Vì muốn tránh hiện tượng gian lận phát sinh, trước khi chính thức dán thông báo, tất cả bài thi đều dán giấy để che tên.
Trước khi dán thông báo, mới có ngự sử bên ngoài xé phần che tên ra , dựa theo trình tự, sao ché từng người, cuối cùng hai vị chủ khảo sẽ kiểm tra lại một phen, sau đó mới có thể chính thức dán thông báo.
Lúc này, bảng danh sách trúng tuyển thi châu Linh Châu lần này, đã được mấy tên nha dịch mang đi công bố.
Trong trường thi, Lăng Nhất Hồng vừa mới biết được tên của thí sinh trúng giải nguyên lập tức có chút sững sờ.
Cho đến lúc này, hắn mới ý thức được, lúc trước hắn thẩm duyệt bài thi kia, cảm giác chữ viết quen thuộc kia là từ đâu mà đến rồi.
Hắn cũng minh bạch, vì sao một thí sinh bình thường, trên y đạo lại có kiến giải sâu sắc như vậy.
Bởi vì người này là sư thúc của hắn.
Hắn thế mà làm giám khảo của sư thúc?
Vẻ mặt càng thêm đặc sắc hơn Lăng Nhất Hồng chính là Chung Minh Lễ.
Khi ông nghĩ rằng lần này Đường Ninh tham gia thi châu, chỉ có thể dừng bước ở trận đầu, Đường Ninh lại tùy tiện lấy được vị trí thứ nhất song bảng.
Khi ông cho là sách luận của hắn sai lầm, có lẽ sẽ vô duyên với bảng danh sách, hắn lại lấy được giải nguyên.
Đương nhiên, nguyên nhân tâm tư hắn khó bình tĩnh không chỉ như vậy.
Thủy bộ lang trung và Lễ bộ lang trung bởi vì bài thi của hắn lại tranh luận kịch liệt, kém chút đã ra tay đánh nhau.
Ba vị hiệp khảo hết sức quan trọng đều biểu thị khẳng định cực lớn về sách luận của hắn.
Sau khi các vị giám khảo trải qua thương nghị, quyết định mang bài thi này kinh thành, có khả năng rất lớn sẽ kéo ra mở màn cho việc thay đổi sách luận trong khoa cử. . .
Suy nghĩ của ông có chút phức tạp, có một hiền tế, vị nhạc phụ là ông tự nhiên cao hứng, nhưng nếu hiền tế quá hiền, cũng sẽ hiền ra phiền phức.
Ông nghe được tiếng hô rung trời nhằm vào Đường Ninh bên ngoài trường thi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi lo lắng, lại có chút tức giận, nếu không phải Lễ bộ lang trung có mắt không tròng, sao lại khiến Thủy bộ Trương Hạo tranh luận kịch liệt cùng hắn?
Kẻ cầm đầu tất cả mọi chuyện chính là Vương Thạc!
Vương Thạc cũng ở trong đám người, theo bản năng giật mình một cái.
Ánh mắt Trương Hạo nhìn hắn bất thiện thì cũng thôi đi, ánh mắt vị Lăng đại nhân của Thái Y viện kia nhìn hắn, vì sao cũng giống như đang nhìn kẻ thù, cho dù bọn họ bất đồng chính kiến, bọn hắn cũng không cần như vậy đi?
Lui thêm một bước nữa, hai vị hiệp khảo này tốt xấu cũng có một lý do là bất đồng chính kiến, vị quan viên địa phương Linh Châu kia, vì sao cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn?
Phương Hồng từ đằng xa đi tới, đi đến bên cạnh Chung Minh Lễ, nhìn một người khác bên cạnh, giới thiệu nói: "Vị này chính là Chung đại nhân mà ta đã đề cập qua với ngươi, mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, hôm nay mới có cơ hội dẫn tiến."
Tống Thiên- Kinh Đông Lộ đề hình nhìn Chung Minh Lễ, cười cười chắp tay nói : "Chung đại nhân, cửu ngưỡng đại danh."
Phương Hồng nhìn Chung Minh Lễ, cười nói: "Chung đại nhân, vị này là Tống Thiên Tống đại nhân."
