lâm trận bỏ chạy.
Nữ tử tên là Trương Tư Mẫn vội vàng tiến lên một bước, nói: "Tối nay ở đây náo nhiệt như vậy, trong nhà Đường cô nương có khách nhân nào, không ngại cùng tới đây, mọi người làm quen với nhau cũng tốt. . ."
Đường Yêu Yêu nhìn về phía Ngô Văn Đình, trên mặt lộ ra vẻ do dự, nói ra: "Biểu tỷ mới tới Linh Châu thành, còn không quá quen thuộc với nơi này, cũng không biết người nào, như vậy không tốt lắm đâu?"
"Đúng lúc có thể mượn cơ hội này, để nàng ấy quen thêm mấy vị bằng hữu, làm quen với Linh Châu thành một chút. . ." Ngô Văn Đình cười nói: "Tất cả mọi người đều là nữ tử, đây gì mà không tốt?"
Đường Yêu Yêu suy nghĩ một chút thấy cũng đúng nên gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt. . ."