Khương Y Thanh cuối cùng cũng thay quần áo, rửa mặt và đi ra ngoài ăn cơm.
Cũng may Lâm Phong làm như không nhìn thấy gì, không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt rất bình tĩnh thản nhiên.
Khương Y Thanh cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì.
Cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, như vậy sẽ không xấu hổ, nhưng mặt khác cô bắt đầu hoài nghi bản thân mình. Chẳng lẽ mình không có sức hấp dẫn với anh ấy hay sao?
Nhìn thấy dáng vẻ mình như thế sao có thể giả vờ như không nhìn thấy cái gì hết vậy?
Khương Y Thanh ôm suy nghĩ này rối rắm cả buổi sáng, lúc ăn sáng cũng không tập trung.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Phong đưa Lâm Thiến Thiến đến trường. Không ngờ chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
"Alo, ngài là?"
Người đàn ông trung niên bên kia điện thoại lập tức mỉm cười, xoa xoa tay nói: "Lâm tiên sinh, ngài quên rồi sao? Tôi là Lâm Trường Hồng! Là người của Vườn cây ăn quả Thiên Thiên!"
Lâm Phong lúc này mới nhớ ra rằng anh có hứa với Lâm Trường Hồng, hôm nay sẽ tặng anh đào cho anh ta.
"Tôi đã hứa hôm nay gửi anh đào cho anh, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời, tôi tới ngay lập tức." Lâm Phong nói.
Lâm Trường Hồng phía bên kia mỉm cười: "Lâm tiên sinh, làm phiền ngài rồi, nếu ngài đến nhanh thì càng tốt, chúng tôi đang quay quảng cáo ở đây, chỉ đợi anh đào ngài mang tới mà thôi!"
"Được tôi đến ngay đây, tôi sẽ gửi ở trạm Vườn cây ăn quả Thiên Thiên ở Bến Thượng Hải chỗ các anh, anh xem có được không?"
Lâm Trường Hồng vội vàng gật đầu đồng ý: "Không có việc gì, không có việc gì, giao ở đâu cũng không quan trọng, chỉ cần ngài đưa tới là được! Vậy bây giờ tôi nhanh chóng đến Bến Thượng Hải đợi ngài, được không?"
"Được."
Lâm Phong nói xong, hai người ngắt điện thoại.
Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh ở bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện, Lâm Thiến Thiến vội vàng nói: "Ba ba, ba có việc bận, Thiến Thiến có thể tự đi học ạ!"
Bọn họ chuyển nhà mới rồi nhưng cô bé vẫn còn tưởng mình ở nhà cũ, đường đi học bây giờ hoàn toàn khác trước kia!
Lâm Phong mỉm cười bất đắc dĩ, vừa định từ chối, nhưng không nghĩ tới Khương Y Thanh ở bên cạnh đã lên tiếng.
"Để tôi đưa cô bé đi cho."
Cô thản nhiên nói: "Tôi đã từng đến trường mẫu giáo của Thiến Thiến, anh có việc bận thì cứ đi làm đi, tôi đưa Thiến Thiến đến trường được mà."
Lâm Phong nghe Khương Y Thanh nói thế cũng không từ chối thêm nữa.
Anh giúp Thiến Thiến sắp xếp cặp sách rồi đưa cho Khương Y Thanh: "Nếu cô lạc đường hay có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Lâm Phong nói dứt lời thì đưa cho Khương Y Thanh tờ giấy có ghi số điện thoại của mình.
Anh biết Khương Y Thanh có điện thoại di động, nhưng anh chưa thấy cô lấy ra sử dụng bao giờ.
Lâm Phong nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, sau đó chào tạm biệt bà Hoàng, Thiến Thiến và Khương Y Thanh, xuống lầu lên chiếc xe nhỏ Wuling Hongguang của mình.
Anh đã hái những quả anh đào trong không gian, bây giờ chỉ việc xếp tất cả vào trong hộp, và xếp gọn lên xe.
Lâm Phong thuận tiện nhìn thoáng qua giàn nho mẫu đơn được trồng vào đêm qua, lúc này dây leo đã mọc dài ra và rủ xuống.
Anh quyết định đợi lát nữa trở về tưới nước linh tuyền trong không gian một thêm lần nữa, như vậy sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, sáng sớm ngày mai nho mẫu đơn có thể chín rồi.
Lâm Phong lái chiếc xe của mình chạy về hướng vườn cây ăn quả Thiên Thiên ở Bến Thượng Hải.
Khi Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh ra cửa thời gian vẫn còn rất sớm. Vì vậy cả hai quyết định đi bộ đến trường.
Lâm Thiến Thiến vui vẻ đi trên đường, bé nắm lấy tay của Khương Y Thanh tung tăng, nhảy nhót như một con chim sơn ca nhỏ hạnh phúc.
Khương Y Thanh khẽ nhướng mày hỏi: "Sao Thiến Thiến vui vẻ như vậy? Thiến Thiến có thích đi học không?"
