Hôm nay phải đợi tới giờ Tuất mới có náo nhiệt để xem, Đường Ninh và Lưu lão nhị hàn huyên một hồi, sau đó đi vào trong cửa hàng của Tiểu Như.
Khách trong cửa hàng không ít, phần lớn là nữ tử, tốp năm tốp ba tụ tập đứng trước kệ hàng, bắt đầu xem xét bình phẩm hàng hóa trên kệ.
Trong cửa hàng có rất nhiều món hàng rất được hoan nghênh, nhưng được hoan nghênh nhất vẫn chính là một chiếc quạt tròn.
Quạt tròn này cùng khác với quạt tròn bình thường, phía trên mặt quạt ngoại trừ phong cảnh, hoa, chim, cá, ra, trên đó còn thêu một bài thi từ.
Thi từ này do đệ nhất tài nữ Linh Châu - Chung Ý Chung đại tiểu thư làm ra, đều là thơ mới mà người khác chưa từng thấy, trong Linh Châu thành, đám fan hâm mộ của Chung Ý, mỗi một bài thơ mới của nàng đều sẽ không bỏ lỡ, dường như muốn sưu tầm đủ mọi tác phẩm của Chung Ý.
Nhưng quạt tròng đắt hàng nhất trong tiệm chính là một cây có thêu bài « Nhất Tiễn Mai » - "Vừa nhíu mày chau, lại quặn lòng đau " gần như mỗi khi có hàng mới có thêu bài này, vừa mới mang lên kệ, đều sẽ bị tranh nhau mua.
Chung đại tiểu thư ở Linh Châu có vô số fan hâm mộ, hơn phân nửa sinh ý trong cửa hàng Tiểu Như, đều là do nàng mang tới.
Đương nhiên, hai người bọn họ tỷ muội tình thâm, cũng không có ai so đo những thứ này.
Nói đến tỷ muội tình thâm, hai người bọn họ có xuất thân khác nhau, sở thích khác nhau, tính cách cũng khác nhau không ít, thế mà mỗi ngày vẫn có thể dính vào nhau, giống như có rất nhiều chủ đề chung nói mãi không hết, điều này khiến Đường Ninh không hiểu được.
Hắn nhìn Tiểu Như, nghĩ một chút rồi hỏi: "Tiểu Ý có phải đã nói gì với muội rồi hay không?"
Tô Như nghe vậy thì giật mình, sau đó sắc mặt bắt đầu ửng đỏ, cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình.
Xem ra đúng là Chung Ý đã nói gì đó với nàng rồi.
Có nương tử như thế, xem ra ông trời để hắn đột nhiên tới thế giới này, cũng không phải là không có bồi thường.
Đường Ninh nhìn nàng, an ủi nói: "Yên tâm đi, không phải chỉ là trạng nguyên sao, ta nhất định sẽ thi đậu."
Tô Như nhẹ gật đầu, sắc mặt lại càng đỏ hơn.
Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ửng đỏ như rang chiều, Chung Ý xấu hổ cũng rất đáng yêu, da mặt Đường yêu tinh dày hơn nhiều lắm, cho tới bây giờ cũng chưa biết thẹn thùng là gì.
Tô Như thấy Đường Ninh cứ nhìn nàng, đầu cúi xuống càng thấp, nhỏ giọng nói: "Tiểu Ninh ca, trên mặt muội có cái gì sao?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu: "Đúng là có một thứ."
Tô Như ngẩng đầu, thoáng kinh hoảng, sờ lên mặt mình, hỏi: "Có cái gì?"
Đường Ninh nhéo nhéo mặt nàng, cười nói: "Có chút đẹp mắt."
Tô Như sửng sốt, sau đó sắc mặt lại lập tức đỏ bừng, thật nhanh chạy tới hậu viện.
Đường Yêu Yêu đứng ở cửa ra vào, kinh ngạc nhìn một màn này.
Nàng không muốn nhìn thấy Tiểu Ý và tên kia tình chàng ý thiếp, muốn tới đây thỉnh giáo Tiểu Như cách thêu uyên ương, sau khi học xong, gia hoả kia sẽ không thể chế giễu nàng không giống nữ tử. . .
Sau đó nàng lại nhìn thấy tình cảnh vừa nãy.
Hóa ra nàng không chỉ không giống với Tiểu Ý, mà nàng cũng không giống với Tiểu Như.
"Phi!" Nàng trừng Đường Ninh một chút, nói: "Không biết xấu hổ!"
Đường yêu tinh chính là ghen ghét, trần trụi ghen ghét, bởi vì bình thường không có người khen nàng xinh đẹp, người khác chỉ ưa thích đại tài nữ, chứ không phải nữ ác ôn.
