Thấy anh đi ra ngoài, Khương Y Thanh vội vàng hỏi: "Anh như này là muốn đi đâu?"
Lâm Phong buồn cười, nâng túi nilon trong tay lên nói: "Sao, giờ tôi đi ra ngoài mua thức ăn cũng phải thông báo cho cô nghe chắc?"
Khương Y Thanh nhất thời đỏ mặt!
Cảm giác này, sao cứ thấy giống như chồng trước khi ra ngoài phải báo cáo với vợ thế nhỉ?
Khương Y Thanh nhanh chóng đứng dậy, xẵng giọng nói: "Mới không phải, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo! Ngày nào cũng bắt tôi ở nhà một mình, chán lắm."
Lâm Phong suýt nữa trợn trắng mắt!
Chán?
Lẽ nào không phải vừa nãy còn về nhà cùng anh?
"Đi thôi, đi nhanh về nhanh, buổi chiều tôi còn có việc."
Đến chiều anh phải kiếm cớ đi vào trong không gian để thu hoạch anh đào.
Nếu không phải vì lý do giao hàng vào sáng sớm mai, anh cũng không muốn gấp rút thu hoạch anh đào thế này.
Khương Y Thanh cắn môi hồng, tức giận đến đỏ bừng cả mặt!
Cái tên ngốc này!
Khương Y Thanh mang trên chân đôi cao gót màu đen, đi theo đằng sau Lâm Phong bước ra cửa.
Người trong tiểu khu đều có quen biết với nhau, không phải anh em thì cũng là chị em, về cơ bản tất cả mọi người đều biết Lâm Phong là ông bố đơn thân.
Vào lúc này, nhìn thấy sau lưng Lâm Phong có một cô gái, không ít người đi tới, tò mò hỏi: "Tiểu Phong, cháu đây là đang tìm vợ à? Cô vợ này xinh xắn quá!"
Trần nãi nãi cười nói với Lâm Phong.
Lâm Phong quả thực dở khóc dở cười, nhanh chóng giải thích.
"Trần nãi nãi à, đây là một trong những người bạn của cháu thôi! Không phải là bạn gái đâu! Bà nhận nhầm rồi!"
Trần nãi nãi bị lãng tai, cho nên hoàn toàn không nghe rõ!
Bà ghé sát tai vào, tựa như là đang chăm chú nghe Lâm Phong lặp lại một lần, sau đó cả mặt ý cười, nắm lấy cổ tay Lâm Phong, cười nói: "Tiểu Phong à, cô bạn gái này thật xinh đẹp! Nhớ phải giữ chặt lấy đấy!"
Lâm Phong không nói nữa.
Đây rõ ràng là anh có mọc ra thêm mười cái miệng cũng không thể nào nói lại được bà!
Lâm Phong mỉm cười gật đầu, tiễn Trần nãi nãi lên tầng, bà nội Trần lên lầu, xoay người kéo Khương Y Thanh đi nhanh ra ngoài.
Anh đi rất nhanh, cho nên không nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của Khương Y Thanh ở phía đằng sau!
Trên cổ tay truyền đến xúc cảm đặc biệt rõ ràng, lòng bàn tay thô ráp mang theo hơi ấm.
Anh đây là...
Đang nắm lấy tay cô?
Khi trong đầu Khương Y Thanh còn đang lởn vởn ý nghĩ này thì Lâm Phong đã dẫn cô tới siêu thị.
Đây là một siêu thị nhỏ với lối trang trí bình thường.
Được điều hành bởi một cặp vợ chồng già.
Siêu thị này đã được mở nhiều năm, cho nên có quen biết rất rõ với Lâm Phong.
Thấy Lâm Phong đi tới, hai người nhanh chóng chào hỏi Lâm Phong: "Tiểu Phong, sao hôm nay không thấy bé Thiến Thiến đâu?"
Cái miệng nhỏ của Thiến Thiến rất ngọt!
Lâm Phong nở nụ cười đáp: "Con bé đi học thêm rồi ạ, giáo viên nói con bé vẽ đẹp, cháu cũng nghĩ không thể trì hoãn con bé, mà một tuần học một buổi cũng không nhiều nhặn gì, để con bé ở nhà chủ nhật cũng chỉ chơi một mình."
Lâm Phong chọn đồ, động tác thoăn thoắt.
Bà lão vội vàng bày những món đồ tươi ngon nhất đưa cho Lâm Phong: "Cái này ngon này, sáng nay bà mới lấy về, cháu mua mấy món này về cho Thiến Thiến ăn, để cho Thiến Thiến lớn lên xinh đẹp trắng trẻo!"
Giọng nói cũng như ngữ điệu của bà lão rất dễ nghe.
Lâm Phong cười nói cám ơn, sau đó xoay người nói với Khương Y Thanh: "Cô muốn ăn cái gì? Tự chọn lấy vài món đi, mấy ngày sau sẽ không ra ngoài nữa."
Khương Y Thanh cảm thấy thắc mắc.
Những loại thực phẩm này không phải càng tươi càng ngon à?
Cô chỉ suy nghĩ trong đầu, không hỏi thêm một lời, lập tức lựa chọn những món cô thích.
