Y thuật của Tôn thần y kia thật sự rất cao, sau khi biết ngay cả Tôn thần y cũng thúc thủ vô sách đối với bệnh "Mất trí nhớ", Đường Yêu Yêu cũng không mời đại phu khác tới.
Cuối cùng Đường Ninh cũng có vài ngày thanh tịnh.
Đường Ninh đã sớm phát hiện ra con người Đường Yêu Yêu không xấu, ngoại trừ nàng làm việc hơi lỗ mãng, không biết nói chuyện, ngực phẳng một chút, còn tâm địa lại rất hiền lành, cũng là người rất có trách nhiệm.
Khuyết điểm và ưu điểm của nàng đều rất rõ ràng.
Chân của nàng rất dài.
Nam nhân ở hậu thế, khi nói về mỹ nữ, thường xuyên sẽ dùng câu nói để hình dung.
Da trắng mỹ mạo đôi chân dài.
Đối với rất nhiều người, bọn hắn yêu thích chân dài, còn hơn cả da trắng và mỹ mạo.
Đương nhiên, Đường Ninh không phải một kẻ chân khống, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy chân Đường Yêu Yêu rất dài, không cần đi giày cao gót, cũng có thể tạo ra mỹ cảm rất mạnh ------ mặc dù hắn chưa tự mình đi đo qua, nhưng trực quan cảm thụ đã nói cho hắn biết, thân hình của nàng, có lẽ đã tiếp cận tỉ lệ vàng.
Đường Ninh từ bên ngoài trở về, hăn vẫn không có tin tức gì về tên tiểu khất cái kia.
Nếu như không phải những tên khất kia đã xác nhận, thậm chí hắn sẽ hoài nghi có phải lúc đó bởi vì mình lúc ấy đang cận kề cái chết đói nên mới sinh ra ảo giác hay không.
Hắn trở lại Chung phủ, đi qua cửa hình bán nguyệt một định trở về văn phòng, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Đường Ninh không kịp dừng lại, đâm thẳng vào người đó.
"Ai u!"
Đường Yêu Yêu che mũi, nước mắt cũng chảy ra, mắt trừng to tức giận nhìn hắn, nói ra: "Ngươi đi vội như vậy làm gì. . ."
"Ngươi ở trong này làm gì?" Đường Ninh vuốt cằm, kinh ngạc nói.
Khi nãy hắn mải nghĩ đến chuyện tiểu ăn mày kia, Đường Yêu Yêu đột nhiên từ sau cửa nhảy ra, ngược lại đã dọa hắn nhảy dựng lên.
"Ta. . ."
Đường Yêu Yêu đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết, nàng đã tra y thư, trên sách nói người mắc chứng mất hồn khi nhận phải chịu kinh hãi, có khả năng sẽ khôi phục ký ức, nàng muốn thử mấy lần. . .
Không nghĩ tới không chỉ không hù dọa được hắn, ngược lại còn đập phải trúng mũi của nàng, nàng đau đến mức nước mắt cũng chảy xuống.
Đường Yêu Yêu vuốt vuốt mũi, khua tay nói: "Được rồi, bản cô nương đại nhân đại lượng không so đo với ngươi!"
Đường Ninh lắc đầu, trở lại phòng của mình, lấy ra quyển sách hôm qua chưa xem để giết thời gian.
Lần này Đường Yêu Yêu không đi tìm Chung Ý, mà chỉ ngồi đối diện với hắn, đột nhiên nói: "Ta kể cho ngươi chuyện nhé. . ."
Đường Ninh để sách xuống, nhìn nàng không biết nàng lại nghĩ ra trò gì.
Dù sao nghe nàng kể chuyện xưa cũng tốt hơn so với bị nàng đột nhiên nhảy ra từ phía sau lưng dọa mình.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, thở sâu, chậm rãi nói: "Lúc trước có một thư sinh, trên đường lên kinh đi thi, hắn gặp một nữ tử, bọn hắn sớm chiều ở chung, sinh ra tình cảm, nhưng thư sinh kia lại không biết, nữ tử kia thật ra là một hồ yêu. . ."
Sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn thoáng qua Đường Ninh, thấy hắn vẫn thản nhiên như thường, nàng run giọng nói: "Ngươi, ngươi không sợ sao?"
"Sợ gì?" Đường Ninh nhìn nàng, kinh ngạc nói: "Ngươi đang kể chuyện ma sao?"
Hắn còn tưởng rằng Đường Yêu Yêu đang kể chuyện tình giữa thư sinh với hồ yêu đấy, có chuyện ma như vậy sao?
Thư sinh và hồ yêu, đây là tieu chuẩn thấp nhất của tiết mục diễm tình đấy. . .
"Trước tiên ngươi cứ nghe hết đã!" Đường Yêu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, hai tay ở dưới bàn vò váy, nói: "Mỗi khi thư sinh khêu đèn đọc đêm, nữ tử đều sẽ đứng sau lưng của hắn, xoa bóp vai cho hắn. . ."
Đường Yêu Yêu nói đến đây, sắc mặt càng tái nhợt, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Thế nhưng là thư sinh không biết, mỗi khi trời tối ở sau lưng của hắn, người đấm lưng nắn vai cho hắn lại là một con hồ ly. . ."
Chung Ý từ bên ngoài đi tới, đứng phía sau vỗ vỗ vài Đường Yêu Yêu, nghi ngờ nói: "Yêu. . ."
"A!"
Chung Ý chỉ nói một chữ "Yêu", Đường Yêu Yêu đã lập tức hét toáng rồi nhảy dựng lên, Đường Ninh ngồi đối diện còn chưa kịp phản ứng, liền bị nàng nhảy tới xô ngã xuống đất.
Đường Yêu Yêu nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, vừa phất tay, vừa hét lớn: "Hồ ly tinh, đừng tới đây, đừng tới đây. . ."
Trước bàn, Chung Ý nhìn hai người, vô cùng ngạc nhiên.
Trên mặt đất, Đường Yêu Yêu nhào vào trong ngực Đường Ninh, nhắm mắt lại, vung vẩy hai tay, trong miệng lớn tiếng kêu.
Mặt Đường Ninh đen lại, đẩy đẩy vai của nàng.
. . .
Đường Ninh phủi phủi bụi trên quần áo, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Yêu Yêu.
Nói thật, hắn đã sống hai đời, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người kể chuyện ma lại dọa được chính mình như thế.
Trong phòng, Đường Yêu Yêu u oán nhìn Chung Ý, nói: "Sao ngươi đi đường không có tiếng động gì thế. . ."
Chung Ý nháy nháy mắt, vô tội nhìn nàng.
"------- "
"Được rồi được rồi, không trách ngươi. . ." Đường Yêu Yêu nản lòng phất phất tay, hôm nay đi ra ngoài chắc nàng quên không xem hoàng lịch, lúc đầu muốn đến đây kể chuyện ma dọa Đường Ninh một chút, thử nhìn xem có thể để hắn nhớ tới ít chuyện hay không, kết quả người bị hù dọa ngược lại là mình, đây đã là lần mất mặt thứ hai của nàng trong ngày hôm nay.
Chung Ý tới gọi Đường Ninh ăn cơm, khi ba người đi ra sân nhỏ, nhìn thấy Chung Minh Lễ đangvội vã rời đi.
Vị nhạc phụ huyện lệnh này bề bộn nhiều việc, chuyện này Đường Ninh đã khắc sâu trong đầu, , biết hắn thường xuyên bận đến mức không có thời gian về nhà ăn cơm, hôm nay cũng không ở nhà.
Đường Yêu Yêu bị nhạc mẫu giữ lại cùng ăn cơm, không có Chung Minh Lễ ở nhà, bầu không khí trên bàn cơm sinh động hơn rất nhiều.
Đương nhiên, đại đa số đều là Đường Yêu Yêu nói chuyện với nhạc mẫu đại nhân, hắn và Chung Ý im lặng lắng nghe.
