Thiến Thiến mang cái cặp nhỏ xíu, đứng ở cổng nhà trẻ, không ngừng vẫy vẫy cánh tay nhỏ núc ních thịt của mình với Lâm Phong: "Ba ba tạm biệt! Lái xe chú ý an toàn! Thiến Thiến đợi ba ba tới đón, Thiến Thiến biết ngoan!"
Lâm Phong cười gật đầu, nhanh chóng lái xe ba bánh về phía công ty "Nhanh hơn người một bước".
Lúc chạy tới cửa công ty, một thanh niên mặc đồng phục màu xanh da trời đứng bên cạnh một chiếc xe tải nhỏ hiệu Giang Linh.
Người nọ từ xa đã nhìn thấy Lâm Phong, mỉm cười chuyên nghiệp hỏi: "Xin hỏi có phải là ngài muốn thuê xe tải nhỏ hiệu Giang Linh không ạ?"
Lâm Phong gật đầu: "Là tôi."
"Dạ vâng, xin ngài lấy ra thẻ căn cước của ngài một chút ạ, sau đó ký vào hợp đồng này, cuối cùng trả tiền đặt cọc là có thể sử dụng."
Thanh niên đưa cho Lâm Phong một bản hợp đồng cho thuê.
Lâm Phong từ trong túi lấy ra thẻ căn cước đưa tới, sau khi đọc kỹ hợp đồng cùng số tiền thuê, thấy không có gì sai lệch, lúc này mới ký tên.
"Đây là tiền đặt cọc."
Lâm Phong lấy ra 200 tệ đưa cho thanh niên kia, sau đó lại cho thanh niên nhìn bằng lái của mình: "Cậu yên tâm, tôi có bằng lái, trước giữa trưa tôi sẽ lái xe về."
Thanh niên lập tức nở nụ cười: "Sao ngài lại nói vậy, ngài là khách, em chắc canh tin ngài! Chúc ngài thuận buồm xuôi gió!"
Nói xong còn nghiêng mình cúi chào Lâm Phong.
Lâm Phong chợt cảm thấy toàn thân không được tự nhiên!
Anh khi nào được hưởng loại đãi ngộ này?
Mau lên xe khởi động, lái xe rời đi.
Chợ đầu mối Tây Nam.
9 giờ.
Lâm Phong cho xe tải nhỏ Giang Linh màu lam dừng trên ở chỗ đậu xe.
Nơi đây vừa lúc là giờ cao điểm mua đồ ăn, người đến người đi, số lượng xe qua lại rất lớn.
Nhưng Lâm Phong liếc cái liền thấy Trần Kỳ Nguyên đã giữ sẵn một khoảng đất chờ mình.
"Tới rồi!"
Trần Kỳ Nguyên cười cười, đầu tiên là bắt tay Lâm Phong, sau đó nôn nóng đi xem ô mai.
Ô mai đều cất trong thùng xốp, rất lớn, rất tươi, phía trên còn dính giọt sương, rõ ràng vừa mới hái xuống!
Thấy vậy, Trần Kỳ Nguyên càng thêm hưng phấn, y xoa xoa đôi bàn tay, nói với Lâm Phong: "Em nè, như vậy nhé, chúng ta đều là đi làm cho người khác, anh phải cho công nhân lựa lại ô mai, sau đó mới có thể trả em tiền, dù sao cũng không thiếu người không trung thực, hy vọng em có thể hiểu."
Lâm Phong cũng từng là shipper, đương nhiên biết biết việc giao nhận phải gánh chịu bao nhiêu trách nhiệm.
Cũng may anh rất có lòng tin với ô mai của mình, gật đầu, nói với Trần Kỳ Nguyên: "Có thể, nhưng phải nhanh lên một chút."
Trần Kỳ Nguyên vội để cho cấp dưới đi kiểm tra ô mai, anh đứng ở bên cạnh Lâm Phong, nói chuyện phiếm cùng Lâm Phong.
"Em nè, anh có một ý tưởng, em có muốn nghe hay không?"
Trần Kỳ Nguyên bỗng nói.
Lâm Phong nghiêng đầu nhìn y, hỏi: "Nói nghe một chút?"
"Như vậy nha, dâu tây của em, lần trước anh cầm về, đã nghiên cứu qua, dù là phẩm chất hay là hình dáng bên ngoài, đều là hàng đầu trong hàng đầu, thế nhưng cái này còn thiếu một mánh lới, ngày mai có một buổi họp báo sản phẩm nông nghiệp, không biết em có hứng thú đi xem hay không?"
"Vậy em được lợi gì?"
Lâm Phong nắm bắt điểm mấu chốt hỏi một câu.
Trần Kỳ Nguyên cười ha ha.
"Thương nhân đúng là thương nhân, như vậy nhé, mức giá hiện tại anh mua dâu tay của chú là 40 tệ một cân, đợi tham gia buổi họp báo sản phẩm nông nghiệp, chúng ta tạo dựng thương hiệu cao cấp thì anh có thể trả em 60 tệ một cân! Em nói có đáng hay không?"
Lâm Phong ngẫm nghĩ, cười gật đầu đồng ý.
Anh cũng không nghĩa vụ đi làm tuyên truyền miễn phí.
