Quản lý nhanh chân chạy tới, hô to: "Xin nhường đường! Tôi là quản lý Từ Thần! Xin nhường đường!"
Nghe thấy quản lý thực sự đến, đám đông lập tức tránh đường.
Từ Thần đi tới, phát hiện Lâm Phong, người đàn ông trung niên và nhân viên cửa hàng đang đứng giữa sảnh.
Bầu không khí thập phần vi diệu, Từ Thân nhanh chóng lướt mắt nhìn qua Lâm Phong, đánh giá giá trị trên người anh vào khoảng 300 tệ, trong khi giá trị trên người của người đàn ông trung niên ước tính vào khoảng 6 vạn, đương nhiên nếu như tính thêm cả chiếc Rolex Water Ghost trên tay ông ta nữa thì tổng cộng là khoảng 16 vạn.
Sự chênh lệch này thực sự là quá lớn.
Từ Thần bày ra nụ cười, quay sang hỏi nhân viên bán hàng: "Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho cẩn thận, nơi này có máy giám sát, đừng có mà giở trò!"
Lời này của ông là nói cho tất cả mọi người biết, vị trí quản lý của ông ấy không phải là để trưng!
Để biết được tin tức chính xác nhất, đây là tiền đề.
Nhân viên bán hàng nghe được lời này xong, tất cả những lời xuyên tạc cô ta định bịa ra trong đầu đều bị bác bỏ hết, nhưng thay vào đó lại là một cái cớ "Không nghe thấy, thất thần gì đó."
Dù sao máy quay cũng không có âm thanh, chỉ có thể thấy cô ấy không lên tiếng, mặc kệ Lâm Phong.
Còn chuyện cố tình lờ đi hay là thật sự không nghe thì không ai có thể kết luận được!
Nghe nhân viên bán hàng nói xong, mọi người xung quanh đều âm thầm giao lưu ánh mắt với nhau, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Đối với họ mà nói, điều này đã quá quen thuộc từ lâu.
Dù sao thì vòng khinh miệt chân chính vẫn là ở xã hội thượng lưu!
Việc sự thật bị bóp méo này thực sự là rất tầm thường!
"Thanh niên này, vừa nãy, à không, là vừa rồi tôi có nói với người anh em này mấy câu, xong tự nhiên quay lại giận lẫy lại tôi, chậc chậc, thoạt nhìn đã biết là chưa được xã hội dạy dỗ tẩm quất cho lần nào rồi! Ha ha, đúng là chưa trải sự đời."
Người đàn ông trung niên lười biếng nói: "Chuyện này cũng không có gì, tôi muốn mua một cái vòng tay, lấy cái vòng này đi! Về phần cậu thanh niên này muốn mua hay bán thứ gì, quản lý Từ anh phụ trách lo liệu một hồi là được, tôi không có thời gian cho mấy chuyện như này đâu!"
Một bộ thiếu kiên nhẫn, nhân viên bán hàng nhanh chóng nhìn lướt qua chiếc vòng tay người đàn ông trung niên đề cập tới.
Mười tám ngàn!
Phần trăm hoa hồng có thể nhận được có thể lên tới 300 tệ!
Trong lòng nhân viên ngân hàng ngứa ngáy, nóng lòng muốn gói vòng tay này lại!
Tuy nhiên, cô nàng phải đợi Từ Thần mở miệng mới được!
Dù sao thì đây cũng là quản lý tiền sảnh!
Trước sức ép của bao nhiêu ánh mắt, Từ Trần vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, xoay người về phía Lâm Phong.
Trên thực tế, hành động này của ông ta đã chứng minh, trong lòng ông ta sớm đã gắn mác cho hai người này.
Phía Lâm Phong, tương đối dễ nói chuyện.
Tất cả chỉ có thế mà thôi.
Vì vậy, người thỏa hiệp được định là Lâm Phong.
"Xin lỗi ngài, ngài muốn bán hay mua thứ gì? Chuyện này xác thực là lỗi của nhân viên chúng tôi, thế nhưng tôi nghĩ là ai thì cũng có lúc phạm sai lầm, ngài có thể tha thứ cho cô ấy không, thưa ngài?"
Từ Trần không hổ là quản lý, một mặt thừa nhận lỗi sai bên mình, mặt khác lại chèn ép Lâm Phong.
Lâm Phong có thể nghe ra được những quanh co, vòng vèo này, nếu là lúc bình thường, có lẽ anh đã cãi tay đôi với đối phương, tranh luận ai đúng ai sai rồi.
Nhưng hiện tại, anh quả thực không có thời gian!
Thiến Thiến vẫn còn đang đợi anh!
"Bán đồ!"
Lâm Phong nhấc túi nilon lên, nói với Từ Thần,"Tôi bán gỗ."
Từ Thần sửng sốt.
Bán gỗ?
Bây giờ loại gỗ đáng giá cũng chỉ có mấy loại gỗ quý hiếm kia, còn nếu như là cành hồng cành mít gì đó thì cũng chẳng đánh giá được bao nhiêu tiền.
Trong lòng âm thầm phỉ báng.
Thanh niên nghèo túng này thì làm gì có khả năng bán được Hoàng Hoa Lê Hải Nam chứ?
Phải biết mấy năm trước ở Kyoto, tại xưởng sản xuất hồng mộc tức là gỗ gụ hay còn gọi là tử đàn, có bày ra những chiếc hộp đựng vàng bên trong!