Đại danh của Kinh Đông Lộ đề hình, có thể nói là như sấm bên tai, Chung Minh Lễ lập tức thẳng người lại, sau đó chắp tay khom người, "Gặp qua Tống đại nhân."
"Chung đại nhân không cần đa lễ." Tống Thiên phất phất tay, nói: "Trước tiên cần chúc mừng Chung đại nhân, có một vị giai tế, thật sự khiến người ta cực kỳ hâm mộ. . ."
Trên mặt Chung Minh Lễ tràn đầy vẻ tươi cười, chắp tay nói: "Còn phải đa tạ mấy vị đại nhân thưởng thức, hạ quan thay mặt tiểu tế cám ơn mấy vị đại nhân."
"Vì triều đình tuyển ra nhân tài, đây là chức trách của chúng ta." Tống Thiên cười cười, nói ra: "Sách luận của lệnh hiền tế, không mưu mà hợp với suy nghĩ bao năm qua của bản quan, có mấy chi tiết, bản quan còn muốn trảo đổi trực tiếp cùng hắn một chút, đến lúc đó mong Chung đại nhân giới thiệu một chút."
Chung Minh Lễ còn chưa mở miệng, Phương Hồng đã lắc đầu, nói ra: " Hai ngày này e là Đường giải nguyên sẽ không thanh nhàn, ngươi có lời gì, chờ đến Lộc Minh yến rồi hãy hỏi."
Sau khi thi châu kết thúc, ba ngày sau quan viên địa phương sẽ tổ chức Lộc Minh yến, mở tiệc chiêu đãi tân khoa cử nhân cùng giám khảo trường thi, truyền thống này đã kéo dài mấy trăm năm.
Thủy bộ lang trung Trương Hạo đứng ở một bên, nghe vậy bất mãn nói: "Mọi chuyện đều phải tính tới thứ tự trước sau, bản quan là người thứ nhất muốn gặp vị Giải nguyên công này. . ."
"Vậy sẽ để Trương đại nhân gặp trước." Phương Hồng cười cười, vừa nhìn về phía Lăng Nhất Hồng, nói ra: "Lăng đại nhân không phải cũng có chuyện muốn hỏi Đường giải nguyên sao, Trương đại nhân cùng Tống đại nhân xếp ở phía trước, đêm Lộc Minh yến đó, sợ là Lăng đại nhân không có cơ hội."
Chung Minh Lễ tự nhiên là muốn Đường Ninh kết giao với quan viên ở kinh thành nhiều một chút, nghe vậy cười cười, nói ra: "Sau khi Lộc Minh yến diễn ra, không biết khi nào Lăng đại nhân có thời gian, hạ quan để tiểu tế tự mình đến nhà bái phỏng, không biết ý Lăng đại nhân như thế nào?"
Lăng Nhất Hồng biến sắc, vội vàng nói: "Không dám, không dám. . ."
Giờ phút này trong lòng hắn đang vô cùng cuồng loạn, nếu để cho sư phụ biết hắn để sư thúc đến nhà bái phỏng, còn không trục xuất hắn khỏi sư môn?
Chung Minh Lễ lắc đầu nói: "Lăng đại nhân không cần khách khí. . ."
Lăng Nhất Hồng đầu lắc càng nhanh: "Không cần, thật sự không cần. . ."
Đổng Tồn Nghĩa - Linh Châu thứ sử đứng cách đó không xa, nhìn chư vị quan ở kinh thành nói chuyện với Chung Minh Lễ, sắc mặt cực kỳ khó coi. . .
. . .
Hai chiếc xe ngựa từ ngoài thành một đường chạy nhanh vào trong thành, dừng ở trước cửa Chung phủ.
Đường Ninh nhảy xuống xe ngựa, Đường Yêu Yêu đi theo hắn xuống.
Đường Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, bất đắc dĩ nói: "Yên tâm đi, ta không giết người."
Đường Yêu Yêu nghe thế thì thả lỏng một hơi, nói ra: "Ta biết mà, ngươi cũng không có bản sự kia."
Chung Ý và Tô Như từ trên xe ngựa phía sau đi xuống, nghĩ đến tiếng hô điếc tai vừa rồi bên ngoài trường thi kia, vẻ mặt Tô Như tràn đầy lo lắng, sợ hãi nói: "Tiểu Ninh ca, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì bọn hắn đều kêu tên của ngươi?"