Tất cả đều là đồ chay.
Kể từ khi tới ở bên cạnh Lâm Phong hai ngày này, cô lập tức nhận ra một điều bản thân phải kiểm soát lại chế độ ăn uống.
Người đàn ông này nấu ăn ngon quá, không thể nào tiếp tục như vậy được!
"Tiểu Phong, đây là bạn gái cháu à? Con bé xinh xắn quá! Vậy là lần này Thiến Thiến có mẹ rồi! Thế cũng tốt, cháu một thân một mình nuôi con nhỏ cũng không phải là cách tốt!
Bà lão cười híp mắt nói.
Lâm Phong lúc này chỉ cảm thấy trên mặt đều là hắc tuyến!
Những người này, quả đúng là cao thủ mai mối!
Lâm Phong không nói chuyện, anh vội vàng quét mã thanh toán, đưa Khương Y Thanh trở về nhà.
Trong căn phòng nhỏ, bầu không khí không tên có chút lúng túng.
Khương Y Thanh bỗng thấy cả người khô nóng, xấu hổ ho khan hai tiếng, bắt đầu không có chuyện gì tìm việc làm.
Sau khi quét sàn một hồi, cho Đại Bạch ăn xong mới giảm bớt được sự lúng túng ngượng ngùng trong lòng mình, cô cầm điều khiển bật tivi lên.
Trong bếp, Lâm Phong đang nấu cơm.
Ti vi đang đưa những tin nóng đang xảy ra trong mấy ngày qua.
"Những ngày gần đây, con gái của tập đoàn Khương, một tập đoàn có tiếng trên thị trường chứng khoán Thượng Hải, đã biến mất. Chủ tịch Khương đã cử người đi tìm, ra giá năm mươi vạn nhân dân tệ cho những ai biết được tin tức của cô ấy, nếu có ai vô tình nhìn thấy, xin vui lòng gọi vào số điện thoại sau..."
Trên màn hình ti vi, một bức ảnh thẻ xuất hiện.
Giang Diệc Thành lúc này muốn trợn tròn mắt.
Ảnh chứng minh này là ảnh thời cấp ba của cô, thế mà còn dám nhận là ba cô đấy!
Thậm chí còn không phải là bức ảnh gần đây của cô!
Ai tìm được cô thì công nhận cũng giỏi thật đấy!
Chỉ là hiện tại, đúng thật không phải là lúc cô nên xuất hiện ở bên ngoài!
Đám người đó, vẫn đưa mắt chòng chọc nhìn về phía cô!
Nhưng mà, điều mà Giang Diệc Thành không biết là Lâm Phong lúc này đang ở trong bếp nấu ăn, cũng nghe được tin tức!
Tập đoàn Khương?
Đại tiểu thư?
Mất tích?
Cô gái mà anh nhặt được này, có tên là Khương Y Thanh, đã vậy hôm nay khi ở trong studio, còn cố tình giấu tên thật của mình.
Đầu anh chợt nảy ra một ý nghĩ, trong lòng Lâm Phong đã có phán đoán.
Chỉ là Khương Y Thanh không nói, nên anh cũng coi như là không biết.
"Ăn cơm thôi."
Bữa ăn của hai người rất đơn giản, Lâm Phong làm hai bát mì cùng một đĩa cải xào, sau đó bưng hai bát mì lên bàn ăn trong phòng khách.
Khương Y Thanh nhanh chóng chuyển kênh.
"Chiều nay anh có đi đâu chơi không?"
Cô vừa hỏi vừa ăn mì.
Lâm Phong ăn nhanh không ngẩng đầu: "Thôi, chiều nay tôi có việc phải ra ngoài rồi, có chuyện gì không?"
"Tôi có thể đi cùng anh không?"
Khương Y Thanh do dự trong chốc lát rồi lên tiếng hỏi.
Ngày hôm đó cô phát hiện ra, lúc cô ở một mình luôn có cảm giác bản thân rơi vào trong tuyệt vọng.
Bây giờ cô rất sợ ở một mình.
Lâm Phong ...
Có thể tạo cho cô một cảm giác an toàn khó có thể giải thích được.
"Nếu muốn bị phát hiện, cô có thể ra bên ngoài chơi bời."
Lâm Phong nói.
Khương Y Thanh nhớ lại bản tin hôm nay trên tivi, ngừng nói chuyện ngay lập tức!
Sắp tới, chắc cả thành phố sẽ đi tìm cô, cô chỉ có thể ở yên trong nhà mà thôi!
Lâm Phong ăn xong mì, rửa chén, nhanh chóng đi ra ngoài.
Khương Y Thanh ở nhà một mình, chán nản bật tivi xem.
Cô nhớ Thiến Thiến.
Ít nhất Thiến Thiến có thể nói chuyện với cô.
Lâm Phong lúc này đi xuống cầu thang, sau đó leo lên chiếc Ngũ lăng hồng quanh của anh trước khi đi vào trong không gian.
Trong không gian, anh đào đã đến lúc thu hoạch.
Từng quả từng quả nặng trĩu treo trên cành, hết quả này đến quả khác chen chúc nhau.