Đầu nhỏ của Thiến Thiến lắc lư qua lại, bé nhìn Khương Y Thanh nghiêm túc nói: "Thiến Thiến thích đi học, nhưng hôm nay Thiến Thiến vui vẻ không phải vì được đi học."
"Sao thế?"
Khương Y Thanh nghiêng đầu, tò mò nhìn Thiến Thiến: "Vậy Thiến Thiến vui vì điều gì nè?"
"Vì hôm nay dì Khương đưa con đi học ạ!"
Khương Y Thanh sửng sốt.
"Thiến Thiến từ nhỏ đã không có mẹ, các bạn trong trường mẫu giáo luôn hỏi Thiến Thiến, tại sao ba ba luôn đưa đón Thiến Thiến, Thiến Thiến tức giận lắm luôn!"
Thiến Thiến phồng hai má bánh bao của mình lên nói: "Nhưng Thiến Thiến biết, ba ba rất là vất vả, Thiến Thiến không thể khiến ba ba buồn nữa! Hôm nay dì Khương đưa Thiến Thiến đi học, như vậy sau này các bạn sẽ không cười nhạo Thiến Thiến nữa!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Thiến Thiến, Khương Y Thanh chỉ thấy trong lòng chua xót.
Mặc dù gia đình cô không phải là gia đình đơn thân, nhưng khoảng thời gian thời thơ ấu của cô còn đáng thương hơn cả gia đình đơn thân.
Kể từ khi mẹ cô qua đời cách đây vài năm, chỉ mới ba tháng ba cô đã không chịu đựng được, kết hôn với trợ lý của công ty.
Mãi đến khi ả trợ lý lên ngôi, Khương Y Thanh mới biết hóa ra ba cô và ả trợ lý đã dan díu với nhau từ lâu.
Họ thậm chí còn có một đứa con trai chỉ nhỏ hơn mình sáu tuổi!
Nghĩ đến những điều này, Khương Y Thanh có thể hiểu tại sao khi còn nhỏ, mỗi lần mình muốn ba ba ôm một cái, hoặc muốn được ba ba hôn cũng không được.
Không vì cái gì khác, chỉ là ba không thích mẹ mà thôi, cho nên cũng không thích luôn cả mình.
Khương Y Thanh hít sâu một hơi, mỉm cười xoa đầu Thiến Thiến: "Thiến Thiến là tốt nhất, ba ba của Thiến Thiến yêu Thiến Thiến nhiều nhiều lắm, đúng không nè? Nếu sau này có chuyện gì con không muốn nói với ba, có thể nói với dì, có biết không?"
Lâm Thiến Thiến dường như nửa hiểu nửa không gật đầu.
Lúc hai người đi đến trường mẫu giáo Lam Thiên, vừa vặn đúng giờ cao điểm.
Một nhóm phụ huynh đưa con mình đến trường mẫu giáo, đang dặn dò con mình thì đã bị dáng người uyển chuyển cách đó không xa thu hút.
Cô gái này đẹp quá.
Cô mặc chiếc váy dài cổ chữ V tôn lên dáng người hoàn mỹ và yêu kiều, chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, vòng eo thon nhỏ như vừa một nắm tay, khiến người khác không thể rời mắt!
Lúc này trong lòng mọi người đều là kinh ngạc và nghi hoặc!
Cô gái này là ai?
Sao mình chưa hề nghe phụ huynh của bé nào xinh đẹp đến như thế?
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lâm Thiến Thiến lập tức ưỡn ngực nhỏ của mình lên một cách tự hào!
Vũ Vũ vốn đang đứng bên cạnh cô giáo Lệ Lệ, nhưng không ngờ liếc mắt một cái là nhìn thấy Lâm Thiến Thiến.
"Thiến Thiến, bạn đến rồi."
Kể từ sau lần đó, Vũ Vũ đã trở thành bạn tốt cùng bàn của Thiến Thiến.
Nhóc béo này gần đây rất mê Thiến Thiến, mua cho Thiến Thiến món ăn ngon, đồ chơi đẹp, rất thân thiện với Thiến Thiến, nhưng Thiến Thiến từ chối.
Bé nói với Vũ Vũ, nếu muốn làm bạn với mình thì đừng mua đồ cho mình nữa, nếu không Thiến Thiến sẽ không nói chuyện với bạn nữa.
Vũ Vũ rất lo sợ, không, hôm nay Vũ Vũ không mua gì cho Thiến Thiến hết, nhưng sau khi ba đưa cậu bé đến cổng trường, cậu bé cứ đứng bên cạnh cô giáo Lệ Lệ không chịu đi.
Vừa nhìn thấy Thiến Thiến đến lập tức vui mừng gọi to lên.
Lâm Thiến Thiến cũng mỉm cười vẫy tay chào Vũ Vũ.
"Vũ Vũ!"
Cô bé hét lên làm các phụ huynh xung quanh đứng hình.