Khi Chung Ý không có chuyện gì làm sẽ đến cửa hàng, chỉ cần nàng ra khỏi Chung phủ, bên người không thể thiếu được một đám mê muội, các nàng sẽ cùng đi vào trong cửa hàng, ít nhiều cũng sẽ mua vài món đồ.
Căn cứ vào suy tính của Đường Ninh, đại khái còn phải mấy ngày nữa Lý Thiên Lan mới có thể giải được mấy đề khó của lý thuyết trò chơi kia, trước lúc đó, hẳn là sẽ không tới tìm hắn, cho nên hắn dứt khoát đọc sách ngay trong phòng phía sau cửa hàng, trong khoảng thời gian này được Chung Ý dạy dỗ, mặc dù sách luận của hắn chưa thể nói là sắc màu rực rỡ, nhưng tối thiểu đã có chút bộ dáng.
Đã sắp đến giờ Tuất, Đường Ninh để sách xuống, đi tới một con đườngở gần đây.
Trường Bình đường phố, trong ngõ tối nơi nào đó.
Một đám ăn mày khí thế hung hăng đi vào ngõ tối, tên ăn mày cầm đầu chính là đầu lĩnh trên con đường này - Kim mặt rỗ.
Phía sau hắn, còn có hơn mười tên ăn mày đi theo, trong tay người nào cũng cầm theo một cây gậy gỗ lớn, biểu lộ vô cùng hung ác.
Một tên ăn mày đi vào ngõ nhỏ, lớn tiếng nói: "Lưu lão nhị, nhanh đi ra, đến giờ rồi, chẳng lẽ các ngươi muốn làm rùa đen rút đầu?"
Vừa dứt lời, đã có mấy bóng người từ cuối ngõ hẻm đi tới, người đi đầu, chính là Lưu lão nhị.
Đám người Kim mặt rỗ thấy phía Lưu lão nhị chỉ có mấy người, trong lòng lập tức đại hỉ, vốn tưởng rằng lần này Lưu lão nhị chủ động ước đấu, là có mai phục hoặc là đã nắm chắc phần thắng, hiện tại xem ra, hoàn toàn là bọn hắn đa tâm.
Kim mặt rỗ nhìn mấy người cuối hẻm một chút, phất phất tay với đám người đứng phía sau, nói: "Đánh cho ta, đánh tới khi bọn hắn chịu phục mới thôi!"
Hơn mười tên ăn mày tay cầm gậy gỗ, chậm rãi tiến lên.
"Đợi một chút!" Lưu lão nhị bỗng vươn tay, lớn tiếng nói.
Kim mặt rỗ nhíu mày, nhìn Lưu lão nhị, hỏi: "Ngươi còn có lời gì muốn nói?"
Lưu lão nhị nhìn bọn hắn, lớn tiếng hỏi: "Các ngươi là một người một người lên, hay là cùng tiến lên?"
Kim mặt rỗ nhìn hắn giống như nhìn đồ đần, số người của bọn họ gấp hai lần của đám Lưu lão nhị, cùng tiến lên mới chiếm tiện nghi, ai lại ngu đến mức đơn đả độc đấu?
Hắn không thèm để ý Lưu lão nhị, phất phất tay, lần nữa nói: "Còn đứng ngây đó ra đó làm gì, cùng tiến lên đi!"
"Đợi một chút!" Lưu lão nhị lại vươn tay.
Kim mặt rỗ không nhịn được nổi điên: "Ngươi còn có chuyện gì?"
Lưu lão nhị nhìn về phía sau Kim mặt rỗ, khom người nói: "Bộ khoái đại nhân, tiểu nhân báo cáo, đám người Kim mặt rỗ ẩu đả bên đường!"
Soạt!
Một sợi dây xích con lập tức xuất hiện trên cổ Kim mặt rỗ, đám ăn mày còn lại lập tức kinh hãi, thi nhau quay đầu, thấy một tên bộ khoái nắm một đầu xích sắt, mà bọn hắn, đã bị hơn mười quan sai bao vây lại.
Xích sắt trên cổ lạnh lẽo, Kim mặt rỗ nhìn Lưu lão nhị một chút, lại nhìn bộ khoái ở đầu hẻm, trên mặt vừa nghi hoặc, vừa chấn kinh, cong có cả ngạc nhiên và khó có thể tin, trong lúc nhất thời có chút không bình tĩnh nổi.
"Tụ tập bên đường ẩu đả, các ngươi thật to gan!" Một tên bộ khoái lườm bọn họ, nói: "Mang tất cả đi!"
Mấy tên ăn mày sau lưng Kim mặt rỗ cũng bị trói bằng dây xích sắt, một tên ăn mày chỉ vào mấy người Lưu lão nhị, bi phẫn nói: "Vì sao không bắt bọn họ?"