Từ điểm này có thể thấy được, Chung Ý là người hướng nội còn Đường Yêu Yêu lại là người hướng ngoại, nàng chỉ cần nói hai ba câu đã có thể dỗ dành nhạc mẫu đại nhân vui vẻ, nam nhân nào mà học được kỹ năng này của nàng, trên đời này căn bản không có mẹ vợ nào không giải quyết được.
Trần Ngọc Hiền nhìn Đường Yêu Yêu, nói: "Yêu Yêu a, ngươi phải nhớ kỹ lời bá mẫu nói, về sau muốn tìm vị hôn phu, nhất định phải tìm một người biết chăm lo cho gia đình, bằng không, sau này cả nhà muốn cùng ăn bữa cơm cũng khó khăn. . ."
Đường Yêu Yêu gắp cho nàng một đũa thức ăn, cười nói: "Chung bá mẫu, Chung bá phụ là một huyện lệnh, việc lớn việc nhỏ trong Vĩnh Yên huyện, bá phụ đều phải lo lắng, tự nhiên sẽ phải bận bịu hơn người khác rất nhiều, nhưng ngài nói Chung bá phụ không để ý đến gia đình, sợ là Chung bá phụ sẽ ủy khuất đấy, nếu không phải có việc gấp, có ngày nào bá phụ không chạy về nhà ăn cơm đâu. . ."
Trần Ngọc Hiền nghe lời này trong lòng rất vui nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, nói: "Làm huyện lệnh có gì tốt, án giết người trước đó vài ngày thật vất vả mới kết án được, Quách gia thôn ngoài thành kia lại náo loạn tà quỷ cái gì, còn phải mời phương ngoại lão thần tiên đi bắt quỷ, ngươi nói chuyện bắt quỷ này, hắn đi xem náo nhiệt gì chứ?"
"Phương ngoại Thần Tiên, bắt quỷ?"
Đường Ninh ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Phương ngoại Thần Tiên gì cơ?"
. . .
Đường Ninh cần kiểm điểm.
Mấy ngày trước hắn vừa mới thề, sẽ không tin quỷ thần gì đó, nhưng hôm nay, hắn lại rất muốn nhìn thử xem vị lão thần tiên kia có dáng vẻ gì.
Cơm nước xong xuôi, hắn trực tiếp rời khỏi Chung phủ.
Đi được vài bước, hắn quay đầu, nhìn Đường Yêu Yêu đi theo sau lưng hắn, hỏi: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
Đường Yêu Yêu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ai đi theo ngươi chứ, đường này là của nhà người sao, ta muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó. . ."
Đường Ninh lắc đầu không nói gì nữa, quay người tiếp tục đi về phía trước.
"Này, ngươi nói trên đời này, thật sự có quỷ sao?" Đường Ninh đi được hai bước, sau lưng lại truyền đến tiếng của Đường Yêu Yêu.
Đường Ninh xoay người nhìn dáng vẻ sợ hãi của Đường Yêu Yêu, buồn cười nói: "Nếu ngươi sợ thì về nhà đi."
"Ta mà sợ?" Đường Yêu Yêu trừng to mắt nhìn hắn, khinh thường nói: "Bản cô nương có võ công lợi hại, nếu thật sự có quỷ, ta vung một quyền là. . ."
Dáng vẻ của nàng rất đáng yêu, Đường Ninh không đành lòng vạch trần nàng, kể chuyện hồ ly tinh thôi cũng đã dọa nàng thành như thế, còn võ lâm cao thủ gì chứ?
Hắn cười cười rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy Đường Ninh xoay người rời đi, Đường Yêu Yêu hận đến nghiến răng, tiểu tử chết tiệt này, uổng công nàng quan tâm hắn như vậy, đi xem náo nhiệt lại dám không dẫn nàng theo, tốt nhất là hắn phải cam đoan sau này không có chuyện gì cần cầu nàng. . .
Đường Ninh đi vài bước, lại đột nhiên quay đầu lại, nghĩ một chút rồi nhìn nàng hỏi: "Này. . . , Đường tới Quách gia thôn đi như thế nào?"