Chung Ý giống như là ý thức được cái gì, có chút thất thần nhìn Đường Ninh, trong mắt có không hiểu, có kinh ngạc, cùng vẻ khó có thể tin.
Trần Ngọc Hiền lôi kéo tay Phương tiểu bàn từ trong phủ đi ra, nhìn thấy bọn hắn, vội vàng đi lên trước, hỏi: "Thế nào, trúng sao?"
Đường Yêu Yêu lắc đầu.
Trần Ngọc Hiền giật mình, sau đó trên mặt liền lộ ra một nụ cười, nhìn Đường Ninh, an ủi: "Không sao, lần này không trúng, còn có lần sau, không nên quên, năm đó nhạc phụ con phải thi ba lần mới trúng."
Đường Yêu Yêu lại lắc đầu, nói ra: "Không phải là không trúng, là không nhìn thấy."
"Không nhìn thấy?" Trần Ngọc Hiền ngây ra một lúc, kinh ngạc nói: "Vậy các ngươi trở về làm gì?"
Một tiếng vó ngựa dồn dập từ đằng xa truyền đến, trong châu thành, không phải tình huống khẩn cấp, sẽ không cho phép phóng ngựa, nhưng hôm nay là ngoại lệ, ở trường thi dán thông báo, đồng thời sẽ phái người đem danh sách thi đậu đưa đến huyện nha, nha dịch huyện nha sẽ tậ xuất động p thể, đến nơi ở của thí sinh báo tin vui.
Một tuấn mã dừng lại trước huyện nha môn, Bành Sâm kẹp lấy một tấm giấy đỏ từ trên ngựa xuống tới.
Hắn mở giấy đỏ ra nhìn một chút, đi đến trước mặt Đường Ninh, bình thản nói ra: "Chúc mừng ngươi, Đường giải nguyên."
"Giải nguyên?" Đường Yêu Yêu đứng tại chỗ, nhìn về phía Chung Ý, hỏi: "Tiểu Ý, lần trước ngươi nói, đứng đầu thi châu là cái gì nguyên?"
Chung Ý nhìn Đường Ninh, vẻ mặt có chút mừng rỡ, lại có chút u oán, nói ra: "Giải nguyên."
Đường Yêu Yêu sửng sốt một chút, rồi lại hỏi: "Vậy hắn không phải chính là thứ nhất?"
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Đường Ninh, hắn nói với các nàng rằng sách luận hắn thi không tốt, làm hại các nàng lo lắng thật nhiều ngày, kết quả thế mà lại được giải nguyên?
Tô Như kinh ngạc nhìn Đường Ninh, nước mắt ròng ròng rơi xuống, khóe miệng lại không che giấu được ý cười.
. . .
Người tốt sẽ được hảo báo, không phải không báo mà là thời điểm chưa tới.
Đường Ninh mới vừa rồi còn mặc niệm cho thí sinh bất hạnh được Bành Sâm báo tin vui, hiện tại báo ứng đã lập tức rơi xuống trên người hắn.
Bình thường, không phải là nha sai sẽ vừa gõ cái chiêng vừa lớn tiếng hô hào "Chúc mừng Đường công tử đạt giải nguyên!" sao, tuyên dương để toàn thành đều biết, sau đó trong ánh mắt hâm mộ và kính nể của mọi người, hắn sẽ tiện tay khen thưởng bọn họ mấy chục lượng bạc tiền thưởng, tất cả mọi người đều vui vẻ. . .
Nhưng sáng vẻ hắn như có thâm cừu đại hận này, giống như chính mình thiếu hắn mấy trăm lượng bạc vậy, giống như là chúc mừng sao?
Chương trình báo tin vui không có, nên đương nhiên tiền thưởng cũng không có.
Đường Ninh quay đầu nhìn chung quanh một chút, khi nhìn thấy Phương tiểu bàn, hai mắt tỏa sáng.
Hắn lấy một khối thịt khô cuối cùng trong tay Phương tiểu bàn, sau đó thả vào trong tay Bành Sâm, nói ra: "Cùng vui, cùng vui. . ."
"Đó là của ta." Phương tiểu bàn ngẩng đầu, ủy khuất nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi phải bồi thường ta một cái giò. . ."