Lưu lão nhị giang tay ra, hai tay trống trơn, nói ra: "Chúng ta không mang thứ gì cả, nói chúng ta ẩu đả, có chứng cứ sao?"
Kim mặt rỗ nhìn Lưu lão nhị một chút, lại nhìn bộ khoái ở cửa ngõ một chút, cả người ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, như bị sét đánh.
Đến bây giờ, dù có là đồ đần thì cũng có thể nhìn ra, Lưu lão nhị và những quan sai này là cùng một bọn, buổi ước đấu hôm nay, chính là một cái bẫy nhằm vào bọn họ!
Chỉ là đám người Lưu lão nhị kia vốn cũng chỉ là một đám ăn mày ti tiện, từ lúc nào có thể cấu kết với quan sai?
Kim mặt rỗ chưa kịp suy nghĩ vấn đề này, đã bị dây xích sắt túm đi.
Lưu lão nhị đứng ở cửa ngõ, phất phất tay với bọn hắn, lớn tiếng nói: "Bảo trọng!"
Khi Đường Ninh đi tới, đám người Bành Sâm đã bắt được một đám ăn mày làm loạn, còn mấy người Lưu lão nhị cũng đang nhanh chóng thu phục một địa bàn đường phố khác.
Trong vòng tròn tên ăn mày, kết quả ước đấu sẽ quyết định địa bàn thuộc về ai, lần này đám Lưu lão nhị bọn hắn đã nuốt địa bàn của Kim mặt rỗ, ngày mai sẽ có đám ăn mày khác tìm bọn hắn nương tựa.
Chờ đến khi bọn người Kim mặt rỗ từ trong đại lao được thả ra, bày ở trước mặt của bọn hắn, cũng chỉ có hai con đường.
Hoặc là quy thuận Lưu lão nhị, hoặc là một lần nữa tìm kiếm địa bàn mới, kế hoạch là thế nhưng kỳ thật bọn hắn chỉ có một con đường, bởi vì chỉ cần bọn hắn còn ở Linh Châu thành thì nhất định sẽ bị bọn Lưu lão nhị tìm tới lần nữa.
Tính đến trước mắt, hắn làm một vị trưởng lão Hộ Pháp duy nhất của Cái Bang, làm Cái Bang lớn mạnh là trách nhiệm của hắn, mà nhiệm vụ trước mắt quan trọng nhất chính là tụ tập lại tất cả tên ăn mày trong Linh Châu thành, thành lập phân đà thứ nhất Cái Bang, phân đà Linh Châu.
Thu mua lòng người là một việc đốt tiền, Đường Ninh còn thừa lại không ít bạc, cho Lưu lão nhị một chút, xem như là tài chính bước đầu để thành lập Cái Bang, trong thời gian ngắn, mục tiêu của hắn là thi tỉnh, chút tài chính này, đầy đủ cho bọn hắn dùng đến khi hắn thi tỉnh xong.
Đêm qua Chung Ý phát hiện cái bàn trong phòng của hắn có chút lùng lay, hôm nay để người ta đưa tới một cái bàn mới, mấy quyển sách nát mà Đường Ninh mua được của lão khất cái, ngay cả tác dụng để đệm góc bàn cũng không còn.
Hắn cầm ở trong tay, tùy ý mở ra, Đường Yêu Yêu đứng ở cửa, nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
"Võ lâm bí tịch." Đường Ninh thuận miệng trả lời.
Nói đến "Võ lâm bí tịch", trong đầu Đường Yêu Yêu lập tức hiện ra một số hình ảnh, trừng mắt liếc hắn một cái, mắng: "Không biết xấu hổ!"
"Không phải như ngươi nghĩ!" Đường Ninh đi qua, đưa mấy quyển sách rách rưới trong tay cho nàng nhìn.
"Phi, ta không nhìn, ngươi cách ta xa một chút!" Đường Yêu Yêu lấy tay bụm mặt, con mắt từ trong khe hở lộ ra.
"A?" Nàng đột nhiên bỏ tay xuống, giật lấy quyển sách trong tay Đường Ninh, cẩn thận nhìn một chút, sắc mặt hiện ra một tia dị sắc, nhìn hắn, hỏi: "Thứ này từ đâu tới?"
Ánh mắt Đường yêu tinh có chút không đúng lắm, Đường Ninh nhìn mấy quyển sách rách rưới trong tay một chút, rồi lại nhìn nàng một chút, nói ra: "Mua."
Đường Yêu Yêu lại hỏi: "Trước kia sao không thấy ngươi lấy ra?"
"Trước kia phải dùng bọn chúng đệm góc bàn." Đường Ninh giải thích nói.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, thở sâu, hỏi: "Ngươi là heo sao?"