Bên trên viết, một cân Hoàng hoa lê Hải Nam trị giá 40 gram vàng!
Đủ thấy độ quý hiếm và giá trị của loại gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam này!
Nếu cậu ta thật sự có nhiều Hoàng Hoa Lê Hải Nam như vậy thì còn ăn mặc như thế này sao?
"Khụ khụ!"
Từ Thần ho khan mấy tiếng, sửa lại tâm tư, hỏi: " Xin hỏi ngài bán loại gỗ gì? Chúng tôi không nhận gỗ lẻ?"
Từ Thần định nói tôi rất xin lỗi, nhưng lời nói ngay sau của Lâm Phong đã chặn miệng ông ta thành công!
"Hoàng Hoa Lê Hải Nam, mấy người có mua không?
Hoàng Hoa Lê Hải Nam?
Thật hay giả vậy?
Là Hoàng Hoa Lê Hải Nam, loại gỗ được mệnh danh là vàng trong gỗ đây sao?
Từ Thần tỉ mỉ đánh giá Lâm Phong thêm một lần nữa, nhưng đối phương bất luận là khí chất hay ngoại hình đều không có vẻ gì là của người có tiền cả!
Chẳng lẽ là dỡ nhà ở quê, kết quả lôi ra được mảnh gỗ này?
Suy đoán trong lòng xong, Từ Thần nghiêm túc nói với Lâm Phong: "Vậy tôi có thể hỏi Hoàng Hoa Lê Hải Nam mà ngài muốn bán có ở đây không?"
Từ Thần hỏi.
Lâm Phong mở túi nilon trong tay ra, thò tay vào lấy ra một khúc Hoàng Hoa Lê Hải Nam.
Lúc này, hương thơm của gỗ Hoàng Hoa Lê bắt đầu tỏa ra, toàn bộ đại sảnh tựa như cũng có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng nhưng rất dễ ngửi của Hoàng Hoa Lê đó!
Trong nháy mắt, chóp mũi Từ Thần run lên!
Hai mắt rực sáng!
Gỗ này có mùi thơm quá!
Chỉ dựa vào mùi hương, ông đã có thể kết luận rằng đây tuyệt đối là loại gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam loại cực phẩm!
Tiếp theo là nhìn vào chất lượng.
Vân gỗ tại đầu vết cắt của miếng gỗ này.
Vân gỗ mặt quỷ xếp số một, nếu đối xứng nữa thì giá trị của miếng gỗ còn tăng lên gấp bội.
Lâm Phong đưa đoạn gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam cho Từ Thần rồi nói: "Ông nhìn cũng thấy được giá trị của miếng gỗ này rồi đó, là loại vân gỗ mặt quỷ, giá trị không cần phải bàn, lúc trước tôi đã bán nó với giá tốt ngay tại Văn Ngoạn Hiên các ông. Nếu mấy ông không muốn mua thì tôi có thể tới chỗ khác."
Lấy tiến làm lùi.
Thị trường Hoàng Hoa Lê Hải Nam hiện đang vào trong thời kỳ cực kỳ khan hàng.
Bao nhiêu người dùng số tiền lớn để mua Hoàng Hoa Lê Hải Nam, thậm chí dùng cả vàng để trao đổi!
Nhưng thứ này có tiền cũng chưa chắc có thể mua được!
"Đừng, đừng, đừng! Gỗ này tôi thu! Chắc chắn bên tôi sẽ lấy!"
Từ Thần vội vàng nói.
Người đàn ông trung niên ở bên giễu cợt, ánh mắt khinh thường: "Còn tưởng rằng là vật quý giá gì, chỉ là một khúc gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam, cứ coi như là có giá trị đi thì có thể là bao nhiêu chứ? Nhiều lắm chắc cũng chỉ một triệu!"
Lâm Phong không để ý tới ông ta, nhìn Từ Thần hỏi: "Bên các ông có thể thu bao nhiêu? Tôi muốn thanh toán trong một lần."
Từ Thần vẫn chưa phản ứng lại, bởi ông đang đắm chìm vào miếng Hoàng Hoa Lê Hải Nam trong tay!
Nghe Lâm Phong nói vậy, Từ Thần mới ngơ ngác ngẩng đầu, xác nhận Lâm Phong đang nói chuyện với mình, nói: "Ý của ngài là chúng tôi có thể mua bao nhiêu miếng gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam sao?"
Lâm Phong gật đầu.
"Đúng, tôi muốn bán hết, nhưng với tiền đề là bên các ông có thể thanh toán được."
Lâm Phong nói.
Từ Thần đột nhiên cảm thấy hưng phấn.
Ông mơ hồ nhận ra được rằng đây rất có thể là một đơn hàng khổng lồ!
"Tài chính không thành vấn đề, mọi nguồn tài chính bên Văn Ngoạn Hiên chúng tôi đều có thể huy động được, ngài có bao nhiêu bên tôi sẽ thu hết bấy nhiêu! Giá cả tuyệt đối làm ngài thỏa mãn!"
Từ Thần kích động nói!
"Có thể có được bao nhiêu chứ? Này cậu thanh niên, đừng ở đây nói khoác nữa, bao nhiêu con mắt vây quanh thế này cậu không cần giữ lại chút mặt mũi thể diện gì à, cậu nhiều nhất chắc cũng chỉ có một cây, tôi nói không phải chứ, chẳng lẽ cậu định dỡ hết cả nhà của mình đi à? Ha ha!"