Nhưng chuyện có lợi với mình, vậy thì khác à nha.
"Kiểm kê xong rồi!"
Bên kia truyền đến tiếng la của đám cấp dưới, Trần Kỳ Nguyên vội vàng đi qua.
"Đều giống nhau hay sao?"
"Đúng, từng quả đều có kích thước bằng bàn tay của người lớn, hơn nữa gần như đều to bằng nhau!"
Thuộc hạ kích động nói.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy ô mai đều đặn, đẹp đến như vậy!
"Hư bao nhiêu?"
Trần Kỳ Nguyên tiếp tục hỏi.
"Không có quả nào hư! Đều tươi mới! Quá tốt rồi!"
Lúc này đây, ngay cả Trần Kỳ Nguyên cũng kinh ngạc!
Nói như vậy, ô mai là loại hoa quả rất dễ hư, trên đường vận chuyển, chắc chắn sẽ gặp phải tình huống va chạm, đây là điều không thể tránh được.
Nhưng hơn 10000 cân ô mai, lại không hư quả nào?
Chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi nha!?
"Làm sao, có vấn đề à?"
Lâm Phong thấy sắc mặt của Trần Kỳ Nguyên không ổn cho lắm, bèn hỏi một câu.
Người sau vội lắc đầu, che giấu nỗi sợ của mình, châm lửa rít một điếu thuốc.
"Phẩm chất dâu tây thực sự quá tốt! Tổng cộng là 13000 cân, 40 tệ một cân, cũng chính là 520000 tệ, để anh chuyển khoản Alipay cho em!"
Không thể không nói, lúc nghe thấy con số này, Lâm Phong còn giật mình!
520000 tệ!
Số tiền này đối với một tên shipper toàn thời gian nao năm qua như Lâm Phong, đó là một con số trên trời!
Nhưng bây giờ, nhờ có được không gian, anh lại kiếm được nhiều tiền như vậy!
Quả thực cực kỳ khó tin!
"Đây là số tài khoản Alipay của em."
Lâm Phong đưa số tài khoản Alipay của mình cho Trần Kỳ Nguyên, nhưng tài khoản này có giới hạn số tiền chuyển khoản, Trần Kỳ Nguyên lại chuyển số tiền còn lại vào thẻ ngân hàng của anh.
"Được rồi! Vậy chúng ta ngày mai liên lạc, cũng đừng quên chuyện chúng ta đã giao hẹn nha!"
Trần Kỳ Nguyên nói xong bèn nhảy lên xe tải, ngồi trên xe rời khỏi chợ đầu mối Tây Nam.
Lâm Phong chỉ thấy trái tim trong ngực mình vẫn còn đang đập loạn xạ, phải nhìn thật kỹ mấy số 0 hiện lên trên smartphone mới lấy lại được bình tĩnh.
Anh... thực sự kiếm được tiền!
Hơn nữa còn là số tiền cực lớn!
Hiện tại mẩu ruộng trong không gian đang có rất nhiều chỗ chưa xài, anh phải nghĩ ra vài loại hạt giống để trồng mới được.
Ngày hôm qua nghe ba của nhóc mập nhắc tới anh đào, Lâm Phong mới sực nhớ ra, bây giờ ở thành phố Thượng Hải, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ, nhu cầu với loại hoa quả cao cấp anh đào này đều rất lớn.
Nhưng bởi vì chu kỳ anh đào trưởng thành tương đối dài, hơn nữa rất dễ bị mọt ăn, cho nên giá cả đắt đỏ, đặc biệt những giống càng ngon, thì càng là cung không đủ cầu!
Bình thường ai nấy đều bán giá hơn mấy mươi tệ thậm chí một trăm hai trăm tệ một cân, huống chi là do anh dùng không gian trồng ra?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Lâm Phong nói làm thì lập tức làm ngay, lên mạng kiểm tra một trung tâm bán cây giống Lâm Viên, định vị chính xác GPS, Lâm Phong vốn định lái xe đi mua cây giống, nhưng anh tiếc tiền xăng, Vì vậy lái xe thuê về trả cho công ty "Nhanh hơn người một bước", rồi thanh toán số tiền thuê còn lại.
Sau đó lái xe điện ba bánh của mình, đi thẳng về phía Lâm Viên.
Lâm Viên được đặt ở vùng ngoại ô thành phố Thượng Hải.
May mà xe điện ba bánh vừa mới sạc đầy bình điện, điện còn rất đủ, sau khi lái hơn nửa giờ, Lâm Phong mới tìm được vị trí.
Lâm Viên này rất lớn, được bao phủ bởi lớp nhà kính.
Mặt trời vừa lên cao, ánh nắng chiếu vào nhà kính bằng plastic sáng trưng.
Lâm Phong ấn còi xe, chiếc cổng bằng plastic được mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra ngoài.
"Mua cái gì?"
Khẩu âm của người đàn ông trung niên na ná người phương Bắc, hướng về phía Lâm Phong cười cười, chỉ chỉ cây giống trong lán của mình: "Muốn mua cây cảnh, cây ăn quả hay cây giống kinh tế? Chỗ chú có đủ cả! Còn rất rẻ! Mua càng nhiều càng rẻ!"